Từ trong phòng đi ra, Hàn Mạc hít một hơi thật sâu, vận "trường sinh kinh", lúc này không có giai nhân ở bên cạnh thấy hiệu quả cực tốt, cảm giác bay bổng lâng lâng trên mây đã không còn. Hắn xấu hổ cười, tự hỏi bình thường mình rất có định lực không hiểu làm sao hôm nay bị Diễm Tuyết Cơ làm cho mê mẩn như vậy, thật mất hết phong độ.

Ánh trăng mờ ảo, gió nhẹ thổi qua, bầu trời đêm tĩnh mịch.

Hàn Mạc đi ra sân chợt nghe tiếng bước chân lại gần, Hạ Học Chi vừa cười vừa nói:

- Hàn thế chất, cháu thấy thế nào?

Hàn Mạc thấy y đột nhiên xuất hiện, lòng giật thót một cái, thầm nghĩ: "Củ chuối thật, lão tử diễn trò trong phòng ngươi rỗi hơi hay sao ở đây hóng gió, thật sự mặt dày quá"!

Nghĩ vậy nhưng trên mặt vẫn tỏ khiêm nhường ôm quyền đáp: Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - http://truyenfull.vn

- À… là thế bá ban tặng, Hàn Mạc cảm tạ thế bá rất nhiều!

Hạ Học Chi đã sớm được tin báo Hàn Mạc ở cùng với Tuyết Cơ trong một gian phòng yên tĩnh không người. Y không biết Hàn Mạc và Tuyết Cơ đã quen biết từ trước, cho nên việc hai người diễn trò hắn còn tưởng là thật, nghe Hàn Mạc nói cảm ơn y rất đắc ý: "Thiếu niên háo sắc, một báu vật tuyệt sắc như vậy, Hàn Mạc lại là đàn ông khỏe mạnh, hắn làm sao kiềm chế nổi".

Y cười vui vẻ, vỗ vỗ vai Hàn Mạc nhẹ giọng:

- Hàn thế chất quả là đa tình, mỹ nhân như vậy đúng là cực phẩm nhân gian, được cùng nàng một đêm chính là chết cũng hài lòng.

- Đúng đúng đúng!

Hàn Mạc gật đầu rối rít, trên mặt như vẫn còn vẻ ngơ ngơ ngẩn ngẩn.

Hạ Học Chi nhìn về phía phòng nhỏ, thấp giọng:

- Tại sao thế chất không ngủ lại đó? một phút trị ngàn vàng, có giai nhân làm bạn cần phải hưởng thụ mới đúng à !

Hàn Mạc cười đáp:

- Các huynh đệ đều đang ở kho lương, nếu cháu không về có chút khó ăn nói!

Sau đó ghé sát vào tai Hạ Học Chi nói nhỏ:

- Từ khi rời kinh, đi mấy ngày nên cháu hơi mệt mỏi, giai nhân đa tình, chỉ sợ…

Hắn cười tinh quái, buông lửng câu nói.

Hạ Học Chi cười ha hả, hiển nhiên là hiểu lời Hàn Mạc.

Nếu cả đêm triền miên với một vưu vật như vậy, tuy hắn tuổi trẻ khí thịnh nhưng trên đường mệt mỏi đúng là tinh lực không đủ, cho nên cũng cười:

- Như vậy cũng tốt, thời gian còn nhiều, còn nhiều.

- Đúng rồi, thế bá, Hàn Mạc có chuyện muốn nhờ, không biết…

Thái độ của Hàn Mạc đúng là rất lạ.

Không đợi Hàn Mạc nói hết câu, Hạ Học Chi đã nói:

- Thế chất có yêu cầu gì cứ nói đừng ngại, tại đây chuyện thế bá không làm được không nhiều lắm!

Hàn Mạc hạ giọng nói:

- Kỳ thật… kỳ thật cháu muốn cầu thế bá một việc.

Hạ Học Chi sững ra, nhưng hiểu ngay, cười nói:

- Thế chất nói Mị Nương?

- Mị Nương?

Hàn Mạc kì quái, nhưng phản ứng ngay, đây là tên giả của Tuyết Cơ dùng khi trà trộn vào Xuân Viên, nhắc tới Mị Nương, Hàn Mạc lại nhớ đến những đường cong tuyệt vời vừa rồi.

- Thế chất, Mị Nương chính là một vưu vật, có được quả là rất khó…

Hạ Học Chi tỏ ra do dự, liếc Hàn Mạc, sau cười nói:

- Tuy nhiên, nếu thế chất đã mở miệng, thế bá sao lại keo kiệt, nếu cháu thích, ta tặng cho là được.

Hàn Mạc rất cảm kích thi lễ:

- Đa tạ thế bá!

Sắc mặt Hạ Học Chi rất đắc ý, thầm nghĩ: "Có Mị Nương tuyệt thế, trên đời có mấy người có thể ngăn cản cám dỗ. Hàn Mạc còn trẻ càng khó kiềm chế. Dùng mĩ nhân lung lạc Hàn Mạc hắn sẽ không làm ta khó xử, chỉ cần Ngự lâm quân không hành động, chuyện của hắn ta sẽ để ý".

- Thế bá cũng biết cháu ở trong quân doanh nàng không thể ở cùng.

Hàn Mạc thấp giọng:

- Cho nên vãn bối muốn gửi nàng ở đây, sau này về kinh sẽ mang nàng đi. Chỉ mong thế bá thành toàn.

- Thế chất cứ yên tâm.

Hạ Học Chi cười tủm tỉm:

- Việc trong tầm tay!

Hàn Mạc gật đầu:

- Vậy là tốt rồi, bây giờ Mị Nương đã là người của cháu, nhờ thế bá chiếu cố một chút, đừng cho người lạ quấy rầy…

Hạ Học Chi tưởng Hàn Mạc mê sắc đẹp của Tuyết Cơ sợ nam nhân khác trêu ghẹo, tỏ ra hiểu ý nói:

- Yên tâm yên tâm, ta sẽ cho người hầu hạ cẩn thận, lệnh cho bất cứ kẻ nào cũng không được quấy rầy!

- Vậy thì đa tạ thế bá!

Hàn Mạc cảm ơn nói:

- Vãn bối còn có việc trong người, trước hết tạm biệt!

Hạ Học Chi đích thân tiễn Hàn Mạc ra tận cửa. Miêu Võ cùng mười Ngự lâm quân chờ sẵn, thấy Hàn Mạc ra cửa cũng khách sáo cùng Hạ Học Chi vài câu, sau đó lên ngựa, Ngự lâm quân vây quanh rời đi.

Hạ Học Chi nhìn bóng Hàn Mạc đi xa, khóe miệng nhếch lên nở nụ cười, y trở lại trong nội viện, Từ tiên sinh mỉm cười chào đón, cung kính nói:

- Chủ công, mỹ nhân kế như thế nào ?

- Có Mị Nương quyến rũ , Hàn Mạc sao có thể không mắc bẫy!

Hạ Học Chi cười đắc ý :

- Tiên sinh, ngài tìm nữ nhân này khống chế Hàn Mạc quả thật là rất cao minh.

Từ tiên sinh mỉm cười:

- Nữ tử như vậy chỉ ngộ không thể cầu. Ta tình cờ gặp được và dùng một chút thủ đoạn!

Hạ Học Chi cười nói:

- Phương pháp của tiên sinh cực kỳ cao minh, nếu không giai nhân như thế sao lại cho chúng ta sử dụng.

- Nàng vì chủ công mà cống hiến, đây cũng là vinh dự của nàng.

Từ tiên sinh cười nói:

- Tuy bước đầu lôi kéo Hàn Mạc thành công, nhưng chúng ta cũng cần phải chú ý động tĩnh của hắn. Ta nghĩ nhiều người muốn mượn đao của Hàn Mạc động thủ với chúng ta…

Hạ Học Chi cười ha ha nói:

- Ta chỉ sợ họ không được như ý mà thôi… ít nhất trước mắt ta sẽ cho Tô Khắc Ung biết ta lợi hại thế nào!

Từ tiên sinh tự tin cười một nụ cười nắm chắc mọi thứ trong lòng bàn tay.

Sau khi Ngự lâm quân đóng quân ở đây, ban đầu Thành vệ quân đều trở về quân doanh của mình, chỉ còn một ít canh gác ở bên ngoài.

Hai ngàn Ngự lâm quân ở khắp mọi ngóc ngách, canh phòng nghiêm mật, đặc biệt kho lương chứa lương thực, càng được chú trọng.

Trước đây Thành phòng quân có dựng lều ở tạm, sau khi rút đi thì không có dỡ lều. Ngự lâm quân đều dùng nó làm nơi tạm trú, Hàn Mạc cũng ở đây nghỉ ngơi.

Kho lương là nơi rất trọng yếu, trước là do Thành phòng quân canh gác, bây giờ là Ngự lâm quân.

Lần này đến đây ngoài hai ngàn Ngự lâm quân còn một ngàn phu xe khỏe mạnh.

Bây giờ đã vận chuyển lương tới đây, nhiệm vụ đã hoàn thành, tiếp tục ở đây cũng chỉ tốn lương, cho nên theo an bài từ trước họ sẽ trở về kinh. Sau khi nghỉ ngơi, Hàn Mạc truyền lệnh xuống ngài mai họ sẽ được một trăm Ngự lâm quân bảo vệ quay về kinh.

Hàn Mạc vừa từ Xuân Viên trở về, Tiết Thiệu đã bẩm báo:

- Đại nhân, sau khi phái người theo sau kiểm tra phát lương thực, tất cả bình thường.

Hàn Mạc gật đầu mỉm cười:

- Vậy tốt, Tiết đại ca, huynh vất vả rồi ngồi xuống nghỉ tạm đi.

Tiết Thiệu cũng không khách khí liền ngồi xuống, nói:

- Binh sĩ chia làm hai ca, chủ yếu tập trung ở bốn phía kho lương, đảm bảo lương thực sẽ không bị mất một hạt gạo. Hôm qua sau khi phát lương mấy người Lương thự ti muốn được can dự, ta nói qua đây là tai lương, không phải thuế lương, cho nên đại nhân toàn quyền phụ trách, ta mặc kệ ngươi là ai, dám động đến nó đừng trách ta độc ác.

Lương thự ti chia làm mấy nha môn, có chuyển lương thực ti, phát lương ti, thu thuế ti, phân phối ti…

Hàn Mạc cười ha ha nói:

- Mặc dù không nể mặt bọn họ nhhưng tình thế bây giờ nên làm như vậy, chỉ cần những hạt gạp này nấu thành cháo cho nạn dân là được. Dùng biện pháp gì, cũng là tùy tình hình thực tế, tất cả vì Thánh thượng, vì nạn dân. Nếu theo cách của bọn họ sẽ không biết mất đi bao nhiêu lương thực…

- Tiết đại ca hỏi thăm tình hình thực tế của nạn dân chưa?

Hàn Mạc quan tâm hỏi:

- Trong hai ngày gần đây hồng thủy có giảm hơn không?

Tiết Thiệu nói:

- Cụ thể huynh không rõ, nhưng huynh hỏi thăm qua một ít tin tức. Bây giờ Tiêu Hoài Kim thượng thư đang tọa trấn ở tiền phương, chỉ đạo Công bộ cùng với quan viên địa phương tìm phương pháp trị thủy, đem hồng thủy chia nhỏ ra vài luồng, hóa giải nguy cơ trước mắt. Ngoài ra còn phái người đến sửa đê Đại Thường, tận lực tu bổ phòng ngừa có mưa lớn ảnh hưởng đến các đoạn đê khác.

Hàn Mạc gật đầu, lẩm bẩm:

- Xem ra Tiêu Hoài Kim cũng muốn ra sức vì nước vì dân…

Sáng hôm sau, phu xe cùng một trăm Ngự lâm quân bảo vệ rời đi huyện Tịch Xuân về kinh thành.

Hàn Mạc nhìn có vẻ rất nhàn nhã, sáng sớm tìm Tiết Thiệu luyện cung, luyện đến khi mặt trời lên cao mồ hôi nhễ nhại mới nghỉ. Rửa qua mặt mũi, Hàn Mạc gọi Tiếu Mộc nói:

- Tiếu Hộ quân úy, cùng ta ra ngoài một chút nhé?

- Được!

Tiếu Hộ quân úy không hỏi nhiều, lập tức đồng ý!

- Có thể tìm được hai bộ y phục của dân chúng không?

Hàn Mạc hỏi, trên mặt mang theo nụ cười.

Tiếu Mộc gật đầu:

- Thuộc hạ đi tìm.

Tiếu Mộc làm việc trầm ổn hơn so với hai vị phó tướng kia, ngoài lý do đó ra tướng mạo Tiếu Mộc rất bình thường, ra ngoài dễ trà trộn với dân chúng hơn.

Tiết Thiệu không cần nói, râu rậm nhìn là sẽ bị người khác chú ý. Miêu Võ tuy không có râu nhưng người cao to khỏe mạnh, so với người thường cao hơn cái đầu, đứng trong đám người rất dễ bị phát hiện.

Chỉ có Tiếu Mộc người không cao, mặt mũi bình thường, nếu không lên tiếng sẽ rất khó có người có thể nhận ra hắn là môt Hộ quân úy trong Ngự lâm quân.

Tiếu Mộc làm việc cũng rất trầm ổn, không để lại dấu vết, từ biểu hiện trên mặt rất khó nhìn ra tâm tư của hắn.

Rất nhanh Tiếu Mộc đã mang về hai bộ y phục, Hàn Mạc lập tức nói:

- Thay y phục vào!

Tiếu Mộc ngẩn ra, trên mặt hơi nghi hoặc nhưng không chậm trễ, lập tức mặc vào.

Thay xong y phục, Tiếu Mộc nhìn rất giống một người dân bình thường.

Hàn Mạc khi mặc y phục cũng khá giống một tráng niên con nhà nông nhanh nhẹn.

- Muốn biết huyện Tịch Xuân thiếu lương hay không đi một vòng là biết!

Hàn Mạc nói:

- Chúng ta đi chung quanh xem một chút, xem có phải Hạ gia thật sự hết lương!

Ngọt ngào như thủy triều!