Dân chúng dẫu phẫn uất, nhưng Hồng gia có hậu thuẫn rất lớn, nếu chỉ bằng thực lực của người dân thì cơ bản không thể là lung lay vị thế của họ, lại càng không dám cùng Hồng gia tranh chấp.

Tam gia mễ điếm phải đóng cửa, bọn tiểu nhi trở nên vô công rồi nghề. Điền Bố Nhân cũng chẳng phải là kẻ tu hành lương thiện gì, đương nhiên sẽ không nuôi không tiểu nhị của 23 chưởng quầy, nhưng nếu đem đuổi hết bọn chúng đi, cũng sợ mang tiếng là tâm địa độc ác, vi phú bất nhân. Những ngày sau đó, y lăn lộn bám trụ ở huyện Tịch Xuân, nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng cũng nghĩ ra một cách: đó là âm thầm cho phép nhóm người này cải trang thành nạn dân, mỗi người mang theo từ mười đến hai mươi cân lương thực, tự tìm người mua ở trên đường, sau đó bán ra với giá thấp hơn Đại hồng mễ điếm.

Hiện giờ giá Đại Hồng bán ra là một điêu tiền một cân lương, so với giá cả lúc trước là đã gấp hơn 100 lần, cho dù có lấy bớt lương thực trong nhà mình vụng trộm ra, chỉ cần bán một cân gạo cũng bằng bán mười cân khi trước, lợi nhuận thật lớn, nên việc này hoàn toàn đáng để mạo hiểm.

Chuyện này tuyệt đối phải làm một cách lén lút, vì dù rằng bán ít cũng là dứt dây động rừng. Cho nên mấy ngày gần đây cho dù lương thực bán ra không ít nhưng vẫn chưa bị phát hiện.

Tuy nhiên hôm nay đã có chút khác thường.

Theo như mọi ngày, lúc nãy cắt cử hơn mười người, thì lúc này cũng đã trở về hai ba người, nhưng đã quá nửa trưa mà không thấy một ai trở về.

Điền Bố Nhân trong lòng bất an.

Nếu để bị bắt, chuyện có thể là nhỏ, nhưng giả sử có người muốn căn vặn lục vấn, thì tên bán gạo đó hẳn không tài nào ứng đối nổi.

Y ở trong sân đi qua đi lại, mặt không giấu nổi sự lo lắng. Mấy tiểu thiếp thấy y có vẻ cau có, đi lên ngọt nhạt hỏi han cũng bị y mắng vốn, đuổi đi. Mãi một lúc sau, mới có người đến bẩm:

-Điền chưởng quầy đã về!

Điền Bố Nhân thở phào nhẹ nhõm, nhưng chưa kịp hỏi han gì, kẻ hầu đã nói tiếp:

-Tam chưởng quầy…. bị trọng thương!

Điền Bố Nhân cả kinh:

-Cái gì? Trọng thương? Sao lại thế?

Y vừa dứt lời, đã nghe thấy giọng Điền lão tam thều thào cất lên:

-Thúc thúc… thúc phải báo thù cho ta!

Liền thấy có mấy người bước vào, là Tiếu Mộc dìu Điền lão tam, Hàn Mạc theo sau.

Điền Bố Nhân nhìn gương mặt bầm tím biến dạng máu me bê bết của Điền lão tam, thất kinh bước lên, nhìn khắp người ngợm của lão, trầm giọng:

-Kẻ nào?

-Là Hồng gia!

Điền lão tam thều thào.

-Bọn họ mười mấy người vây lấy ta, không nói hai lời, chỉ nhằm vào ta mà đánh.

Điền Bố Nhân vội vàng hỏi:

-Bọn họ có nhận ra ngươi không?

-Ta còn không kịp mở mồm.

Điền lão tam kể tiếp:

-Bọn họ thấy ta, liền ép đến một ngõ nhỏ, rồi cứ thế đấm đá. May sao có hai người qua đường này nhìn thấy, mới mướn xe đưa ta về. Thúc… thúc phải đòi lại công bằng cho ta.

Điền Bố Nhân nhìn Tiếu Mộc và Hàn Mạc, thấy chỉ là người nông dân bình thường xa lạ, nên cũng không thèm để ý, lại căn vặn:

-Ta hỏi ngươi, bọn họ có nhận ra ngươi hay không? Có biết là ngươi đang làm gì không?

Điền lão tam miễn cưỡng:

-Mặt mũi của ta họ còn lạ gì….

Điền Bố Nhân nhíu mày, nhất thời im lặng, suy nghĩ rất lung, sau một lúc mới lạnh giọng nói:

-Hồng gia bây giờ tự xem mình là phụ mẫu của đất Tịch Xuân này rồi. Nếu đã nhận ra ngươi mà còn dám động thủ, thật sự không xem ta ra gì rồi. Đánh chó phải nể mặt chủ, bọn họ dám đánh ngươi cũng là động đến lão gia.

Y nói mấy lời này hơi khó nghe, đã ví Điền lão tam là chó, Điền lão tam hiển nhiên khó chịu nhưng cũng không dám phản ứng, chỉ nói: Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn

-Đúng vậy, thúc, đánh ta chính là đe người, chúng ta… chúng ta… không thể để bọn chúng uy hiếp mãi được.

Điền Bố Nhân lại đi qua đi lại, lẩm bẩm: "Không thể chấp nhận chuyện bọn họ hà hiếp dân đen như vậy được".

Một lúc sau, y mới dừng chân, giọng oán hận:

-Bây giờ chỉ có thể chuẩn bị hậu lễ, cậy Đại lão gia một phen. Chúng ta hằng năm đều có bạc lót tay cho Hạ gia, giờ thiết nghĩ Đại lão gia cũng phải đứng ra chủ trì phân xử vụ này.

Hàn Mạc nghe được, thầm cười nhạt: "Người này quá hồ đồ. Hậu thuẫn cho Hồng gia chính là Tư Đồ Tĩnh, nếu không có Hạ Học Chi cho phép, Tư Đồ Tĩnh sao dám làm càn, đem toàn bộ các điếm bán lương trong thị giao cho Hồng gia làm chủ? Tư Đồ Tĩnh cũng là một con bài, thương nhân đứng đằng sau thương vụ này chính là Hạ Học Chi. Các ngươi là con mồi lại đi cầu xin thợ săn, phỏng có ích gì?

Hàn Mạc vừa nghĩ đến đó, quả nhiên đã thấy Điền Bố Nhân lắc lắc đầu:

-Không được, Hồng gia làm như vậy là do dựa lưng vào Quận thủ, Quận thủ dám làm như vậy… haha

Điền Bố Nhân cắn chặt răng, mãi sau, mới thở dài một tiếng, bất đắc dĩ nói:

-Thôi, chúng ta thì làm gì được bây giờ?

Ánh mắt y thay đổi liên tục, hết căm phẫn lại bi thương, bất mãn.

-Thúc…

Điền lão tam nhìn Tiếu Mộc và Hàn Mạc một cái, nói:

-Thúc, hai vị này đã cứu ta, thúc xem…. có thể lưu bọn họ lại làm việc trong phủ?

Điền Bố Nhân không thèm nhìn hai người Hàn Mạc lấy một lần, chỉ nói:

-Trong phủ đã có mấy chục miệng ăn, nhiều người ắt tốn gạo, còn thêm làm gì?

Ngập ngừng chút rồi nói tiếp:

-Mỗi người cấp mấy cân lương thực.

Điền lão tam có vẻ thất vọng, dẫu sao làm thế y cũng hơi mất mặt. Tuy nhiên Điền Bố Nhân tâm trạng đang không tốt, cũng không dám nói nhiều, nhìn hai người Hàn Mạc, nói:

-Các ngươi đỡ ta xuống nhà dưới, lĩnh chút lương thực.

Hàn Mạc gật đầu: Tốt tốt.

Hắn và Tiếu Mộc đương nhiên sẽ không thể ở lại chỗ này. Chẳng qua là đến tìm hiểu, xem có ra được manh mối nào không? Ít nhất hiện tại, hắn đã hiểu, nông dân căm hận Hồng gia đến tận xương tủy rồi.

Nếu cứ ghế cao an tọa chỉ tay năm ngón, hoặc là ở lỳ trong doanh, thì sẽ viễn viễn không bao giờ biết được cuộc sống của lê dân bách tính là như thế nào? Lang thang một chút, lắng nghe một chút, sẽ biết được rất nhiều điều hữu ích. Có thể từ một việc mà hiểu được rất nhiều việc khác đằng sau, ẩn trong bóng tối.

Hai người Hàn Mạc vừa định đỡ Điền lão tam đứng dậỵ, đã nghe tiếng chân dồn dập, một gã tôi tớ chạy vào, giọng run lên:

-Lão gia… lão gia… Hồng gia dẫn người tới cửa.

-Cái gì?

Điền Bố Nhân biến sắc, lập tức quát to:

-Gọi toàn bộ người trong phủ, đem theo binh khí cùng ta ra cửa lớn. Bọn chúng không còn xem Điền Bố Nhân ta là gì nữa sao? dám đến tận cửa làm càn?

Kẻ tôi tớ kia lắp bắp:

-Lão gia… không chỉ có… không chỉ có người của Hồng gia, mà huyện…. huyện thái gia cũng mang theo một đoàn nha sai đến… đến đây…

-Nha sai? Huyện lão gia?

Điền Bố Nhân mặt trắng bệch. Hắn chỉ là một thương nhân nhỏ, đọ không nổi với quan phủ là phải thôi. Cũng lắp bắp:

-Ta… ta đi nghênh tiếp huyện lão gia!

Không dám chậm trễ, đi ngay ra đại môn.

Còn không kịp ra đến cửa, đã nghe bước chân thình thịch đi đến, Điền Bố Nhân kinh hãi, thấy từ ngoài viện có mấy tên cầm trong tay đại đao nhìn như nha sai, hùng hổ như lang như sói, sau lưng bọn họ, có chừng mười gã đàn ông vạm vỡ, trong tay nắm đại đao lóng lánh, mấy gã lực lưỡng này Hàn Mạc nhìn trang phục cũng đoán ra được đây là hộ vệ của Tiệm gạo Đại Hồng.

Hàn Mạc nghe Tri huyện Tịch Xuân có đến, sợ bị lộ diện, nên đưa mắt ra hiệu cho Tiếu Mộc, đỡ Điền lão tam mặt mày trắng nhợt ra phía sau.

Kẻ hầu người hạ trong Điền phủ thấy có động, đã cầm theo binh khí đứng phía sau Điền bố nhân, tuy nhiên, nhìn thấy ngoài các hộ vệ của Hồng gia còn có các nha sai, thì đều đồng loạt buông binh khí xuống.

Điền Bố Nhân sắc mặt giận giữ, quát to:

-Các ngươi muốn làm gì? Không duyên cớ xông vào nhà dân, còn coi vương pháp ra gì không?

-Vương pháp?

Từ ngoài cửa, có tiếng nói vọng vào:

-Bản huyện chính là vương pháp!

Từ ngoài cửa lại có thêm một toán người nữa hùng dũng bước vào, dẫn đầu đúng là Tri huyện Tịch Xuân, là Hạ thị tộc nhân. Bên tay trái hắn là Tịch Xuân Huyện úy. Hạ tri huyện và tên huyện úy này, Hàn mạc đều đã gặp qua. Hôm vào thành, chính là hai người này ra nghênh đón, khi đó Huyện úy tới báo một tin tức, Hàn Mạc còn nhớ rất rõ.

Hạ tri huyện cũng là một người béo tốt phương phi, cẩm y màu tím giống như một phú thương, ăn mặc chải chuốt, đầu tóc bóng mượt, béo, mập chẳng kém gì Hạ Học Chi, râu dài hình chữ bát, mặt tươi cười húp híp.

Điền Bố Nhân nhìn thấy Hạ tri huyện, trán đổ mồ hồi, tiến lên hai bước, quỳ rạp xuống đất:

-Thảo dân khấu kiến Tri huyện đại nhân.

Hạ tri huyện không cho hắn đứng dậy, lạnh lùng:

-Điền Bố Nhân, ta nghe ngươi la hét vương pháp, bản huyện hôm nay tới đây, hãy nói ta nghe vương pháp là gì?

Điền Bố Nhân mồ hôi đổ như mưa mùa hạ:

-Đại nhân có việc gì chỉ bảo, cứ sai bảo, tiểu nhân sẽ tới, sao phải phiền đại nhân hạ cố đến đây? Lại không biết đại nhân có gì chỉ bảo?

Hạ tri huyện cười nhạt:

-Ta nói rồi, hôm nay đến đây là muốn nghe ngươi giảng về vương pháp.

Bước lên hai bước, nói tiếp:

-Bản huyện đã ban lệnh, để duy trì sự yên ổn của huyện Tịch Xuân, vượt qua tình hình thiên tai, cho phép Tiệm gạo Đại Hồng được toàn quyền phụ trách việc bán gạo, mặt khác, các nhà khác tạm thời đóng cửa, ngươi có biết chứ?

-Thưa, tiểu nhân có biết!

-Tốt, ngươi có biết là tốt rồi.

Hạ tri huyện chắp tay sau lưng, nói xa xả:

-Sau đó Quận thủ đại nhân cũng có lệnh, nghiêm cấm bất cứ người nào bán lương, trái lệnh, nặng thì tống giam, nhẹ thì cũng phải trách phạt, điều này ngươi cũng biết chứ?

-Thảo dân biết!

Điền Bố Nhân lạnh toát cả người:

-Thảo dân vẫn ghi nhớ trong lòng, tuân theo vương pháp, không dám vi phạm!

-Nói láo!

Hạ tri huyện mắng một tiếng, cao giọng quát:

-Mang hết vào đây cho ta.