Một ngày này, Hàn Mạc thị sát khu tập trung nạn dân, kiểm tra cháo trong bát của nạn dân nhiều gạo hay không. Mà ngày này, Tô Khắc Ung vẫn còn ở lại Nha môn Thanh lại ti tiếp tục kiểm toán, phát sinh mấy lần xung đột cãi cọ với Thanh lại ti Hạ Đạt ở đó.

Mãi đến khi sắc trời hoàn toàn tối, Hàn Mạc mới trở lại trong doanh, hắn tắm rửa một chút, đột nhiên nghĩ đến Diễm Tuyết Cơ đang ở Xuân Viên. Đêm qua không thể tới thành, tối nay không thể không qua, dù sao nếu không qua, chắc chắn sẽ khiến Hạ Học Chi sinh ra nghi hoặc, đây không phải chuyện gì tốt đối việc Diễm Tuyết Cơ che dấu thân phận.

Tuy rằng Hàn Mạc không rõ ý đồ chân chính của Diễm Tuyết Cơ, nhưng có một số điều hắn lại rất rõ ràng, Diễm Tuyết Cơ chắc chắn muốn đối phó Hạ Học Chi, nếu không cũng không thể chịu nhục ẩn ở Xuân Viên.

Chỉ cần hiểu được mục đích này, Hàn Mạc cảm thấy bản thân nên hỗ trợ Diễm Tuyết Cơ.

Kẻ thu của kẻ thù chính là bằng hữu, có thể khiến cao thủ như Diễm Tuyết Cơ đối phó Hạ Học Chi, đây là chuyện Hàn Mạc cầu còn không được, tuy rằng lúc này Hàn Mạc còn không muốn trực tiếp đối kháng với Hạ gia, nhưng có thể tiến hành đả kích thế lực của Hạ gia, đây chính là chuyện trong lòng hắn cầu còn không được.

Chỉ có điều nghĩ đến đêm nay còn có thể phải diễn trò, cũng không thể súng thật đạn thật phát tiết một hồi, điều này khiến cho hắn hơi buồn bực trong lòng. Dù sao một người đàn ông không thể phát tiết dưới sự hấp dẫn của báu vật kia thật sự là một chuyện cực kỳ tàn ác.

Khi hắn tới Xuân Viên, sớm có người bẩm báo Hạ Học Chi. Hạ Học Chi cười ha ha đón hắn vào sân, hỏi han thân thiết:

- Hai ngày hôm nay thế chất có thuận lợi không? Cần ta hỗ trợ gì, cứ mở miệng là được. Vốn nghĩ rằng đêm qua cháu sẽ qua, cũng đã phái người đi mời, chẳng qua lại hồi báo đêm qua cháu bận rộn công việc, quá mệt nhọc, cho nên đành thôi.

Hàn Mạc cũng cười nói:

- Làm phiền thế bá nhớ mong.

Hắn thấp giọng nói:

- Hôm qua thế chất cũng muốn tới, chẳng qua nằm xuống một lát đã ngủ, mở mắt ra đã là hừng đông,

Hạ Học Chi híp mắt cười, vỗ nhẹ bả vai Hàn Mạc:

- Thế chất, cháu vẫn không biết, ban ngày tuyên… ban ngày tìm vui, đó cũng là một niềm vui thú đó.

Hàn Mạc nghe vậy, trong lòng khinh bỉ, nhưng trên mặt vẫn cười ha ha.

- Thế chất à, cháu có biết, hai ngày này Tô Khắc Ung ngày càng không ra thể thống gì.

Hạ Học Chi thần sắc thay đổi, bỗng nhiên giận tái mặt:

- Hắn ở đây, lại khoe uy phong!

Hàn Mạc thản nhiên ồ một tiếng, hỏi:

- Thế bá, hắn gây sức ép gì?

Hạ Học Chi thở dài một hơi nói:

- Quan trong kinh phái tới, đường xá xa xôi, chúng ta ở đây cũng hầu hạ chu đáo. Tô Khắc Ung là Thánh thượng phái tới tra án, quan viên Nghi Xuân tự nhiên phối hợp toàn lực. Rất nhiều khoản vốn không phải phạm vi chức quyền Tô Khắc Ung có thể kiểm tra đối chiếu sự thật, nhưng vì chứng minh quan lại Nghi Xuân trong sạch, cũng nhường nhịn khắp nơi. Hắn ở Nha môn Thanh ti lại xêm đi xem lại các khoản, không nói tới khoản thu, rất nhiều khoản liên quan đến công trình cũng tùy ý hắn kiểm tra đối chiếu, quan viên Nha môn Thanh ti lại coi như là hết lòng giúp đỡ.

Hàn Mạc thở dài:

- Cần phải dĩ hòa vi quý a. Cháu tới nơi này, chính là muốn sớm ngày vượt qua tình hình thiên tai, mọi việc thuận lợi mà quay về là tốt rồi, mọi người hòa khí đó mới là thượng sách.

Trong mắt Hạ Học Tri lộ ra một tia sáng, thở dài:

- Ai nói không muốn. Tâm tư của ta giống hệt tâm tư của thế chất. Lúc này, mọi người hòa hợp, nước giếng không phạm nước sống có tốt không? Nhưng Tô Khắc Ung tự cho là do Thánh thượng phái tới, ở trong Nha môn Thanh lại ti hôm nay mắng, ngày mai chửi, không để lại mặt mũi, lời ra vô lễ, không chút đức độ. Quan viên Nha môn Thanh lại ti cũng đều là học sĩ uyên bắc, cũng đều có tự tôn, Tô Khắc Ung không tìm được chứng cơ, chỉ vừa vu tội vừa phỉ bang, Nha môn Thanh lại ti từ trên xuống dưới đã sinh ra oán giận a. Thanh lại ti Hạ Đạt là cháu ngoại ta, đêm qua còn khóc rống trong phủ ta, nói Tô Thị lang này không coi ai ra gì, đều đối đãi với quan viên Nha môn Thanh lại ti như tội phạm, cháu ngoại ta cũng là kẻ tâm cao khí ngạo, bị hắn liên tục làm nhục, một bụng ủy khuất nói không nên lời.

- Thì ra là thế. Nói như vậy, Tô Thị lang thật sự hơi quá phận, đều làm việc cho triều đình, không có chứng cớ sao có thể tùy ý vu tội, Tô Thị lang thật sự rất không nên.

Hàn Mạc lập tức nói.

Hạ Học Chi khẽ thở dài:

- Thế chất tuổi còn trẻ, nhưng lại biết rõ lễ nghĩa, Tô Khắc Ung đã từng đó tuổi, nhưng lại sống uổng phí.

- Giám sát sứ Lăng đại nhân không quản chuyện này sao?

Hàn Mạc hỏi:

- Lăng đại nhân phụ trách giám sát quan viên Lại bộ tra án, Tô Khắc Ung làm bậy như thế, Lăng đại nhân cần phải ra mặt.

Hạ Học Chi cười nói:

- Lăng đại nhân cũng cực kì khiếp sợ vì chuyện này, hắn đến đã nói, nếu Tô Khắc Ung còn làm càn như vậy, hắn sẽ ra mặt xem xét.

Hàn Mạc gật đầu nói:

- Lăng đại nhân là Giám sát sứ Thánh thượng khâm phong, Ngự lâm quân của cháu tất phải toàn lực ủng hộ Lăng đại nhân làm việc.

Hạ Học Chi lộ ra sắc mặt vui mừng, vỗ tay nói:

- Thế chất tuổi trẻ tài cao, làm việc bất phàm, thật sự là thiếu niên anh tài khó được.

Hắn lập tức vỗ đầu cười ha ha nói:

- Cháu xem ta chỉ biết ở đây dông dài, lại chậm trễ thế chất gặp gỡ giai nhân, hổ thẹn hổ thẹn. Hai ngày này, ngoại trừ đưa cơm vào, gồm cả ta cũng không có bất cứ kẻ nào dám bước vào viện tử Mị Nương một bước, thế chất cứ yên tâm!

Hàn Mạc thi lễ nói:

- Hết thảy chuyện này còn nhờ thế bá, ân tình thế bá, Hàn Mạc ghi tạc trong lòng.

Hạ Học Chi cũng không nói nhiều, tối nay nói chuyện với Hàn Mạc khiến hắn rất hài lòng, cho nên dắt tay Hàn Mạc, xuyên qua đường viện, trực tiếp đưa Hàn Mạc tới trước viện tử của Diễm Tuyết Cơ, cười tủm tỉm nói:

- Thế chất, ta đã sai người đưa trái cây và rượu vào, rượu là rượu nho từ Đông Hải cháu xuất ra, hương vị độc đáo, lần này cháu vừa có thể hưởng dụng rươu ngon, lại hưởng dụng giai nhân, đây mới là chuyện đẹp nhất trong đời a!

Hàn Mạc khẽ mỉm cười vào sân, tới trước gian nhà nhỏ bằng gỗ, nhẹ nhàng đẩy cửa, cửa phòng lập tức bị đẩy ra, đi vào bên trong, Hàn Mạc thuận tay đóng kín cửa phòng lại.

Sau bình phong, nến đỏ bừng bừng, ánh nến chiếu rọi lên bình phong, cung nữ trên bình phong thật sự rất động lòng người.

Hàn Mạc ho khan một tiếng, sau bình phong liền truyền đến tiếng nói phóng đãng của Diễm Tuyết Cơ:

- Cuối cùng tướng quân đã đến, thiếp thân nhớ ngài muốn chết!

Hàn Mạc đi tới sau tấm bình phong, chỉ thấy Diễm Tuyết Cơ nằm trên giường, vẫn cánh tay ngọc chống cằm, áo ngủ bằng gấm che eo, lộ ra áo nghê thường tơ tằm màu trắng, dày mà quyến rũ, trên khuôn mặt xinh đẹp kia chứa ý cười. Trên giường đặt cái bàn nhỏ, bên trên đặt đầy trái cây và rượu, một tay Diễm Tuyết Cơ đang lấy điểm tâm trên bàn, nhấm nháp rất nhàn nhã, mặt mày như tơ, đôi mắt long lanh nhộn nhạo, đang chăm chú trên người Hàn Mạc.

Hàn Mạc đi tới, kéo cái ghế ngồi xuống, nhìn Diễm Tuyết Cơ cười nói:

- Để bà chủ đợi lâu!

- Xem ra Hạ gia rất tốt đối với ngươi.

Diễm Tuyết Cơ cười ha ha quyến rũ nói:

- Lúc như thế này, vẫn có trái cây ngon như vậy hầu hạ ngươi, còn có rượu nho hiếu kính ngươi, Hàn tướng quân thật phúc khí a!

Nói xong, nàng vươn tay nâng chén rượu bên trong chứa rượu nho đỏ như máu, nũng nịu nói:

- Rượu nho này giống như máu tươi, hương vị thơm ngọt, không biết máu thật có ngon ngọt như vậy hay không?

Nàng nghiêng người, cổ áo hơi rộng mở, tuy có áo ngực màu bích che trước ngực, nhưng bộ ngực tươi tốt kia vẫn hơi lộ ra, vô cùng sâu sắc.

Hàn Mạc ngồi dựa lên ghế, biết nếu Diễm Tuyết Cơ nói chuyện không kiêng nể gì như vậy, xung quanh chắc chắn không có người nghe lén, dùng công phu của Diễm Tuyết Cơ, nếu xung quanh căn phòng thật sự có thám tử, nàng có thể nhìn thấu rất rõ ràng.

- Bà chủ Diễm nên hưởng thụ cuộc sống như vậy.

Hàn Mạc mỉm cười:

- Giai nhân rượu ngon, vốn nên trọn vẹn!

Diễm Tuyết Cơ cười ha ha, mày liễu đột nhiên dựng thẳng lên, thấp giọng quát lên:

- Hàn Mạc, ngươi còn biết tới đây à? Tối hôm qua bà đây chờ ngươi một đêm, ngươi chết ở nơi nào? Có phải trộm tình ở bên ngoài hay không?

Hàn Mạc sửng sốt, nghe lời này dường như là bà vợ răn dạy trượng phu, không khỏi cười khổ nói:

- Bà chủ Diễm, bà cho rằng ta không muốn tới sao? Ta tới đây là phải phụ trách bảo vệ lương thực, phân phối lương thực, lúc nào cũng phải chú ý thế cục Nghi Xuân này ổn định hay không, công việc không đơn giản a!

Thân thể Diễm Tuyết Cơ giống như quỷ mị, xoay mình từ trên giường, Hàn Mạc còn chưa kịp phản ứng, liền cảm thấy Diễm Tuyết Cơ giống như một đám mây trắng bay tới bên người mình, vươn tay ngọc véo lỗ tai mình, trong miệng quát một cách dịu dàng:

- Ngươi đang tìm lý do với bà đây sao? Bà đây nói qua, ngươi không thể phá hỏng chuyện lớn của ta, may mắn tối hôm nay ngươi tới, nếu không tới, bà đây chuẩn bị xông vào trong doanh của ngươi, làm thịt tên tiểu tử thối này!

Hàn Mạc toát mồ hôi lạnh, giai nhân thiên kiều bá mị này nổi nóng, lại giống như cọp me hung dữ, khí thế mười phần.

Dưới thân Diễm Tuyết Cơ là một chiếc vay bách điệp lưu hoa (hoa trăm nếp) màu tím, bên trong lót nghê thường tơ tằm trắng tốt nhất, kiểu dáng kiều diễm thật khó hình dung, trước sau bày ra dáng người tuyệt vời vô cùng nhuần nhuyễn, chẳng qua báu vật tuyệt sắc này lại véo tai mình giống như cọp mẽ, dung mạo và tính tình của nàng đối lập rất rõ nét.

Lỗ tai Hàn Mạc bị véo, lập tức nghiêm mặt nói;

- Bà chủ Diễm, ta biết võ công của bà chủ cao hơn ta, nhưng ngài ỷ vào võ công của mình ức hiếp một nam tử hán như ta, đó là tuyệt đối không được, cho dù ta đáp ứng, nhưng bị người ngoài biết chắc chắn sẽ khinh bỉ ta!

Diễm Tuyết Cơ cười khanh khách, lập tức nũng nịu nó:

- Thì tính sao? Hàn tướng quân, hai là ngài còn muốn ra tay với thiếp thân? Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - http://truyenfull.vn

Tiếng nàng chưa dứt, tay trái Hàn Mạc tò ra, ôm về phía vòng eo tinh tế của Diễm Tuyết Cơ.

Tốc độ của Diễm Tuyết Cơ còn nhanh hơn so với Hàn Mạc nghĩ, vòng eo mảnh mai uốn éo, thân thể như tơ liễu, giống như đám mây trắng bay đi, chỉ nháy mắt đã lui ra ba bốn bước, cười ha ha, bộ ngực phập phồng mãnh liệt, tạo lên từng đợt song.

- Hàn tướng quân thật sự muốn thử bản lĩnh thiếp thân một chút rồi.

Diễm Tuyết Cơ cười quyến rũ, bước nhẹ nhàng bày ra vòng eo mảnh mai:

- Chẳng qua hiện giờ không phải lúc.

Nàng đến gần Hàn Mạc, Hàn Mạc lập tức ngửi được hương thơm quen thuộc trên người nàng, trong đầu lập tức hiện ra cảnh tượng hoang đường hôm trước, lại nghe Diễm Tuyết Cơ đến gần thấp giọng nói:

- Tên đáng chết kia, tối này, ngươi phải giúp ta một việc!

- Có phải muốn diễn trò hay không?

Hàn Mạc thở dài, ánh mắt không khỏi đảo qua thân thể tuyệt vời kia của Diễm Tuyết Cơ, thân thể của cô nàng xinh đẹp này, quả nhiên là vô cùng nóng bỏng.

Diễm Tuyết Cơ lắc đầu, vẻ mặt trở nên nghiêm túc:

- Yểm hộ ta, ta muốn đi làm một chuyện rất quan trọng!