Diễm Tuyết Cơ nhẹ giọng nói:

- Ngươi đã từng nghe qua Quỷ Cốc nhất mạch chưa.

- Quỷ Cốc nhất mạch?

Hàn Mạc hơi sững người, cái tên này tựa hồ rất quen thuộc, nhưng cũng rất xa lạ, nên chỉ có thể nói:

-Chưa từng nghe qua, Quỷ Cốc nhất mạch là cái gì, vết thương trên người lão bản là do Quỷ Cốc nhất phái gây ra sao?

Diễm Tuyết Cơ khẽ than, nói:

- Cũng không trách được ngươi không biết, Quỷ Cốc nhất phái vô cùng thần bí, người biết được nó không nhiều. Quỷ Cốc nhất mạch không phải là một tổ chức buôn bán, mà là một môn phái lưu truyền từ thời Chiến quốc tên là Quỷ Cốc phái!

Hàn Mạc như hiểu ra điều gì lập tức nói:

- Tôn Tẫn, Bàng Quyên. . .

Trong ký ức của hắn, hai người đó xuất thân từ Quỷ Cốc phái, là hai nhân vật hiển hách thời Chiến quốc .

Diễm Tuyết Cơ dường như có chút kinh ngạc:

- Hóa ra những gì ngươi biết cũng không ít. Không sai. Theo ta biết Quỷ Cốc Tử từ thời Chiến quốc tới nay chỉ có một phái.

Hàn Mạc chau mày, thấp giọng hỏi :

- Bà chủ Diễm, làm người bị thương có phải là người của họ?

Diễm Tuyết Cơ cũng không trả lời mà nhẹ nhàng nói:

- Ngươi cũng biết những người xuất thân từ Quỷ Cốc nhất mạch chẳng có ai là không kinh tài tuyệt diễm, là Long Phượng giữa nhân gian. Quỷ Cốc nhất phái, tuyệt học của nó chính là quyền mưu tâm thuật, kỳ môn bát trận, thế nhưng chân chính học thành quyền mưu tâm thuật cũng không nhiều lắm. Nhưng kỳ môn độn giáp tất cả đều tinh thông. Bọn họ trên thông thiên văn, dưới tường địa lý, văn thao vũ lược, rất giỏi điều khiển nhân tâm, bọn họ là một đám tâm cao khí ngạo lại có tài nghệ hơn người. Tôn Tẫn cùng Bàng Quyên chỉ là hai người trong đó mà thôi.

Hàn Mạc kéo chăn gấm lên, che hờ đầu vai của Diễm Tuyết Cơ để nàng không bị lạnh, nhìn hắn làm động tác này trong mắt Diễm Tuyết Cơ ánh lên nét nhu hòa trìu mến, chỉ là trong bóng tối nên hắn không nhận ra.

Hàn Mạc biết Tôn Tẫn và Bàng Quyên xuất thân từ Quỷ Cốc, nhưng ngoài hai người này ra hắn không biết còn có ai xuất thân từ môn phái này nữa nên thấp giọng hỏi:

- Qủy Cốc phái còn có nhân vật nào lợi hại nữa không? Đọc Truyện Online Tại TruyệnFULL.vn

- Người sáng lập Quỷ Cốc phái xuất thân từ thời chiến quốc tên là Quỷ Cốc Tử. Vị Quỷ Cốc Tử này chính là tuyệt thế kỳ tài, ngũ hành bát quái, kỳ binh trận pháp, thiên văn địa lý, cơ quan yếu thuật, xảo biện thiện ngôn, quyền mưu tâm thuật đều thông suốt, nghe nói hắn một đời thu năm mươi đệ tử, đại bộ phận đệ tử đều tâm cao khí ngạo, vẫn chưa xuất sơn nhưng đều có thanh danh hiển hách. Ngoài Tôn Tẫn, Bàng Quyên còn có: Trương Nghi, Tô Tần, Mao Toại, Lý Tư, Tư Mã Thác, Nhạc Nghị, Từ Phúc, Lý Mục, Ngưu Kị... những người này ngươi hẳn đã nghe qua. Bọn họ đều là nhân vật xuất thân từ Quỷ cốc nhất mạch!

Diễm Tuyết Cơ thanh âm rất nhẹ, hiển nhiên là không muốn tổn hao sức lực cùng tinh thần.

Nàng nói từng tên nhân vật, Hàn Mạc đều là giật mình một cái. Những người này đều là những kiệt xuất nhân tài, nhân gian đều lưu truyền rất nhiều chiến tích của họ. Thật không thể tưởng tượng những người này đều xuất thân từ một môn phái.

Bởi vậy có thể thấy được, Qủy Cốc nhất mạch tuyệt không tầm thường.

Hàn Mạc nói:

- Chỉ có điều môn phái này sớm đã mai danh ẩn tích. Vào thời Hán triều, Hán Vũ đế phế bỏ bách gia, độc tôn Nho giáo thì rất nhiều môn phái đã phải ẩn tông giấu tích. Quỷ Cốc nhất phái lại càng không nghe nhắc đến.

- Quỷ cốc nhất phái coi trọng quyền mưu tâm thuật nên bị xếp vào bàng môn tà đạo. Những kẻ tự cho mình là quân tử thì không thèm để vào mắt, lại bị chèn ép nên ít người nghe danh cũng không có gì lạ.

Diễm Tuyết Cơ giọng nói mang theo vẻ khinh thường:

- Nhưng Quỷ Cốc nhất phái vốn dĩ tinh thông bách nghệ há lại dễ dàng bị tiêu diệt như vậy. Kể từ đó Qủy Cốc nhất phái càng thêm bí ẩn, không bộc lộ thân phận, thu nạp môn sinh đã ít nay lại càng ít. Mấy trăm năm nay tuy môn sinh Qủy Cốc không bộc lộ thân thận nhưng đã giúp chủ tử lập không biết bao nhiêu kỳ công, cũng vì không bộc lộ thân phận nên người biết đến lại càng ít. Đại Tề thống nhất Nam Bắc phân triều cũng là nhờ công rất lớn của môn phái này. Thế nhưng khi công thành doanh toại cũng là lúc khai quốc, Hoàng đế đã tuyệt giao với người từng kề vai sát cánh bên mình.

Hàn Mạc nghe đến đó cũng không khỏi thương cảm cho môn phái này.

Nhưng hắn nhanh chóng tỉnh ngộ lại, nghi hoặc hỏi:

- Nghe ý tứ trong lời nói của lão bản thì hình như rất tán tụng họ… Vết thương của lão bản xem ra…

- Đồng tình là một chuyện, có gây hấn lại là một chuyện khác.

Diễm Tuyết Cơ bình thản:

-Có thể đả thương ta, cũng đủ khiến ta khâm phục rồi.

Hàn Mạc trầm ngâm một lát, sau đó mới hỏi:

- Người của Quỷ cốc vẫn còn lưu lại Xuân Viên?

-Đúng!

Diễm Tuyết Cơ nhẹ giọng đáp.

- Lão bản sẽ không nói rằng cái gọi là môn nhân kinh tài tuyệt diễm của Qủy Cốc nay đã là chó săn của Hạ gia chứ?

Hàn Mạc thản nhiên hỏi

Diễm Tuyết Cơ khẽ cười, đem theo một làn hương thơm mát xộc thẳng mũi Hàn Mạc, nhẹ giọng:

- Hàn tướng quân, ngươi nói lời này quả thật chẳng có ý tốt. Quỷ cốc môn nhân nếu theo Hạ gia thì gọi là cẩu, vậy Hàn gia thì nên gọi như thế nào.

Hàn Mạc thở dài, chợt nhíu mày nói:

- Ta thật ra không ngờ Hạ gia lại có nhân vật cái thế cỡ đó.

Quỷ cốc vốn là làm việc trong bóng tối. Môn nhân Qủy cốc cũng không thích để lộ hành tung ra ngoài sáng. Bọn họ thích ở phía sau màn đưa ra sách lược để người khác thi hành. Hạ gia có nhân vật như thế trợ giúp tất nhiên sẽ toàn lực bảo hộ.

- Có trở ngại to lớn như vậy xem ra mục đích của lão bản khó có thể thực hiện rồi.

Hàn Mạc ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt kiều diễm của Diễm Tuyết Cơ lúc này đã khôi phục vài phần thanh sắc.

- Một khi đã như vậy, lão bản có phải hay không chuẩn bị rời khỏi nơi này ?

- Rời khỏi?

Diễm Tuyết Cơ cười lạnh nói:

- Không đạt được mục đích ta sẽ không đi đâu hết.

- Nhưng…

- Ta thụ thương, hắn cũng đã thụ thương, mà nhất định sẽ không tốt hơn ta.

Diễm Tuyết Cơ tự tin nói:

- Lão nương bị thương thành ra như vậy, cứ như vậy rời đi, chẳng phải có lỗi với vị trí đứng đầu của bản thân lắm sao?

- Đứng đầu cái gì?

- Không nói cho ngươi!

Diễm Tuyết Cơ phụng phịu giống như tiểu nữ tử.

- Vậy, người muốn cái đồ vật gì, có thể hay không nói cho ta?

- Ngươi muốn biết? Có thể, nhưng ta nói xong sẽ giết ngươi!

Diễm Tuyết Cơ khẽ cười.

Hàn Mạc thở dài, không nói gì nữa.

Diễm Tuyết Cơ thân hình có vẻ hơi tê cứng nên khẽ động đậy. Trong lúc vô ý chạm vào chân Hàn Mạc, hắn đột nhiên nổi hứng trêu đùa lấy chân mình hướng tới chân nàng khều khều. Diễm Tuyết Cơ đành phải co chân về nhưng Hàn Mạc lại đưa chân theo trêu đùa nàng, lần này Diễm Tuyết Cơ lại không co chân về nữa mà tùy ý để chân Hàn Mạc dán sát chân nàng.

- Bọn họ mặc dù nghi ngờ ta, nhưng lúc này có lẽ đã giảm bớt, hơn nữa có ngươi yểm trợ, ta vẫn còn có cơ hội.

Diễm Tuyết Cơ nhẹ nói, nàng xoay người nằm thẳng:

- Hắn trúng hai chưởng của ta mặc dù không chết nhưng trong thời gian ngắn không thể bình phục, ta sẽ khôi phục trước hắn, hai ngày sau khi ta khôi phục sẽ thử công lực lại lần nữa.

- Ta đây chỉ có thể chúc lão bản may mắn.

Hàn Mạc bất đắc dĩ nói.

- Đúng rồi, công phu gia hỏa kia gọi là Quỷ Cốc thủ ư? Tại sao lợi hại như thế, lại có thể đem huyết dịch đánh thành độc huyết?

Diễm Tuyết Cơ nói:

- Quỷ Cốc thủ là một tuyệt kỹ Quỷ cốc môn, chẳng qua là môn nhân Quỷ cốc có thể học thành không nhiều, muốn học nó thì từ nhỏ đem tay ngâm trong độc thủy chịu được thống khổ, quanh năm suốt tháng, bàn tay liền mang độc tố. Quỷ Cốc thủ đánh ra, trúng chưởng thì sẽ trúng độc, độc tố một khi xâm nhập lục phủ ngũ tạng, cho dù Đại La Kim Tiên cũng phải chết. Lão nương nếu không phải là vận khí chống đỡ, sớm đã chết ở trong tay hắn. Trước ta không biết lai lịch hắn, hắn một chưởng này đánh ra, ta mới đoán được thân phận của hắn. Hắn hiển lộ chưởng này, vì tin tưởng ta nhất định không thể không chết, nếu không thì tuyệt sẽ không dễ dàng dùng sở học độc môn của mình.

Hàn Mạc nghe nói muốn luyện Qủy Cốc thủ từ nhỏ phải ngâm tay vào độc thủy thì không khỏi rùng mình.

- Ta nói cho ngươi những chuyện này, là để cho ngươi hiểu rõ. Hạ gia tịnh không dễ đối phó, thực lực bọn họ so với ngươi không hề kém.

Diễm Tuyết Cơ bình tĩnh nói.

Hàn Mạc nhẹ nhàng cười, nói:

- Ai nói ta muốn đối phó Hạ gia ?

- Ngươi nói dối.

Diễm Tuyết Cơ lập tức phản đối:

- Tuy nhiên ân oán của ngươi cùng bọn chúng, lão nương cũng không hứng thú muốn biết, chỉ cần ngươi không cản trở công việc của ta thì chuyện của hắn lão nương cũng không quản!

Hàn Mạc "à" một tiếng, cũng không trả lời.

- Ta mệt rồi!

- Ta cũng mệt rồi!

Hàn Mạc nói.

- Ta muốn nghỉ ngơi, ngươi không quay về sao?

Diễm Tuyết Cơ nhẹ giọng hỏi.

Hàn Mạc thản nhiên cười:

- Ngươi đang như vậy ta có thể trở về sao? Ngươi tạm thời còn chưa phục nguyên khí, ta nếu đi, bọn họ nhất thời phái tới một Ảnh Tử vệ hóa trang thành thích khách đến thăm dò, khi đó ngươi đánh hay là không đánh? Ngươi nếu không đánh, một khi bị bọn họ khống chế, phát hiện ngươi bị thương thì sẽ ra sao. Nếu ngươi đánh, ngươi cảm thấy bằng thương thế hiện tại, là đối thủ của bọn họ sao?

Diễm Tuyết Cơ khẽ trầm ngâm nói:

- Đầu óc của ngươi rất thông minh.

Nàng xoay lưng về phía Hàn Mạc nhẹ nhàng nói:

- Cho ta nghĩa, cũng sinh ân.

Rồi không nói thêm lời nào nữa.

Nàng không biết, tư thế nàng như vậy mê hoặc vô cùng. Đôi kiều đồn phong sung mãn nhô lên, tóc mây sóng xõa, mùi hương thoang thoảng trôi nổi làm cho Hàn Mạc ở phía sau sinh ra cảm giác quái dị.

Đêm tối u tĩnh, hai người hơi thở tựa hồ đều có chút gấp rút.

Hàn Mạc hơi hướng Diễm Tuyết Cơ nhích lại gần, tuy trời tối nhưng vẫn nhìn thấy bờ vai trắng ngần cùng những đường cong hoàn mỹ, bên dưới người hắn nóng dần lên, ánh mắt lại dán vào phần nở nang nhất cơ thể. Cặp mông.

Cái loại cảm giác kích thích này lập tức tràn ngập toàn thân, thân hình hắn lại nhích lên phía trước làm bụng hắn chạm vào mông của Diễm Tuyết Cơ.

Diễm Tuyết Cơ nhè nhẹ run rẩy, nhưng không nói gì, thân hình cũng không động đậy.

Lá gan Hàn Mạc lại lớn thêm, một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên vòng eo thon thả bóng loáng như ngọc của nàng.

Diễm Tuyết Cơ khẽ rên một tiếng, một bàn tay giữ lấy tay Hàn Mạc để hắn không động đậy nữa. Nhưng lúc này này thân thể Hàn Mạc đã nóng lên, mặc dù tay bị nắm nhưng nó như biến thành thủy xà không ngừng động động xoa nắn vòng eo thon thả của nàng. Cảm giác thật là kích thích.

Diễm Tuyết Cơ tựa hồ không thích ứng, thân thể giật giật, mông không ngừng nhúc nhích. Cái này thật sự là muốn bị lấy mạng đây.