Trong đêm trăng, rất ít người biết, trong thị trấn Tịch Xuân nhỏ này đã xảy ra hai biến cố lạ lùng. Kho lương của Hồng gia và thư phòng của Xuân Viên, cảnh chém giết tàn khốc. Máu đã đổ, đen sẫm một vùng, dưới ánh trăng lạnh lẽo càng trở nên ghê rợn.

Trong kho lương của Hồng gia, cảnh chém giết có thể nói là kinh tâm động phách.

Ảnh tử vệ và đám người kia bắt đầu giao đấu, lúc này mới biết, đối phương cũng là những thân thủ tinh nhuệ nhất của thế lực hắc ám. Bọn họ âm thầm chém giết lẫn nhau, thực lực có phần hơn đám Ảnh tự vệ.

Điểm chết người chính là nhân số của đám người kia không ngờ là hơn hẳn đám Ảnh tự vệ.

Như vậy, một chọi một cũng đã quá sức, đối phương lại còn ba bốn người vây một, nên bên trong kho lương của Hồng gia, đám Ảnh tử vệ của Hạ gia rất nhanh chóng yếu thế hơn hẳn.

Chỉ chừng nửa khắc giờ, ba Ảnh tử vệ đã thiệt mạng, đối phương cũng chết một người.

Theo đà này, Ảnh tự vệ của Hạ gia càng ngày càng bị dồn ép, đối phương lực lượng gấp đôi, mỗi một Ảnh tử vệ đều phải ứng phó hai địch thủ.

Đối phương lại là những người tinh thông đánh nhau trong bóng tối, cũng dốc toàn lực mà đánh, không để cho Ảnh tử vệ có cơ hội sống sót, ra tay độc ác vô cùng. Trong một góc hẹp, có thêm một Ảnh tử vệ bị chủy xuyên qua yết hầu, hai mắt trợn ngược, trong cổ phát ra hai tiếng: ặc ặc.

Hắn chết mà không nhắm mắt.

Chết không nhắm mắt, là bởi cho đến tận khi chết, hắn vẫn không hề biết người giết mình là ai.

Đối tượng là một đám ma quỷ, không, so với ma quỷ có lẽ còn hung ác hơn. Đám người này chẳng lẽ là từ mặt đất chui lên? Chẳng lẽ là đến từ địa ngục?

Máu bắn tung tóe. Thấm cả vào những bao gạo ở gần đó.

Những Ảnh tử vệ còn lại vẫn ngoan cường chống cự. Nhưng bọn họ đã bị dồn vào một góc. Trở thành bia thịt cho đối phương đâm chém.

Từ trước đến nay, bọn họ đều chiếm ưu thế, là kẻ hưởng thụ niềm vui giết chết đối phương.

Nhưng thời thế thay đổi, hiện giờ, kẻ đao phủ trở thành con mồi. Những Ảnh tử vệ lúc này đã cảm nhận rõ thế nào là bóng ma treo lơ lửng ở trên đầu.

Đêm nay, bọn họ đã gặp phải đúng là ma quỷ chứ không phải người.

Ở một góc tối mịt, họ trở thành bia đao mộc kiếm. Toàn đội có nguy cơ bị tận diệt.

Lý Cố và Tây hoa thính lại viên tựa như tảng đá, không nhúc nhích, bọn họ đang chờ đợi thời cơ để xuất kích.

Đúng như Lý Cố tiên liệu, nhóm áo đen đầu tiên rút lui không lâu, bọn họ lại thấy một đám áo đen xếp thành hình cánh quạt tiến về phía thư phòng.

Đám người đó chân lướt nhẹ trên mặt đất như thể đang bay, hơn nữa, cực kỳ ăn ý, tới bên tường viện, rút binh khí từ thắt lưng ra, đồng thời men theo tường, tiến vào trong phòng.

Lý Cố mặt lạnh như băng, đôi mắt sắc bén nhìn chăm chăm về phía thư phòng.

Rất nhanh, đã nghe thấy tiếng binh khí va vào nhau truyền ra từ bên trong thư phòng.

Lý Cố biết, đám áo đen thứ hai này đã giao thủ với Ảnh tử vệ ở bên trong thư phòng. Gã trầm giọng:

-Từ sau viện, đi vào!

Đám áo đen nếu từ trước viện tấn công, như vậy sự chú ý của Ảnh tử vệ sẽ tập trung về phía trước, cổng sau nếu có thì lực lượng sẽ rất mỏng.

Lý Cố vừa dứt lời, liền từ sau núi giả đi ra, tựa như một con báo săn mồi, phi như bay về phía hậu viện.

Gã nhón chân nhẹ nhàng, lao như tên bắn, phía sau có chừng mười lại viên bám theo. Cũng theo hình cánh quạt, nhằm thẳng hậu viện, lọt vào thư phòng bằng cửa sau.

Bên trong hoa viên của Xuân Viên, Hạ Học Chi và Hàn Mạc vẫn bình thản đối ẩm, hai người mắt nhìn mắt, như muốn xuyên thấu tâm can của đối phương.

Trong đêm đen thanh vắng, mơ hồ như có những âm thanh quái dị vọng đến.

Hạ Học Chi nhíu mày:

-Xem ra có thích khách muốn nhòm ngó thư phòng của ta rồi.

Hàn Mạc mỉm cười:

-Thế bá, thư phòng của bá có gì quan trọng sao? Vì sao thích khách lại để ý đến nơi đó?

-Mỗi người tựu trung lại đều có một bí mật của riêng mình.

Hạ Học Chi mắt nheo lại, không cười:

-Mà bí mật thì thường được giấu bên trong thư phòng.

Hàn Mạc gật đầu:

-Có lý.

Rồi dừng một chút, hỏi tiếp:

-Thế bá biết rõ là có thích khách, mà không sốt ruột?

Hạ Học Chi thản nhiên:

-Lý do rất đơn giản. Ta không sốt ruột, vì ta biết, cho dù thích khách có vào được thư phòng, cũng sẽ không tìm được cái hắn muốn tìm.

-Hay là không có cái mà hắn muốn tìm trong thư phòng?

Hạ Học Chi lắc đầu:

-Ngoài thư phòng, không có nơi nào an toàn hơn. Chẳng qua là … ta không tin thích khách có thể lấy đi đồ vật đó mà thôi.

Hàn Mạc cười:

-Thế bá rất tự tin. Tuy nhiên, thích khách đã có gan đến, hẳn cũng có tự tin không kém. Thư phòng tuy rộng lớn như vậy, chỉ cần có cất giấu cái gì đó, thì chắc chắc sẽ bị phát hiện.

Hạ Học Chi nâng chén rượu lên, cười ha hả:

-Nếu không có trong thư phòng thì sao?

Hàn Mạc nhíu mày:

-Thế bá, cháu có chút hồ đồ, bá không phải là vừa nói trong phòng có cất giấu bí mật sao? Giờ lại nói trong phòng không có?

Hạ Học Chi uống cạn chén rượu, cười ha hả:

-Nếu ta giải thích cho cháu nghe, cháu sẽ không còn thắc mắc nữa.

-Mời thế bá chỉ giáo!

-Rất đơn giản, thứ đó không ở trong thư phòng, mà là ở…

Y ghé sát lại, thì thầm:

-Mà là ở dưới thư phòng!

Hàn Mạc trong lòng hơi có chút giật mình, nhưng trên mặt vẫn tươi cười:

-Thế bá, cháu thật khó hiểu, bên dưới thư phòng, là sao?

Hạ Học Chi hạ giọng:

-Đó là một bí mật lớn. Cháu thật muốn biết sao?

Hàn Mạc bình thản:

-Nếu là bí mật, Hàn Mạc sẽ không hỏi. Nếu cháu biết bí mật đó, chẳng may ngày sao xảy ra việc gì, thế bá tất không khỏi nghi ngờ, cháu không hỏi là đúng rồi.

-Ha ha ha

Hạ Học Chi đắc ý cười to: Nguồn: http://truyenfull.vn

-Hàn thế chất, cháu quả nhiên là …. rất tinh ranh!

-Thế bá quá khen!

Hạ Học Chi lúc này mới khoan thai:

-Kỳ thật thứ thích khách muốn tìm không ở trong thư phòng, mà là ở dưới đất. Trừ phi bọn họ tìm được cơ quan thuật để mở cửa, thì không có cơ hội tìm được mật thất này. Muốn tìm được cơ quan để mở cửa, cũng chẳng khác nào leo lên cây bắt cá cả.

Hàn Mạc mỉm cười:

-Thì ra là thế, trách gì thế bá không có chút lo lắng, nếu là cháu, nếu có mật thất như vậy cũng sẽ tự tin thôi.

-Cho nên, mặc kệ bên kia chết bao nhiêu người, ta cũng không cần phải lo lắng.

Hạ Học Chi cười ác độc.

Lý Cố mang theo các lại viên của Tây hoa thính chạy như bay, chỉ một cái chớp mắt đã đến mặt sau của thư phòng. Bên trong một mảnh yên tĩnh. Đúng lúc Lý Cố đang định ra hiệu cho mọi người xông vào phóng, thì đôi tai nhạy bén của gã phát hiện ra một chuỗi thanh âm vọng lại từ xa xa.

Lý Cố lập tức thủ thế. Các lại viên của Tây hoa thính cũng giống như mũi tên nhọn, chia nhau tìm chỗ ẩn nấp.

Lý Cố phi thân nhảy lên một gốc cây đại thụ, trốn ở bên trong, trong nháy mắt, thấy mấy bóng người lướt như ma quỷ, y phục dạ hành, chia thành hai đầu tiến vào thư phòng. Gã lập tức hiểu ra, hai nhóm trước đây đều là con mồi, đám cuối cùng này mới là chủ chốt.

Lý Cố thấy rất rõ, mấy người mới tới này thân thủ phi phàm, phối hợp ăn ý, tới bên tường sau của viện, lập tức xoay người đi lên, từ từ bước vào bên trong. Một đám nhanh như cắt, không để lại chút vết tích, đều là những tay sát thủ hắc ám lão luyện.

Lý Cố bất giác nhíu mày.

Hành tung bí ẩn mà lão luyện như thế trong bóng tối, chỉ có thể là người của ba tổ chức hắc ám nổi tiếng của ba nước, bây giờ tính cả Tây hoa thính hoạt động trở lại, là bốn.

Lý Cố trầm ngâm. Hàn Mạc sai các lại viên của Tây hoa thính lẻn vào thư phòng của Hạ Học Chi lấy trộm một thứ, hiển nhiên là phải tính toán chặt chẽ, xác định đêm nay là một cơ hội tốt.

Đột nhiên xuất hiện đám người áo đen bịt mặt hành tung quỷ dị này, gã không khỏi giật mình.

Đồng thời gã cũng thấy đám người áo đen này xuất hiện cũng không hẳn là chuyện xấu, ít nhất họ cũng đã dụ một đám Ảnh tử vệ rời thư phòng đuổi bắt, phân tán sự chú ý của bọn chúng, Tây hoa thính cũng đỡ tiêu hao binh lực đối phó. Ảnh tử vệ quả thực không dễ gì xử lý.

Nhưng nhóm người nay đến đây, nếu đoán không sai thì bọn họ và Tây hoa thính đều có chung một mục đích.

Bây giờ Lý Cố phải suy xét, hoặc cùng lẻn vào tranh đoạt đồ vật kia, hay là chờ đợi họ lấy ra được, sau đó đi theo đoạt lại trong tay bọn họ.

Lý Cố tin tưởng Tây hoa thính có đủ khả năng để đánh bại bọn họ.

Khi đoàn xe của Hàn Mạc rời kinh xuống Nghi Xuân, thì các lại viên của Tây hoa thính cũng lặng lẽ bám theo.

Nhóm Tây hoa thính lẻn vào Xuân Viên tối nay đều là do Lý Cố chỉ huy, họ đều là những lại viên cũ của Tây hoa thính, là những người tinh nhuệ nhất.

Tây hoa thính lẻn vào Xuân Viên từ cửa sau, theo lời căn dặn của Hàn Mạc, là không coi trọng tranh đấu, cốt lẳng lặng ẩn nấp, thực hiện một nhiệm vụ bí mật.

Ví dụ như điều tra dấu vết của số lương thực đã mất, ví dụ như cứu người nhà Điền Bố Nhân, ví dụ như tìm hiểu hành tung của các tổ chức hắc ám khác… Từ lúc bọn họ đến quận Nghi Xuân, thì đây là nhiệm vụ lớn nhất.