Trong mê cung dưới đất Âm Dương Cốc, lúc này ba người Hàn Mạc đã không biết trải qua bao lâu, cẩn thận đi trong thông đạo ngầm giống như mạng nhện, dường như thông đạo vĩnh viễn không có cuối cùng.

Bọn họ cũng không biết rẽ qua bao nhiêu chỗ, càng không biết gặp được mấy cạm bẫy. Cạm bẫy ven đường tạo ra rất nhiều vết thương trên người A Địch, mà Hàn Mạc cũng không thể tránh được, thường xuất hiện ám tiễn đâm sau lưng và lửa, cũng khiến trên người hắn bị thương khắp chốn.

Giống như u hồn du đãng ở mười tám tầng địa ngục, mục tiêu nghĩ trong lòng, nhưng trên thực tế, bọn họ chỉ có thể du đảng trong mê cung ngầm không có quy luật này, cuối cùng khó có thể tìm được hang đá trung ương mà bọn họ muốn tìm.

Lúc ban đầu, Hàn Mạc còn có hứng thú mà cảm thụ được bộ ngực mềm mại đầy đặn của Tiêu Linh Chỉ dán lên lưng mình, nhưng một đường đi tới, ngay cả hứng thú như vậy cũng đã biến mất, hắn chỉ cảm thấy hai đùi mình giống như chì vậy, mỗi bước đi đều rất khó khăn, không khí trong thông đạo ngầm loãng khiến thể lực và tinh lực hắn tiêu hao gấp mấy lần.

Ngày xưa cảm thấy thân thể mình tràn đầy lực lượng, có sức mạnh dùng không hết, nhưng hiện giờ, lực lượng đang nhanh chóng biến mất, mỏi mệt và suy yếu xâm nhập vào mỗi tấc da thịt của hắn.

Rất nhiều lúc, có thể kiên trì chống đỡ, đó là hy vọng, nhưng khi hy vọng trở nên xa vời, sức lực và tinh thần của một người sẽ nhanh chóng sụp đổ.

Tuy rằng Hàn Mạc rất muốn ổn định lại, trong lòng không ngừng nói với bản thân, có lẽ ngay sau đó có thể tìm được đường ra, nhưng ý tưởng lừa dối bản thân này, không khiến hy vọng trong lòng hắn mạnh lên, trái lại cảm thấy được một loại bất đắc dĩ từ trước tới nay chưa có.

Hiện giờ hắn rốt cuộc hiểu được, vì sao Hạ Học Chi khổ tâm chuẩn bị kỹ lưỡng muốn dẫn mình tới nơi này.

Không thể nghi ngờ, một mê cung ngầm như vậy thật sự là nơi giết người tốt nhất, hơn nữa giết người thần không biết quỷ không hay, khó bị người phát giác. Muốn giết con cháu quý tộc như Hàn Mạc, nơi này thật sự là tốt nhất.

Có lẽ Hạ Học Chi đã chúc mừng mưu kế của hắn thành công.

Có lẽ hang đá dưới mặt đất quá oi bức, hoặc là quá mức mệt mỏi, mồ hôi trên trán Hàn Mạc chảy ròng ròng, mà A Địch vẫn nắm cây đuốc đi ở phía trước.

Một mùi thơm nhàn nhạt tiến vào trong mũi, Hàn Mạc bỗng nhiên cảm thấy một tấm khăn thơm nho nhỏ nhẹ nhàng lau mồ hôi trên trán hắn, múi thơm kia, hiển nhiên tỏa ra từ chiếc khăn.

Tại lúc cực kỳ thất vọng, một động tác nhẹ nhàng này của Tiêu Linh Chỉ thật sự khiến trong lòng Hàn Mạc thư thái không ít.

- Có sợ không?

Tuy thân trong nguy hiểm, nhưng Hàn Mạc vẫn cố gắng duy trì bình tĩnh. Hoàn cảnh khiến cho người ta gần như điên cuồng này cũng không có đánh ngã hắn, hắn vẫn ngoan cường như trước, giọng nói vẫn dịu dàng.

- Có ngươi, ta… không sợ!

Giọng nói của Tiêu Linh Chỉ ôn nhu khác thường, vẫn nhẹ nhàng lau mồ hôi cho Hàn Mạc như trước, trong giọng nói dịu dàng tràn đầy tín nhiệm với Hàn Mạc.

- Có thể chúng ta… sẽ chết ở đây… !

Hàn Mạc thấp giọng nói.

Giọng Tiêu Linh Chỉ bình tĩnh, không chút khủng hoảng:

- Vậy ngươi… có nguyện ý chết cùng một chỗ với ta hay không? Text được lấy tại http://truyenfull.vn

Hàn Mạc cũng không trả lời lập tức, chẳng qua lúc này, A Địch phía trước bỗng nhiên dừng bước, xoay người lại, vẻ mặt âm trầm đáng sợ:

- Cây đuốc này sắp tắt rồi… còn muốn tiếp tục hay không?

Hàn Mạc nhíu mày.

A Địch nói:

- Trên người mỗ tổng cộng có sáu cây đuốc… đã dùng hết năm cây, trên người còn một cây cuối cùng… !

Hàn Mạc thở dài, chậm rãi nói:

- Dùng xong năm cây đuốc, vẫn không có một chút đầu mối, chúng ta còn đi tới đi lui trong thông đạo này… Cây đuốc thứ sau này có thể mang đến hi vọng cuối cùng cho chúng ta hay không?

- Lời này ngươi nên trả lời mỗ!

Giọng A Địch lạnh lùng:

- Mỗ dò đường cho các ngươi, trên người đã thương không dưới mười chỗ, nếu không trốn tránh nhanh, mỗ đã chết rất nhiều lần… Nhưng các ngươi khiến mỗ đi tới đi lui, vẫn không tìm được lối ra… Có phải các ngươi đang lừa gạt mỗ hay không?

Hàn Mạc thản nhiên nói:

- Ta chưa bao giờ hứa hẹn gì với ngươi… Chẳng nhẽ ta đã hứa hẹn với ngươi, nhất định có thể tìm được lối ra hay sao?

Giọng A Địch lạnh lùng:

- Nếu tìm không thấy lối ra, vì sao còn muốn mỗ dò đường phía trước… !

- Con đường sống là tự mình tìm, nếu chúng ta ngồi chờ chết, cho dù chết, cũng sẽ không cam lòng.

Hàn Mạc thản nhiên nói:

- Nhưng hiện giờ chúng ta đã cố gắng, chúng ta đã tìm kiếm, tìm không thấy đường, đó cũng chỉ có thể là thiên ý… Chết ở chỗ này như vậy, mặc dù hơi tiếc nuối, nhưng… sau này cũng sẽ không hối hận vì mình không cố gắng.

A Địch cười lạnh lùng, có lẽ hắn cũng quá mỏi mệt, cũng không đi nữa, ngồi xuống tại chỗ. Trong nháy mắt hắn ngồi xuống, cây đuốc trong tay hắn cuối cùng cũng tắt, thông đạo vốn âm trầm đáng sợ lại tối đen, mấy người đều cảm thấy mình rơi vào bóng tối vô tận.

- Chúng ta cũng nghỉ một chút đi!

Tiêu Linh Chỉ thấp giọng nói:

- Cho dù chết, cũng nên nghỉ ngơi đủ mới được, mệt mỏi như vậy đi âm tào địa phủ, chỉ sợ sẽ bị quỷ hồn khác ức hiếp… !

Hàn Mạc thật sự khâm phục tâm tính bình tĩnh của Tiêu Linh Chỉ, đến giờ phút như này rồi nàng vẫn còn tâm tư nói giỡn, hơn nữa không ngờ giọng điệu của nàng không có chút hoảng sợ, dường như nói chuyện phiếm ngày thường, hơn nữa so với lúc đó càng thêm dịu dàng.

Hàn Mạc cũng biết, tìm kiếm đến nước này vẫn không thu hoạch được gì như trước, như vậy hy vọng càng xa vời, hơn nữa thể lực cạn kiện, vừa xong hoàn toàn dựa vào nghị lực cõng Tiêu Linh Chỉ tiến về phía trước, ngoại trừ tiếp tục hao tổn thể lực còn lại không nhiều lắm, chỉ sợ cũng khó có thu hoạch gì.

Liền nghỉ ngơi ở đây một chút, khôi phục thể lực một chút cũng không phải chuyện gì xấu.

Lúc này hắn nhẹ nhàng buông Tiêu Linh Chỉ xuống, sau đó dùng cảm giác giúp Tiêu Linh Chỉ ngồi xuống, trong quá trình không tránh được chạm vào thân thể Tiêu Linh Chhir, chẳng hai hai người đi trong thông đạo dưới đất, ngực và lưng tiếp xúc nhau, bàn tay to của Hàn Mạc lại nâng cặp mông nở nang của Tiêu Linh Chỉ, chỗ không nên chạm cũng đã sớm chạm qua, lúc này tinh lực thiếu thốn, cũng không bận tâm nhiều như vậy.

Đợi Tiêu Linh Chỉ ngồi xuống, Hàn Mạc mới ngồi xuống bên cạnh nàng, thở phào một hơi.

- Ngươi mệt mỏi rồi?

Tiêu Linh Chỉ dịu dàng hỏi.

Tiêu Linh Chỉ đột nhiên dịu dàng như thế, thật sự khiến Hàn Mạc có chút không thích ứng, hắn thật sự cảm thấy con gái thật khó đoán, dường như mỗi người phụ nữ đều có thể biểu hiện ra hai loại tính tình hoàn toàn khác nhau.

Thử nghĩ Tiêu Linh Chỉ ngày thường lạnh lùng cao ngạo, có phong phạm nữ vương nghiêm nghị không thể xâm phạm, giống như một ngọn núi băng ngưng kết ngàn năm, liếc mắt một cái có thể cảm giác được hơi lạnh trên người nàng tràn tới.

Mà lúc này dịu dàng giống như nước mùa xuân, khiến Hàn Mạc không thích ứng đồng thời lại khiến Hàn Mạc tại nơi âm u này, dường như cảm thấy một sự ấm áp lan tràn trên người.

Ai nói con gái không động tình, chỉ là chưa tới lúc động tình.

Chung quy Tiêu Linh Chỉ cũng chỉ là máu thịt, chung quy là con gái, nhìn người đàn ông này yên lặng làm tất cả vì nàng, trong lòng nàng sớm đã có tình cảm, giờ khắc cái hào giữa sự sống và cái chết ngày càng nhỏ này, chung quy nàng vẫn động tình, biểu lộ ra nhu tình con gái.

- Chân của cô còn đau không?

Hàn Mạc cũng nhẹ giọng hỏi:

- Trên người ta còn có một chút kim sang dược, muốn thoa một chút hay không?

- Chúng ta đều phải chết, để ý cái này làm gì.

Tiêu Linh Chỉ thấp giọng nói:

- Cứ chết đi như vậy, tới âm tào địa phủ cũng chưa chắc là chuyện xấu!

Hàn Mạc khó hiểu nói:

- Vì sao cô nói như vậy?

- Ta nghe người ta nói, trước khi chết con người có bộ dạng gì, sau khi chết sẽ là bộ dạng đó. Hiện giờ đùi ta bị thương, tới địa phủ rồi, vết thương trên đùi cũng không tốt được, tới lúc đó… ngươi… chẳng phải ngươi phải chiếu cố ta hay sao?

Nói xong lời này, dù là thời khắc sống chết, Tiêu Linh Chỉ vẫn vô cùng ngượng ngùng, giọng nói như muỗi kêu, gần như không thể nghe thấy.

Hàn Mạc nghe được những lời này, lập tức hiểu được, Tiêu Linh Chỉ quả nhiên tràn đầy tình cảm đối với mình, không thể tưởng được quân sư vô cùng lãnh đạm ngày thường, lại nhớ nhung mình như vậy, ngoài vui mừng, phần lớn là cảm khái.

Hiện giờ cách cái chết không xa, giờ cô nàng này cho thấy cõi lòng, thời gian ở chung của hai người thật sự quá ít.

- Nàng nên hiểu được, cho dù chân của nàng đã tốt, ta cũng sẽ chiếu cố nàng cẩn thận.

Hàn Mạc không kìm nổi cầm tay Tiêu Linh Chỉ, dịu dàng nói:

- Thật sự phải chết, đến lúc đó, ta sẽ không để nàng cô đơn một mình, ta nhất định sẽ ở bên cạnh nàng!

- Hàn… Hàn Mạc, ta hỏi chàng một.. một câu, chàng phải trả lời ta… !

Giọng Tiêu Linh Chỉ rất nhẹ, thậm chí mang theo một chút thẹn thùng, hương vị thẹn thùng ngượng ngùng của con gái này, lần đầu tiên Hàn Mạc nhận thấy trên người Tiêu Linh Chỉ.

Hàn Mạc nghiêm nghị:

- Quân sư, nàng có gì cứ nói, ta nhất định sẽ trả lời nàng, tuyệt đối không lừa gạt!

Tiêu Linh Chỉ hơi trầm ngâm, đột nhiên tới gần Hàn Mạc, giọng nói như tơ, ghé sát lỗ tai Hàn Mạc:

- Huynh… trong lòng huynh có từng thích ta hay không? Huynh… không được cười ta… !

Hàn Mạc sửng sốt, không thể tưởng được Tiêu Linh Chỉ lại hỏi vấn đề như vậy.

Lúc này hắn cũng hiểu được, chỉ sợ những điều này ẩn sâu trong lòng Tiêu Linh đã lâu, nếu không gặp phải tuyệt cảnh như hôm nay, chỉ sợ Tiêu Linh Chỉ vĩnh viễn cũng sẽ không hỏi ra.

Dùng lòng màn nói, tuy rằng Hàn Mạc và Tiêu Linh Chỉ ở hai trận doanh thế gia, nhưng ngay từ đầu, giữa hai người vốn không có bao nhiêu địch ý, thậm chí hai bên từng giúp đỡ cho nhau.

Đặc biệt Hàn Mạc, chưa bao giờ sinh ra địch ý vì Tiêu Linh Chỉ là người của Tiêu gia, nhiều khi Tiêu Linh Chỉ gặp phải nguy hiểm, vài lần ra tay tương trợ.

Cũng bởi vì như thế, ở sâu trong lòng hai người trẻ tuổi, trên thực tế đã có tình cảm khó có thể hình dung.

Đối với Tiêu Linh Chỉ, Hàn Mạc vẫn rất thưởng thức, có lẽ bởi vì khí chất nghiêm nghị không thể xâm phạm của nàng, có lẽ bởi tính tình lạnh lùng thoát tục của nàng, có lẽ bởi vì trí tuệ cơ trí của nàng, hoặc có lẽ bởi vì Hàn Mạc sớm nhìn ra dưới gương mặt lạnh băng của Tiêu Linh Chỉ là trái tim nhu thiện. Cho nên, Hàn Mạc tự nhiên có thiện cảm với Tiêu Linh Chỉ.

Chỉnh bản thân Hàn Mạc cũng không rõ cảm giác này nên hình dung như thế nào.

Nếu Tiêu Linh Chỉ hỏi "vì sao huynh yêu ta?", có lẽ Hàn Mạc còn chưa thể phán đoán trong lòng, nhưng "thích không?", Hàn Mạc vô cùng chắc chắn mình tự nhiên thích cô gái này.

Không nói trong lòng Hàn Mạc vốn thích cô gái này, cho dù không thích, dưới tình huống như vậy, vì để một cô gái an tâm cũng chắc chắn sẽ cho đáp án khẳng định.

Hàn Mạc nắm chặt tay Tiêu Linh Chỉ, quay đầu ngửi mùi thơm trên người Tiêu Linh Chỉ, cảm giác được khuôn mặt xinh đẹp của Tiêu Linh Chỉ ở ngay trước mặt mình, hắn không kìm nổi lòng mà ghé sát lại, đôi môi hôn lên mũi Tiêu Linh Chỉ, mũi nàng hơi lạnh:

- Ta thích nàng… từ rất sớm đã thích nàng, cô gái thông minh như nàng, nên nhìn ra từ sớm!

- Huynh không có gạt ta?

Tuy rằng bị Hàn Mạc hôn lên mũi, Tiêu Linh Chỉ không có một chút phản cảm, hỏi ngược lại một câu.

- Không có, lúc này rồi ta cần gì phải nói dối.

Hàn Mạc nắm tay Tiêu Linh Chỉ:

- Chẳng nhẽ ngay cả chút tự tin này nàng cũng không có sao?

Tiêu Linh Chỉ trầm mặc một chút, bỗng nhiên dán thân thể mềm mại tới gần Hàn Mạc, dựa vào vai Hàn Mạc, giọng nói dịu dàng, thậm chí mang theo vui mừng:

- Như vậy, ta có thể an lòng nghênh đón cái chết!