Nếu nói Hoàng đế tuyên bố lập Hàn Thục phi làm Hoàng hậu khiến các đại thần trong triều chấn động, Hàn Huyền Xương là người đầu tiên đi ra phản đối lại khiến mọi người khiếp sợ, không ai nghĩ tới, người đầu tiên phản đối lập hàn Thục phi làm Hậu dĩ nhiên là Hàn Huyền Xương, ngay cả Hàn Huyền Đạo cũng nhíu mày.

Hoàng đế hiển nhiên cũng rất giật mình, nhíu mày nói:

- Hàn ái khanh, trẫm… vừa nói qua, ý trẫm đã quyết, không phải thương lượng với các khanh!

Hàn Huyền Xương tiến lên quỳ rạp xuống đất, cung kính nói:

- Thánh thượng, tuy thần biết có tội, vẫn muốn nói lời can gián với Thánh thượng, Thánh thượng lập Hậu chính là chuyện lớn quốc gia, cho nên… Thục phi thật sự không thích hợp làm Hoàng hậu.

Hoàng đế lạnh lùng nói:

- Trẫm lại muốn nghe, Thục phi có gì không thích hợp?

Hàn Huyền Xương quỳ gối trong triều đình, cất cao giọng nói:

- Thục phi có đức, nhưng không có tài để thống ngự hậu cung, hơn nữa Thục phi vào cung muộn, tư cách và kinh nghiệm quá nhỏ, không tài không tư cách và kinh nghiệm, thật sự không phải lựa chọn tốt nhất cho vị trí Hoàng hậu!

Triều thần ồ lên.

Ai cũng không thể tưởng được, không ngờ Hàn Huyền Xương ngay trên triều tự trách cháu gái mình không tài, trong nhất thời khe khẽ nói nhỏ, gần như tất cả mọi người cho rằng, đầu óc Hàn Huyền Xương có phải xảy ra vấn đề hay không.

Có rất nhiều người trong triều phản đối lập Thục phi làm hậu, dù thế nào cũng không đến phiên Hàn Huyền Xương đi ra phản đối, lập Hàn Thục Phi làm hậu, Hàn gia trên dưới phải vui sướng vạn phần mới đúng chứ.

Hàn Huyền Xương làm như vậy, chẳng những khiến rất nhiều đại thần đối địch Hàn phái trợn mắt há mồm, ngay cả người nhà Hàn phái, cũng không ngừng mơ hồ.

Phạm Vân Ngạo và Hồ Tuyết Tân đều nhìn Hàn Huyền Xương, trong đôi mắt tràn đầy nghi hoặc.

Hàn Mạc ở trong đám triều thần, thấy Hàn Huyền Xương là người đầu tiên đi ra, cũng giật mình không nhỏ giống như mọi người, nhưng hắn hiểu rất rõ phụ thân, biết phụ thân làm việc từ trước đến nay đều cực kỳ cẩn thận, hôm nay bước ra phản đối Hàn Thục Phi làm hậu, tất nhiên có thâm ý, chỉ có điều nhất thời cũng nghĩ không ra rốt cục phụ thân muốn làm thế nào.

- Có đức không tài?

Hoàng đế cười lạnh lùng, thân thể hơi nghiêng về phía trước:

- Hàn Huyền Xương, ngươi đừng quên, Thục Phi là cháu gái của ngươi… Ngươi làm thúc thúc, lại đánh giá cháu gái mình như vậy sao? Hơn nữa… Thục Phi chính là ái phi của trẫm, ngươi đánh giá như vậy, đó là phạm vào tội bất kính lớn!

Hàn Huyền Xương nghiêm mặt nói:

- Thần không dám khinh nhờn Thục Phi, chỉ có điều Thánh thượng lập Hậu, chính là chuyện lớn của quốc gia, liên quan đến vận mệh Đại Yến ta. Thần thân là thần tử của Thánh thượng, nhận được long ân của Thánh thượng, biết rõ bất kính, nhưng cũng phải cả gan nói thẳng!

Đúng lúc này, một gã Ngự sự cũng tiến lên quỳ xuống, lớn tiếng nói:

- Thánh thượng, thần Ngự Sử đài Ngự Sử Trương Thận tán thành cách nói của Hàn đại nhân. Lập Hậu chính là chuyện lớn quốc gia, thật sự không thể hời hợt!

- Trương Thận, ngươi lớn mật!

Hoàng đế cả giận nói:

- Trẫm lập Hậu, chẳng lẽ là cử chỉ hời hợt sao?

Trương Thận này chính là người trong Tiêu đảng, Hàn Mạc vẫn có ấn tượng đối với người này, lúc trước lần đầu tiên vào triều, người đầu tiên ra khỏi hàng tấu sự chính là người đó.

Nếu hắn là người phát ngôn của Tiêu phái trên triều đường, thế lực có, mồm mép càng phải có, Hoàng đế vừa hỏi, Trương Thận liền hiên ngang lẫm liệt nói:

- Thánh thượng, vi thần không dám, chỉ có điều từ xưa đến nay, qua nhiều thế hệ, lập Hậu trong hậu cung đều là chuyện vô cùng lớn của quốc gia, lựa chọn Hoàng hậu, lại phải hiền lương thục đức, có tài thống ngự hậu cung, như vậy có thể ổn định hậu cung, mẫu nghi thiên hạ, quốc thái dân an. Giống như lời Hàn đại nhân nói, Thục Phi có đức xuất chúng, tính tình khiêm tốn, tuy nhiên không có tài thống ngự hậu cung, thật sự không phải lựa chọn tốt nhất cho vị trí Hoàng hậu!

Trong mắt Hoàng đế lộ ra vẻ phẫn nộ, liếc Tiêu Thái sư một cái, lập tức cười lạnh nói với Trương Thận:

- Trương Thận, ngươi cho rằng trẫm sẽ không giết ngươi sao?

Trương Thận lại nâng cao cổ nói:

- Thần một lòng vì nước, phạm thượng can gián thẳng thắn. Dù Thánh thượng chém đầu vi thần, vi thần cũng muốn can gián Thánh thượng, thần không sợ chết, chỉ nói lời can gián tròn bổn phận!

Giọng nói hắn chưa dứt, hơn mười người đi ra từ hai nhóm, cùng quý gối trên triều, đều nói:

- Thần nguyện chết can gián Thánh thượng.

Cũng có một người nói:

- Tiêu Quý phi thống lĩnh hậu cung nhiều năm, lại vào cung hầu hạ Thánh thượng rất sớm, hiện giờ hậu cung an bình, không thể không có công của Tiêu Quý phi, cho dù kinh nghiệm lý lịch tài cán, Tiêu Quý phi hơn xa Hàn Thục phi!

Hoàng đế nắm long ỷ, gân xanh nổi lên, dường như muốn bóp nát long ỷ, lạnh lùng nói:

- Nếu trẫm vẫn muốn lập Thục Phi làm hậu, vậy thì sao?

Trương Thận kia thật không hổ làm Ngự Sử, khẳng khái cao giọng nói:

- Thần vì Đại Yến, nguyện chết can gián! Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn

Hắn liên tục dập đầu trên điện Kim Loan, bốn phía một mảnh yên tĩnh, da đầu và đá cẩm thạch cứng rắn liên tiếp va chạm phát ra âm thanh cực kỳ vang dội, chỉ trong nửa khắc, không ngờ trán người này chảy máu, như vậy, dường hư nếu Hoàng đế thật sự muốn lập Hàn Thục phu làm Hậu, hắn liền muốn đập đầu chết trên điện Kim Loan.

Trương Thận giờ đã đặt đủ tiền vồn, trong lòng rõ ràng, mình càng ra sức, máu ra càng nhiều, sau lưng nhất định càng được Thái sư coi trọng thêm, vàng bạc tài vật đến cuồn cuộn.

Cho nên hắn diễn trò rất thật, cố nén đau đớn, cũng muốn đổ ra nhiều máu một chút.

Trương Thận vừa có động tác, một số quan viên phía sau nhìn nhau, cũng bắt đầu ngẩng đầu trên triều đường, trong nhất thời, trên triều đình vang lên tiếng va chạm "bang bang bang" giữa da đầu và đá cẩm thạch.

Hoàng đế vô cùng cáu giận.

Lập Hàn Thục phi làm Hậu, đương nhiên không phải hắn thật sự kích động nhất thời, một Hoàng đế nhẫn nại mười phần, tuyệt đối sẽ không vì kích động nhất thời mà làm ra quyết sách phá hỏng chỉnh thể đại cục như vậy.

Hắn có suy xét của mình.

Hôm nay tuyên bố lập Hàn Thục phi làm Hậu trên triều đường, còn nói rõ trước không phải tranh luận, đó là hắn muốn thử, xem Hoàng đế hắn có thể quyết định một số chuyện lớn hay không.

Nhưng kết quả làm hắn rất thất vọng.

Một năm nay, hoàng quyền ngày càng nặng, trong ngoài triều đường đều phát triển không ít thế lực trung với hoàng tộc, mà thế gia tiêu hao rất lớn trong tranh đấu.

Nhưng Hoàng đế rốt cục vẫn hiểu được, thế gia vẫn mạnh mẽ như cũ, hoàng quyền vẫn chưa hùng mạnh đến nỗi có thể thao túng triều cục, tiếng dập đầu "bang bang bang" trên triều đình kia, giống như tiếng chùy sắt đang đánh vào hoàng quyền, đánh vào hoàng quyền vẫn không vững chắc mạh mẽ như trước.

Đại thần quỳ gối trên triều đình, ngoại trừ Hàn Huyền Xương, một đám hiên ngang lãm liệt, dường nư muốn dùng cái chết ngăn cản Hoàng đế lập Hậu.

Ngay khi mười đại thần này đầu rơi máu chảy, máu thấm hồng đá cẩm thạch, gần như không kiên trì được, Tiêu Thái sư đột nhiên run rẩy mà đứng dậy, khom người nói:

- Khải tấu Thánh thượng, lão thần có việc muốn tấu!

Mọi người đều biết trong lòng, quan viên Tiêu phái trước tiên diễn trò đủ, Tiêu Thái sư sẽ đi ra quyết định.

- Thái sư có lời gì muốn nói?

Hoàng đế cố gắng ngăn chặn lửa giận trong lòng mình, nhưng thần sắc lại không dễ nhìn, ngay cả giọng nói cũng có vẻ rất lạnh nhạt.

Tiêu Thái sư cũng không lập tức nói chuyện, chỉ vô tình liếc nhìn đám thần tử dập đầu như bàn tính này một cái.

Hoàng đế hừ lạnh một tiếng, trầm giọng nói:

- Muốn chết can gián, đều ra trước điện quỳ cho trẫm, đừng chết trên điện này, khiễn trẫm gánh vác tội danh bức thần tử chết!

Đám đại thần này chờ Hoàng đế cho xuống đài, nghe Hoàng đế nói thế, vội vàng đều dừng lại, cùng kêu lên nói:

- Thần không dám!

Chỉ có điều trán cả đám đầy máu, thật là khó coi.

Lúc này Tiêu Thái sư mới chậm rãi nói:

- Thánh thượng, lão thần nghĩ tới, lời Hàn đại nhân và các vị đại nhân rất không ổn!

- Ý tứ Thái sư là?

- Lão thần nghĩ rằng, Thục Phi nương nương thục đức hiền lành, không những hậu cung, ngay cả Đại Yên ta từ trên xuống dưới, ai ai cũng biết.

Tiêu Thái sư bình tĩnh thong thả nói:

- Đứng đầu hậu cung, mẫu nghi thiên hạ, lấy đức hạnh đứng đầu, đó gọi là đức giúp cho tín đứng, Thục Phi đức hạnh xuất chúng, uy tín tự nhiên đủ để đứng thẳng trong hậu cung. Nếu nói Thục Phi không tài quản lý hậu cung, lão thần thật không dám gật bừa. Thục Phi chưa bao giờ thống lĩnh hậu cung, ai có thể kết luận nàng không có tài thống lĩnh? Huống chi quen tay hay việc, có một số việc xử lý nhiều mới có thể làm được, mà Thục Phi có đức hạnh, rất nhiều việc làm sẽ vô cùng thuận lợi, lão thần tin tưởng, nếu Thục Phi có thể đứng đầu hậu cung, quả thật là chuyện may mắn cho Đại Yến ta… Tiêu Quý phi nương nương khác, thứ cho lão thần, tính tình kích động, hơi tùy hứng, thật sự không có tài làm Hoàng hậu… !

Trong nhất thời, ánh mắt mọi người đều tập trung lên người Tiêu Thái sư.

Việc lạ hàng năm có, năm nay đặc biệt nhiều.

Lập Thục Phi làm hậu, đi ra phản đối là người cùng tộc Thục Phi, mà đứng ra ủng hộ lại là Tiêu Thái sư đối địch.

Hàn Huyền Xương nói rõ Thục Phi có đức không tài, không thể lập làm Hoàng hậu.

Mà Tiêu Thái sư cũng lớn tiếng nói Tiêu Quý Phi tùy hứng kích động, ủng hộ lập Thục Phi làm Hậu.

Điều này làm cho rất nhiều quan viên trong triều đều bó tay nghĩ không ra, thật sự không biết hai vị nhân vật quan trọng của thế gia này rốt cục đang làm cái quỷ gì.

Hàn Huyền Đạo và trọng thần thế gia, trong mắt đều có tâm tư.

Hoàng đế nghe Tiêu Thái sư nói thế, lộ ra vẻ kinh ngạc, sau một lúc lâu mới nói:

- Thái sư tán thành lập Thục Phi làm Hậu sao?

Tiêu Thái sư khom người nói:

- Thánh thượng chọn lập Thục Phi, vô cùng anh minh, lão thần nghĩ rằng, lựa chọn Hoàng hậu, Thục phi hoàn toàn xứng đáng!

- Thái sư quả nhiên là hiểu rõ đại nghĩa!

Hoàng đế thở dài:

- Nếu như thế, việc này quyết định như vậy.

Hắn nhìn về phía Hàn Huyền Xương, trầm giọng nói:

- Hàn ái khanh, khanh là Lễ bộ thượng thư, trẫm lệnh khanh lựa chọn ngày tốt, cử hành đại điển sắc phong!

Hàn Huyền Xương thần sắc ngưng trọng, chắp tay nói:

- Thánh thượng, Thục Phi… !

- Không cần nói nữa!

Hoàng đế lạnh lùng nói:

- Ý trẫm đã quyết, lập Thục Phi làm Hậu, nếu có kẻ vọng ngôn nghị luận… chém!

Hàn Huyền Xương vẻ mặt bất đắc dĩ, nhìn về phía Hàn Huyền Đạo, đã thấy Hàn Huyền Đạo mắt nhắm lại, cũng không có động tác, chỉ có thể thở dài, cung kính nói:

- Thần lĩnh chỉ!

Sau khi bãi triều, Hàn Mạc mới ra đại điện, sớm có thái giám tới nói nhỏ vài câu bên tai, Hàn Mạc hơi vuốt cằm, quay đầu nhìn Hàn Huyền Xương hơi cô đơn bất đắc dĩ, trong nhất thời vẫn không rõ thâm ý trong lòng hắn, thái giám kia đã nói:

- Hàn tướng quân, Thục Phi nương nương còn đang chờ, chúng ta lập tức đi thôi!

Hàn Mạc thấy tâm tình phụ thân không tốt, tâm tình mình cũng ảm đạm, gật đầu, theo thái giám tới Trường Xuân cung.