Thương Chung Ly lắc đầu, bình tĩnh nói:

- Hậu duệ Bắc Man mặc dù đã ở quận Cao Dương 200 năm, nhìn như đã bị thuần hóa, nhưng trong xương cốt của bọn họ vẫn còn đang chảy dòng máu đó. Ở xa xa phía đông huyện Cao Dương vốn là nơi hoang dã của Khánh quốc ta. Hơn nữa người Bắc Man từ khi an cư ở Khánh quốc ta, ngươi có từng thấy họ thông hôn với người Khánh quốc không? Bọn họ tự đặt ra quy tắc chỉ có thể lấy người trong cùng tộc, thực ra chính là để giữ huyết thống Bắc Man thuần khiết. Hiện giờ người Bắc Man ở cực Bắc đã ngóc đầu trở lại, cho dù là những người Man tay không tấc sắt kia tồn tại cũng là một tai họa ngầm. Cho nên đối với mười vạn hậu duệ Bắc Man này quyết không thể lơ là.

Lâm Thành Phi chắp tay:

- Mạt tướng hiểu, trong thư nhất định sẽ nhắc nhở Vương tướng quân đề phòng.

Thương Chung Ly khẽ gật gật đầu, đột nhiên hỏi một vấn đề rất kỳ quái:

- Thành Phi, nếu ta cùng Tư Mã Kình Thiên không tham dự trận chiến này, hoặc nói, hai ta chưa bao giờ tồn tại trên đời này, thì trong tình huống này ngươi có đủ tự tin đối phó với sự tấn công của quân Ngụy không?

Lâm Thành Phi há miệng thở dốc, có chút kinh ngạc, nhất thời không biết trả lời thế nào.

Cuối cùng Thương Chung Ly quay người lại, khuôn mặt già nua mà kiên nghị không giận mà thản nhiên cười:

- Thôi. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn

Dừng một chút mới tiếp:

- Về phía Tiêu Hoài Kim có động tĩnh gì không?

Lâm Thành Phi lắc đầu đáp:

- Yến thái tử đã đến Lâm dương quan nhiều ngày, trên danh nghĩa là tuần tra biên quan, nhưng mạt tướng nghĩ sự tình cũng không đơn giản như vậy!

- Ồ?

Thương Chung Ly hứng thú nhìn thủ hạ tâm đắc của mình, vuốt râu hỏi:

- Ngươi có nhận xét gì?

Lâm Thành Phi trầm ngâm một chút mới thưa:

- Không ít người nói Yến quốc ở đây là giúp Khánh quốc chúng ta, Yến thái tử tuần tra biên quan là muốn tạo áp lực cho quân Ngụy, khiến quân Ngụy phải chia ra một bộ phận lực lướng đề phòng, sau đó…. Yến thái tử tuần tra thực tế là thực hiện hiệp nghị cùng Khánh quốc chúng ta, ở hậu phương kiềm chế Ngụy quân, giúp cho cửa Long Sơn chúng ta giảm bớt một chút áp lực!

- Ngươi không cho là như vậy? Thương Chung Ly nhàn nhạt hỏi:

- Hay ngươi cảm thấy trong đó có huyền cơ gì khác?

Lâm Thành Phi gật đầu nói:

- Người Yến quốc không tốt như vậy đâu. Yến thái tử tuần tra biên quan, quả thật đã mang đến áp lực thật lớn sau lưng Ngụy quân, do đó không thể đem tất cả sức mạnh để đối phó với chúng ta. Người Yến quốc làm như vậy xem ra là muốn Khánh quốc ta và Ngụy quốc kéo dài chiến tranh, bất kể là tài sản hay binh lính, mỗi ngày kéo dài đều gây ra tiêu hao thật lớn, mà người Yến quốc chính là vui mắt mà xem Khánh quốc ta và Ngụy quốc lưỡng bại câu thương, bọn họ có thể ngư ông đắc lợi. Mạt tướng thậm chí còn nghĩ đến, người Yến quốc luôn mồm nói không tham dự trận chiến này, nhưng không chắc bọn họ không thừa nước đục thả câu…!

Thương Chung Ly than nhẹ:

- Thành Phi, trong lòng ngươi cũng có đề phòng cũng không uổng công lão phu dạy bảo ngươi bấy lâu. Dừng một chút lại hỏi:

- Lão phu hỏi ngươi, nếu Khánh quốc ta và Ngụy quốc thật sự lưỡng bại câu thương, song phương hao tổn thật lớn, khi đó Yến quốc đột nhiên xé bỏ hiệp nghị, tấn công Khánh quốc ta, ngươi sẽ làm thế nào?

Lâm Thành Phi lập tức nghiêm sắc mặt đáp:

- Cho dù không địch lại mạt tướng cũng sẽ thề sống chết mà chống cự, một bầu nhiệt huyết chiếu rọi sa trường, tận trung báo quốc mà thôi!

Thương Chung Ly nhíu mày lắc đầu:

- Biết rõ là không địch lại, vậy ngươi không nghĩ tới sẽ tìm biện pháp khác đối phó sao?

Lâm Thành Phi tầm ngâm một chút, lắc đầu:

- Có lẽ có thể thay đổi về chiến thuật, nhưng về chiến lược chỉ có thể liều mạng với Yến quốc!

- Ngươi lầm rồi! Thương Chung Ly xua tay:

- Việc đầu tiên ngươi phải làm là nghĩ đến nghị hòa với người Ngụy quốc, cùng nhau chống lại Yến quốc!

- Nghị hòa với người nước Ngụy quốc?

Lâm Thành Phi kêu lớn:

- Làm sao có thể như vậy được?

Thương Chung Ly nghiêm nghị nói:

- Nếu ngươi chỉ là một tên lính, thì ngươi cứ oán hận người Ngụy như thế vĩnh viễn không được quên mối thù của người Ngụy và chúng ta. Nhưng nếu ngươi là Thống soái một quân, thì ngươi nhất định phải làm như vậy. Cho dù có bị người nước Ngụy làm khó dễ nhưng để ngăn cản Yến quốc bảo vệ Khánh quốc thì phải đem hết sức lực mà liên hợp với Ngụy quốc. Chỉ cần người nước Ngụy còn có người có đầu óc, nhất định bọn họ sẽ không ngồi yên tất nhiên sẽ liên hợp với Khánh quốc ta đối phó với Yến quốc. Tương tự như thế, nếu Ngụy - Khánh hai nước chúng ta cuối cùng bị tổn hại thê thảm và nghiêm trọng, mà Yến quốc nhân cơ hội mà tấn công Ngụy quốc, ngươi làm Thống soái một quân, cũng phải nhận thỉnh cầu của người nước Ngụy, kết đồng minh với bọn chúng, cùng nhau đối phó với Yến quốc.

Lâm Thành Phi nhíu chặt mày hình thành một chữ "Bát", hiển nhiên không thể hiểu được, vốn là hai nước đánh nhau đến ngươi chết ta sống, vì sao còn muốn liên hợp lại khi nguy nan?

Hắn còn đang do dự, Thương Chung Ly đã điềm nhiên hỏi:

- Lời nói của lão phu ngươi nhớ kỹ chưa?

Lâm Thành Phi thấy sắc mặt của Thương Chung Ly vô cùng lạnh lẽo, vị mãnh tướng sa trường này không ngờ lại phát run trong lòng, khom người đáp:

- Mạt tướng đã nhớ, có chết cũng không quên!

Thương Chung Ly khẽ gật gật đầu, nhắm hai mắt, sắc mặt vẫn nghiên trang như cũ.

Tại Lâm Dương quan, phóng tầm mắt chỉ thấy một mảnh tuyết trắng, đã bốn ngày liên tiếp đầy tuyết, tuy cơn đại tuyết đã bao phủ tất cả thành một tấm tuyết nhung, nhưng trận tuyết này vẫn không dừng lại, ông trời dường như còn cảm thấy cảnh tượng này không đủ xinh đẹp nên vẫn chơi đùa.

Yến thái tử một đường từ kinh thành tới Lâm Dương quan, đã được sáu ngày.

Thân thể Thái ử quả nhiên thật không tốt, dọc đường đi xóc nảy, khi tới được đại bản doanh của Yến quốc ở Lâm Dương quan thì thân thể đã không còn khỏe. Sau khi đã an bài tốt doanh trướng Thái tử ở biên quan, liền mấy ngày cũng không thấy đi ra. Cũng may có Thái y đi theo, bệnh tình cũng không chuyển biến xấu.

Sau khi nhập doanh, ngoài trừ Tiêu Hoài Ngọc và Hàn Mạc, Thái tử không tiếp kiến bất cứ kẻ nào, khắp doanh tướng sĩ cũng không dám quấy rầy nhiều.

Tùy tùng đi theo ngoại trừ năm ngàn quân Báo Đột Doanh, còn có năm trăm Phong Kỵ từ Đông Hải tập kết tới, suất lĩnh Phong Kỵ chính là Hàn Tất Đồ một trong ba thủ hạ của Chu Tiểu Ngôn, cũng chưa từng nhìn thấy bóng dáng Chu Tiểu Ngôn.

Ngự Lâm Quân sai người thủ hộ xung quanh doanh trướng Thái tử, mà doanh trại của năm ngàn Ngự Lâm Quân cũng không xa doanh trại Thái tử, bên cạnh còn có một thiên doanh, Phong Kỵ một mình đóng quân trong đó.

Lúc này, có thể nói binh lực của Hàn Mạc gần như đều được đưa tới Lâm Dương quan cả.

Năm ngàn Ngự Lâm Quân, Kỵ binh do Hộ quân Tham lĩnh Tiếu Mộc, Cung binh Hộ quân Tham lĩnh Đậu Thiên, Bộ binh Hộ quân Tham lĩnh Dương Vĩnh Huy, Cung binh Hộ Quân úy Tiết Thiệu. Hàn Lợi đã bí mật lặng lẽ được Hàn Mạc đề bạt làm bộ binh Hộ quân úy, dùng tên giả Vi Ly. Tất cả đại tướng lĩnh đều tập trung ở đây. Đã nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên toàn bộ Báo Đột Doanh đã được xuất động làm công tác bảo hộ.

Hàn Lợi là một thành viên trong đội Hắc Báo của Hàn Huyền Xương, trước khi cả nhà vào kinh, Hàn Thanh đã an bài hắn vào kinh, lại tốn không ít bạc mua chuộc Hộ quân Tham lĩnh đội Kỵ binh Mộ Dung Hạc lúc đó, tiến nhập vào đội Kỵ binh Báo Đột Doanh làm một gã tướng lãnh cấp thất nhất.

Cũng vì nguyên nhân này, ngay từ ban đầu, trong doanh đã biết được Hàn Lợi là nhờ vào cắc bạc mới trở thành Ngự lâm Đô úy, đâm ra trong bụng đều xem thường. Sau khi Ngạc Thanh Lôn qua đời, Hàn Mạc trở thành Chỉ huy sứ Báo Đột Doanh, sau đó trong quân diễn binh, Hàn Lợi dần thể hiện bản lĩnh của chính mình, trong các mục quân diễn đều biểu hiện vô cùng tốt. Đương nhiên Hàn Mạc cũng tranh thủ đề bạt chi sĩ có tài, đưa Hàn Lợi cất nhắc tới chức Hộ quân úy, hơn nữa còn dẫn đầu Bộ binh, mục đích chính là ở lại trong Bộ binh để giám thị Dương Vĩnh Huy.

Với khả năng của Hắc Báo, đảm nhiệm chức Hộ quân úy Ngự Lâm Quân, quả nhiên quá thừa.

Đã tới Lâm Dương quan được tám ngày.

Trong doanh địa Phong Kỵ, Chỉ huy sứ Cung Thần Doanh Lăng Vân Chính cùng với Hàn Mạc xem đá bóng.

Hai bên có mười sáu tên binh sĩ tuyển từ Cung Thần Doanh đánh với mười sáu Phong Kỵ binh, hai bên mười một người, mỗi bên lưu lại năm tên để thay thế.

Bốn phía cũng có rất nhiều binh sĩ xúm lại, có Phong Kỵ kỵ binh, cũng có quan binh Cung Thần Doanh, hai bên chia làm hai trận doanh, đều vung tay hò hét, mà binh sĩ chỉ mặc một chiếc áo đơn giao tranh trong tuyết.

Tuyết đọng đã được dọn dẹp lộ ra một sân bóng, binh sĩ hai bên đang ở trong sân chiến đấu rất mãnh liệt.

Lần trước Hàn Mạc qua Lâm Dương quan đã để lại cách huấn luyện bóng đá, phương pháp này đã được nhân rộng trong quân, trở thành phương pháp huấn luyện được binh sĩ yêu thích vô cùng.

Mà phương pháp huấn luyện này lại đem lại hiệu quả cực kỳ rõ ràng, được Tiêu Hoài Ngọc rất ưa chuộng.

Tuy hai bên đều là những người nổi bật được lựa chọn từ trong doanh, nhưng Đông Hải Phong Kỵ cũng là đội ngũ đầu tiên trên thế giới này thực hiện phép huấn luyện đội ngũ bằng kỹ thuật bóng đá, đương nhiên là mạnh hơn Cung Thần Doanh nhiều.

Hơn nữa, hai quân bài chủ chốt của đội bóng Phong Kỵ là Tịch La và Mai Tây cùng nhau xuất trận. Hai vị kỵ sĩ Phong Kỵ này tài nghệ đá bóng vượt xa các cầu thủ khác, nửa canh giờ còn chưa hết, Phong Kệ đã dẫn trước Cung Thần Doanh tới bốn bàn.

Cung Thần Doanh tiến vào sân bóng, bọn họ rớt lại phía sau thở hổn hển chân tay đá loạn xạ. Khiến mọi người ngẩn tò te.

Sau khi đám người này vào trong sân, làm ra một bộ đây là ta vào sân có kế hoạch, có chủ đích, nhưng ngay cả người của bọn họ cũng biết rõ vừa rồi chỉ là chó ngáp phải ruồi mà thôi.

Bốn phía quanh sân bóng, các tướng sĩ Cung Thần Doanh ủ rũ, còn phía Phong Kỵ binh lại vui sướng, vừa nói vừa cười, trong đôi mắt tràn đầy sự khinh thường các cầu thủ Cung Thần Doanh.

Trên thế giới này còn có người dám đá cầu với bọn họ, bọn họ đã cảm thấy không thể tin nổi.

Lăng Vân cười lớn:

- Hàn tướng quân, các binh sĩ thủ hạ của ngươi quả nhiên rất lợi hại, đội bóng này của ta trong quân doanh Tây Bắc coi như là đứng đầu , cũng không ngờ lại bị các ngươi đá thành cái dạng này.

Hàn Mạc cười đáp:

- Hữu nghị là thứ nhất, thắng thua mới là thứ hai.

Nửa trận đấu qua không tới một khắc, đội bóng Phong Kỵ lại tiến vào, Hàn Mạc ra hiệu từ giữa sân bảo cho bọn hắn không cần dùng quá nhiều lực, cũng muốn chừa chút mặt mũi cho các huynh đệ Cung Thần Doanh.

Đang khi thế công của đội bóng Phong Kỵ giảm dần, một tiếng ngựa hí vang lên, một con ngựa đạp tuyết mà chạy đến như bay, tới gần, người xuống ngựa, Hàn Mạc cũng thấy, chính là Hộ quân uy bộ Binh Hàn Lợi.

Hàn Lợi dừng lại trước vài bước bên ngoài, chắp tay, nhưng không nói gì, Hàn Mạc nhíu mày, biết hắn có việc mật báo, chắp tay với Lăng Vân mà cười:

- Lăng tướng quân chờ ta, ta đi một chút sẽ quay lại!

Lại chắp tay đáp lễ Lăng Vân.

Hàn Mạc đi tới, Hàn Lợi nói khẽ vào tai:

- Đại nhân, Thái tử rời doanh.