Tuyết đã không còn phiêu phất nữa, giữa đất trời trắng phau một mảnh, ánh sáng trên trời càng lúc càng sáng phản chiếu trên tấm gương tuyết càng lúc càng chói mắt.

Hàn Mạc và Giáo úy Duẫn Đồ hai người cưỡi hai con tuấn mã một trước một sau chạy như bay về hướng Nam, Duẫn Đồ đi trước dẫn đường, Hàn Mạc theo sát đằng sau.

Đã ra khỏi doanh trại được nửa canh giờ, Duẫn Đồ thả lỏng ngựa chậm dần, nhìn nhìn, chỉ một triền núi cách đó không xa lớn tiếng nói:

- Đại nhân, ty chức nhớ rõ ràng đêm đó là bị người nọ đưa đến nơi này. Nếu đại nhân có hẹn thì cứ chờ ở đây!

Hàn Mạc xoay người xuống ngựa, nhìn triền núi đó, cũng không cao, chỉ có một vùng đất trống thật lớn, trên sườn núi thưa thớt mấy thân cây trụi lủi, có vẻ rất điêu linh thương tịch.

Duẫn Đồ cũng xuống ngựa, đi tới bên cạnh Hàn Mạc thấp giọng nói:

- Đại nhân, đêm qua người kia nói sẽ chờ ở đây cả ngày hôm nay, nhưng…. vẫn chưa thấy bóng dáng hắn!

Hàn Mạc cười thản nhiên:

- Nếu thật sự hắn muốn đàm phán, hoặc là thật muốn lấy mạng ta ở đây thì sẽ xuất hiện.

Duẫn Đồ rút bội đao nhắc nhở:

- Đại nhân, bọn họ tất nhiên không có hảo ý, chúng ta nhất định phải chú ý.

Hàn Mạc cười ha hả:

- Không cần lo lắng, muốn giết chúng ta cũng không phải chuyện dễ dàng. Duẫn Đồ, dắt ngựa đi, nếu có gì đó không bình thường chúng ta lập tức cưỡi ngựa rời khỏi đây.

- Tuân lệnh!

Duẫn Đồ cung kính thưa, nhận lấy dây cương từ tay Hàn Mạc, dắt con tuấn mã theo sau hắn, chậm rãi tiến gần về phía triền núi.

Hàn Mạc bước được mười bước, đột nhiên dừng lại nhìn triền núi:

- Duẫn Đồ, nơi này tuyết đọng thật dày!

Nhất thời Duẫn Đồ không hiểu ý hắn, chỉ gật đầu:

- Đúng!

Hàn Mạc cũng không tới gần triền núi, chỉ chắp tay sau lưng lẳng lặng chờ. Một lúc lâu sau, từ xa xa trông thấy một bóng người từ tốn đi ra từ triền núi.

Người nọ một thân bạch y trắng muốt, đầu quấn khăn trắng, mặt đeo khăn trắng chỉ thừa ra đôi mắt, toàn thân hắn trắng tinh như tuyết, đứng ở đó như hòa vào thiên địa phau phau làm một, nếu không nhìn kỹ thậm chí rất khó nhận ra.

- Đã đến rồi. Duẫn Đồ căng thẳng tay nắm chặt đại đao, hai mắt đầy sát khí:

- Đại nhân, chính là người đó!

Khóe miệng Hàn Mạc nhếch lên một tia cười lạnh, khẽ gật đầu, đứng yên tại chỗ.

Bạch y nhân kia cũng đứng từ xa xa nhìn hắn, nhất thời hai bên đều không động. Một lát sau, Bạch y nhân mới chậm rãi đi xuống khỏi triền núi, nhìn Hàn Mạc ở xa xa lớn tiếng hỏi:

- Hàn tướng quân vì sao không dám lại đây?

Hàn Mạc thản nhiên cười hỏi lại:

- Vì sao ngươi không đến đây?

Bạch y nhân thở dài:

- Dường như Hàn tướng quân không có thành ý!

- Ta chỉ lo lắng trên triền núi kia có mai phục của các hạ! Hắn bình tĩnh trả lời:

- Ta một mình đến đây đương nhiên phải để tâm một chút. Nếu ngươi có thành ý thì tới đây trao đổi!

- Mai phục?

Bạch y nhân cười ha ha:

- Hàn tướng quân không cần quá mức cẩn thận. Trên sườn núi này chỉ có lác đác thưa thớt mấy cây đại thụ, làm sao mai phục?

- Tuyết đọng quá dày!

Hàn Mạc thở dài:

- Người ẩn giấu trong tuyết dường như cũng không khó!

Lời vừa nói ra, Duẫn Đồ giật mình, lúc này hắn mới hiểu thì ra mới nãy Hàn Mạc nói nơi này tuyết đọng quá dày là có ý thâm sâu.

Bạch y nhân che mặt, cũng không rõ mặt hắn, chỉ thấy lắc đầu thở dài:

- Hàn tướng quân thật đúng là quá cẩn thận!

- Bớt sàm ngôn đi, Thái tử ở đâu?

Hàn Mạc lạnh lùng quát.

Bạch y nhân thong thả nhìn hai người bên này, cười ha hả:

- Đương nhiên là ở trong tay chúng ta. Hàn tướng quân, Thái tử của các người chính là thân Thiên kim, muốn chuộc lại Thái từ quả không thể ít!

Hắn chậm rãi tiến lại gần, tuyết dưới chân bị dẫm nát phát lên tiếng crak crak.

Hàn Mạc bất động thanh sắc, nhưng coi âm thanh hắn tạo ra khi bước chân lòng lập tức rõ ràng, người này tuy bước chân rất đều, nhìn như có chút thân thủ nhưng cũng không phải hạng khinh công bậc nhất.

Đạp tuyết không tiếng động mới là cao thủ chân chính.

Cách Hàn Mạc khoảng năm sáu bước, Bạch y nhân kia mới dừng lại đánh giá hắn.

Hàn Mạc hỏi:

- Các ngươi muốn cái gì?

Bạch y nhân nâng lên một bàn tay, ống tay áo khá là rộng:

- Dám mạo hiểm bắt Thái tử của các ngươi, thứ chúng ta muốn hiển nhiên không bình thường. Hàn tướng quân thật muốn biết sao?

Hàn Mạc lãnh đạm đáp:

- Ngươi hãy nói rõ hơn!

Bạch y nhân nhìn tứ phía, xác nhận không có ai mới thấp giọng:

- Chúng ta muốn…

Nói tới đây, hàn quang trong mắt người này xoay tới bên cạnh, trầm giọng: - Động thủ!

Cổ tay hắn nháy mắt run lên, trong tay áo lập tức bắn ra chủy thủ sáng như tuyết, hắn cầm chủy thủ đâm Hàn Mạc, hành động dứt khoát trôi chảy, mọi chuyện chỉ xảy ra trong chớp mắt.

Gần như đồng thời, sau lưng Hàn Mạc, Duẫn Đồ nâng tay lên, đại đao đánh xuống, mục tiêu không phải là Bạch y nhân, cũng là nhằm cổ Hàn Mạc.

Một đao kia vừa hận vừa nhanh, hiển nhiên muốn trúng tử địa của hắn.

Nếu nói Bạch y nhân ra tay người bình thường cũng có thể đoán trước được, nhưng Duẫn Đồ trước đó biểu hiện cực kỳ trung thành cũng xuống tay từ phía sau, thật khó tưởng tượng nổi.

Nếu Hàn Mạc chỉ chú ý đến bạch y nhân, thì một đao sắc bén bất ngờ từ phía sau tất nhiên có thể lấy mạng hắn.

Ngay trong chớp mắt sống còn này, sau lưng Hàn Mạc tựa như có một ánh mắt liếc một cái, phản ứng của hắn với tình thế hiểm nguy này đúng là vô cùng nhuần nhuyễn.

Hắn liền giống như cái đuôi lão hổ, đập mạnh xuống đất, đồng thời thân hình nghiêng sang một bên, găng tay bằng kim loại đúng là hướng vế phía chủy bắt lấy.

"Trường sinh kinh" của Hàn gia giúp cho đệ tử Hàn gia đều có được sức mạnh khủng bố, một thế phản công đó Hàn Mạc đã dùng mười phần sức lực, trong nháy mắt một đao của Duẫn Đồ bổ xuống cổ Hàn Mạc từ phía sau, thì đầu vai hắn bị đánh thật mạnh, thân hình như đạn bật ra khỏi đầu pháo văng ra ngoài.

Khi thân thể Duẫn Đồ còn đang bay giữa không trung, chủy thủ của Bạch y nhân đã đánh vào găng tay kim loại của Hàn Mạc, phát ra một tiếng choang, nơi chủy thủ và găng tay tiếp xúc nảy đom đóm lửa, có điều thanh chủy thủy sắc bén kia không thể xuyên qua găng tay kim loại.

Hàn Mạc đã tập qua Khí Kinh, chẳng những cảm giác ngũ quan vượt xa người thường, người thường khó có thể với tới được sự khủng bố đó, nháy mắt găng tay và chủy thủ tiếp xúc chặn thế công chủy thủ, tay phải hắn thuận thế trượt thêm không chế thủ đoạn của Bạch y nhân.

Trong đôi mắt Bạch y nhân hiện ra sự hoảng sợ, mà Hàn Mạc không có chút lưu tình.

Xưa nay hắn tôn thờ một nguyên tắc

Chính là bốn chữ "Phong Lâm Hỏa Sơn"

Bất động như núi!

Nơi hắn sống đầy mưu mô quỷ kế, khắp nơi lục đục với nhau, nếu mất bình tĩnh nhất định sẽ để lộ ra rất nhiều sơ hở, sẽ tạo nên càng nhiều kẻ thù, như vậy chính mình cũng sẽ bị vây khốn trong hoàn cảnh nguy hiểm hơn.

Cho nên trong hoàn cảnh này, hắn rất lão luyện mà nhẫn nại, lấy tĩnh mà xem phát sinh, thậm chí đôi khi còn có thể nhượng một chút, bởi hắn vô cùng rõ ràng, ở thời đại này người giảo hoạt như cáo thì nhiều lắm, chính mình bất động như núi, bình tĩnh xem biến, nắm chặt tay lại, chờ thời cơ tốt nhất dùng hết sức mà đánh ra.

Nhưng một khi thực sự muốn động thủ, khi thực sự phải đánh, hắn sẽ không bao giờ nương tay.

Dữ dội như lửa!

Giống như một ngọn lửa, lấy sức mạnh lớn nhất, dũng mãnh nhất, công kích đối thủ thành tro tàn.

Cho tới giờ, hắn vẫn coi đây là nguyên tắc.

Hôm nay gặp chuyện, địch thủ trước mắt, hắn không chút do dự hạ tử thủ, tuyệt không chút lưu tình.

Trong khi Bạch y nhân còn hoảng sợ, Hàn Mạc giữ lấy tay hắn, quặt lại, căn bản là Bạch y nhân không kịp phản ứng, chủy thủ kia đã quay ngược về đâm y.

Y chỉ cảm thấy mình không thể khống chế được cánh tay phải, khi nhìn thấy thanh chủy thủ đang đâm ngược về phía cổ họng của mình, hoảng sợ muốn buông tay nhưng không kịp.

Khi y còn chưa kịp buông tay, thanh chủy thủ do chính y cầm đó đã đâm vào cổ họng.

Máu tung tóe.

Tròng mắt Bạch y nhân giống như một con cá chết, liếc một cái, nháy mắt mở ra trợn trừng.

Đôi con ngươi đó tràn đầy hoảng sợ, lại tràn đầy không thể tin.

Hàn Mạc tưởng chết chắc chắn không thể nghi ngờ, nhưng vì sao nháy mắt người chết lại là mình? Hắn thậm chí có thể nghe được mấy tiếng "khụ khụ khụ" đè nén từ trong cổ họng của mình. Nháy mắt trước khi chết, hắn còn cảm giác được vòm họng của mình đang thu hẹp lại, lạnh như băng, mà ánh mắt ác nghiệt của con người trẻ tuổi kia chính là cảnh tượng cuối cùng mà hắn thấy.

Vào đúng lúc chủy thủ đâm vào cổ họng Bạch y nhân, Duẫn Đồ vốn đang bay như đạn pháo đã rơi thật mạnh trên tuyết, gã chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng của mình lúc này như bị phá nát, hơn nữa đầu vai bị Hàn Mạc đá trúng dường như bị xé nát, đó là một cảm giác thống khổ mà khó có từ ngữ nào có thể tả nổi.

Thân thể gã rơi thật mạnh xuống nền tuyết, giãy dụa muốn đứng lên, nhưng cả người đã đau đến rã rời, một ngụm máu tươi phun ra, bắn lên nền tuyết trắng đỏ đến đáng sợ.

Chỉ nhúc nhích được vài cái toàn thân gã đã vô lực, nằm trên tuyết, miệng ứa máu.

Lúc này Duẫn Đồ mới cảm thấy hoảng sợ, căn bản gã không thể nghĩ được vị tướng quân trẻ tuổi này không ngờ lại có võ công giống như khủng bố vậy, đến bây giờ gã vẫn không nghĩ ra làm sao Hàn Mạc biết mình sẽ tập kích từ phía sau.

Gã càng không nghĩ ra Hàn Mạc đã dùng chiêu gì đánh trúng mình.

Một kích vừa rồi đến giờ gã vẫn chưa hiểu được chuyện gì đã xảy ra, căn bản gã không thấy rõ được chiêu thức của Hàn Mạc. Trong nháy mắt đại đao của gã chém xuống đầu Hàn Mạc, lại chỉ cảm thấy thân thể của mình dường như bị một con cự thú từ thuở hồng hoang lao đến húc thật mạnh, sau đó bắn ra ngoài.

Hàn Mạc đá phản bay cả Duẫn Đồ, lấy găng tay đỡ chủy thủ, thuận thế mượn lực phản sát Bạch y nhân. Tất cả đều xảy ra chỉ trong nháy mắt.

Hàn Mạc nhẹ nhàng buông cổ tay Bạch y nhân ra, một đôi đồng tử của y vẫn tràn đầy không thể tin mà nhìn hắn, lập tức thân thể chậm rãi ngã xuống, cuối cùng rơi trên mặt tuyết vẫn không nhúc nhích.

Không thèm liếc nhìn thi thể y, cũng không thèm nhìn Duẫn Đồ đang hấp hối. Nguồn: http://truyenfull.vn

Hắn nhìn triền núi xa xa.

Trên triền núi đọng tuyết, y như sở liệu, một đám sát thủ mai phục dưới tuyết hiển nhiên đã thấy được cảnh tượng nơi này. Chúng giống như âm hồn một đám đội tuyết mà lên, cả người đầy tuyết, tất cả đều mặc một thân bạch y, hơn mười danh thủ áo trắng tay cầm hàn đao như một đàn tuyết lang điên cuồng lao tới Hàn Mạc.

Không chậm trễ hắn nhún đầu chân xoay người lên ngựa, nắm chặt dây cương thúc ngựa quay về.

Hơn mười sát thủ áo trắng cũng rất nhanh, tuy Hàn Mạc cưỡi ngựa nhưng hiển nhiên chúng không buông tha đuổi theo, ào ào như tuyết lang theo sát.

Hàn Mạc cũng không thúc ngựa chạy nhanh như bay, tốc độ chạy trốn cũng không nhanh, đi không được xa lắm, chỉ thấy phía trước không xa, một đội nhân mã cũng không nhiều kỵ binh đang chạy đến như bay, các kỵ binh này thấy hắn cũng không rút đao, mà gỡ trường cung bên người xuống, hướng về phía hắn.