Nhìn vẻ mặt ký quái của Hàn Mạc, không hiểu vì sao Lăng Vân cũng cảm thấy lo lắng, bất an. Gã nhíu mày, nói:

-Hàn tướng quân, ngươi biết chuyện gì đó sao?

Hàn Mạc nắm chặt bức thư trong tay, chăm chú nhìn Lăng Vân. Hắn chậm rãi nói:

-Lăng Chỉ huy sứ, ngươi có biết, vì sao đại tướng quân phải dặn ngươi giao lại phong thư này cho ta không?

Thật ra, Lăng Vân luôn rất ngạc nhiên về chuyện này.

Tiêu Hoài Ngọc và Hàn Mạc không thân thiết gì với nhau, hơn nữa, gần như không hay qua lại. Vậy mà phong thư này Tiêu Hoài Ngọc lại dặn phải giao tận tay Hàn Mạc, làm sao Lăng Vân không ngạc nhiên cho được.

-Lý do rất đơn giản.

Hàn Mạc bình tĩnh nói:

-Đại tướng quân biết ta sẽ đi, hoặc ngài muốn ta tới đó!

Lăng Vân nhíu mày.

Hàn Mạc trầm ngâm, nhân tiện nói:

-Lăng Chỉ huy sứ, ngươi ở đây có thể tìm cho ra một bộ áo giáp của thám báo Nguỵ Quốc hay không?

-Hàn tướng quân muốn làm gì?

Lăng Vân thoáng giật mình:

-Chẳng lẽ Hàn tướng quân định đến đỉnh Thiên Nhai sao?

Hàn Mạc nắm chặt tay lại, nghiêm nghị nói:

-Đại tướng quân để lại lá thư này, theo ta suy đoán, chắc hẳn ngài ấy muốn ta có thể đuổi theo!

Cảm giác này của hắn hết sức mãnh liệt. Tiêu Hoài Ngọc nếu không có ý định đó nhất định sẽ không sai người đưa lá thư này cho hắn.

Vì sao Tiêu Hoài Ngọc muốn hắn đến đó?

Lăng Vân gật đầu, nói:

-Lần trước, các ngươi bắt được một bọn thám báo Nguỵ Quốc. Giáp trụ của bọn họ vẫn còn giữ lại cho đến bây giờ. Có điều, Hàn tướng quân, ngươi muốn mang bao nhiêu người đi? Muốn lên đỉnh Thiên Nhai, phải đi xuyên qua quân doanh của Nguỵ quân, hơn nữa, dù có tới được đỉnh Thiên Nhai, các ngươi định lên đỉnh núi như thế nào đây?

Lăng Vân không hề nghi ngờ năng lực của Tiêu Hoài Ngọc nhưng gã có phần nào đó lại không cho rằng Hàn Mạc có thể lên đỉnh Thiên Nhai.

-Một mình ta đi thôi!

Hàn Mạc bình tĩnh nói:

-Lăng Chỉ huy sứ, chuyện này không thể chậm trễ được. Ngươi mau lấy cho ta một bộ giáp trụ đến đây!

Lăng Vân thấy Hàn Mạc nghiêm túc, cũng mơ hồ cảm giác được tình thế nghiêm trọng. Gã vừa định ra lệnh cho thủ hạ, Hàn Mạc đã xua tay, nói:

-Lăng Chỉ huy sứ, chuyện này không nên để nhiều người biết. Nếu có thể, ta muốn nhờ ngươi đích thân đi lấy!

Lăng Vân thoáng do dự, gật gật đầu.

Đỉnh Thiên Nhai là ngọn núi cao nhất trong dãy Long Sơn, vừa nhìn đã thấy hết sức hùng vĩ, cao lớn.

Không chỉ ở khu vực Long Sơn, thậm chí đi khắp thiên hạ cũng không có được bao nhiêu ngọn núi có thể giống như đỉnh Thiên Nhai bất thần vươn lên từ dưới đất, tựa như mũi kiếm xuyên qua mặt đất, vươn tới trời cao. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn

Từ trên xuống dưới đỉnh Thiên Phong hình thành một hình nón. Càng lên cao, đỉnh núi càng nhọn hoắt, người nhìn không thấy đỉnh núi. Ngọn núi này dường như chưa từng ngừng bành trướng, quanh năm mây mù bao phủ. Người đi đường chỉ có thể nhìn thấy bốn vách tường dựng đứng, người thường không thể trèo lên núi nổi.

Trong con mắt người thường, người có thể đi lên đỉnh núi, ngoài các tu sĩ, thần tiên trong truyền thuyết, trên đời này chắc cũng chỉ có Thập phương danh tướng võ công siêu phàm, thoát tục mà thôi.

Độc phong!

Đỉnh núi ngọn độc phong cao hai ngàn thước này là nơi người thường không dám mơ đến.

Lúc này, trên đỉnh Thiên Nhai, mây trời uốn lượn, sương mù mờ ảo. Một người mặc áo bào màu tro chắp tay sau lưng, bình tĩnh nhìn sương bay lơ lửng.

Trên đỉnh cao nhất của ngọn độc phong cũng là nơi khiến người khoan khoái.

Một gốc cây cổ tùng không biết đã được bao nhiêu năm lẳng lặng lớn lên trên đỉnh núi vắng người qua lại. Cây cổ tùng này xanh mướt, bên dưới có bày một ván cờ. Trên bàn cờ bày rất nhiều quân cờ đen trắng, ván cờ đã đi đến hồi kết.

Cách ván cờ tàn hai thước, trên một tảng đá, một người trẻ tuổi, áo mũ chỉnh tề đang ngồi. Dáng ngồi của người này rất tao nhã, nhưng y cứ lặng thinh, không cử động, nhắm mắt, thần thái nghiêm nghị.

Người này nhìn rất trẻ, chính là Hoàng thái tử Đại Yến.

Người mặc áo bào tro không nói gì. Hoàng thái tử cũng không nói gì. Cả đỉnh độc phong chìm vào tĩnh mịch!

Dưới đỉnh cô phong, tuyết trắng xoá, từng tia nắng ban mai khẽ chiếu rọi, dần soi sáng đỉnh núi. Thân là người quyền cao chức trọng, có thể nhìn ra những thứ người thường không thể nào thấy nổi, người mặc áo bào tro vẫn chắp tay sau lưng như cũ, lẳng lặng đứng đợi. Ánh mặt trời mới mọc chiếu trên gương mặt lão, lão ngước mắt nhìn bốn tầng mây dần sáng chói mắt, cả đất trời nhất thời như được bao phủ trong hàng ngàn hàng vạn ánh hào quang kỳ diệu.

Người mặc áo bào tro vẫn bình thản, chợt khẽ nhếch miệng cười, nói:

-Quân là người trung nghĩa. Lão phu biết, một ván cờ dang dở này, ngươi chắc chắn sẽ đến bồi tiếp lão phu cho xong mới thôi!

Một bóng người lao thẳng lên, xuất hiện bên vách đá dựng đứng. Tư thế y chậm rãi rơi xuống đỉnh núi hết sức phóng khoáng, thân mặc thường phục, khí thế vững chãi như núi, thần thái bình tĩnh. Y nhìn lão nhân mặc áo bào màu tro, gằn từng chữ:

-Hoá ra là ngươi, Thương Chung Ly!

Người vừa bay lên đỉnh Thiên Nhai, chính là Quân thần Tiêu Hoài Ngọc!

Lão nhân mặc áo bào màu tro xoay người lại, gương mặt già nua của lão nhếch lên cười. Lão chậm rãi nói:

-Tiêu Hoài Ngọc, quả nhiên ngươi không bắt lão phu chờ lâu!

Tiêu Hoài Ngọc lắc đầu, nhìn Thái tử vẫn ngồi yên không nhúc nhích, khẽ thở dài:

-Ngươi chờ bao lâu không liên quan đến ta. Ta chỉ không muốn Thái tử phải chờ lâu thôi!

Thương Chung Ly thở dài:

-Tiêu tướng quân đừng trách lão phu!

Thánh tương Thương Chung Ly, Quân thần Tiêu Hoài Ngọc, hai đại danh tướng tuyệt thế thiên hạ đứng đối mặt với nhau, các nhau hơn mười bước.

Một trận gió thoảng qua, y phục hai người bay phất phơ, nhưng hai người này lại tựa như tảng đá lớn đứng sừng sững giữa đất trời, ung dung, bình thản.

Tiêu Hoài Ngọc chắp tay sau lưng, chậm rãi nói:

-Ngươi làm như vậy hiển nhiên phải có lý do của ngươi.

Thương Chung Ly nhìn Tiêu Hoài Ngọc, từ tốn nói:

-Lão phu gặp phải đại nạn, cho nên trước khi quá muộn, nhất định phải thực hiện một vài chuyện. Thành hay bại chỉ có thể trông ý trời thôi!

Tiêu Hoài Ngọc thản nhiên cười, nói:

-Xem ra lời đồn là thật. Thân thể của ngươi không còn chống chọi được bao lâu nữa!

-Đúng vậy.

Thương Chung Ly bình tĩnh nói:

-Nếu không có trận chiến này, lão phu được an tâm tĩnh dưỡng, có lẽ còn có thể sống được hơn hai năm nữa. Nhưng trận chiến này thực khiến lão phu tổn hao sinh lực, chống đỡ được nửa năm đã là kỳ tích rồi!

Tiêu Hoài Ngọc nhìn ánh bình minh trên trời, thản nhiên nói:

-Mặt trời mọc mặt trời lại lặn, người sống người chết, ngươi lẽ nào không hiểu?!

Thương Chung Ly lắc đầu thở dài:

-Ngươi nói không sai, có sinh ắt phải có tử. Lão phu hiểu được. Chỉ có điều, gia tộc của lão phu chịu hoàng ân, nếu cứ thế buông tay mà ra đi như vậy, thật hổ thẹn với hoàng ân.

Lão nhìn Tiêu Hoài Ngọc, chậm rãi nói:

-Quân cố thủ biên cương Tây Bắc mười mấy năm, dựa vào năng lực bản thân, bảo đảm Yến Quốc được bình an vô sự. Chẳng lẽ không phải để báo đáp hoàng ân?!

Tiêu Hoài Ngọc thoáng trầm mặc, rồi nói:

-Khi ta còn nhỏ, thường đi ngao du khắp dân gian, mắt thấy chiến tranh chỉ đem lại cho con dân Đại Yến đau khổ, lại phải chứng kiến biết bao tướng sĩ Đại Yến ta hy sinh, đổ máu. Cả đời ta chỉ có một ước nguyện, có thể làm cho con dân Đại Yến bớt đau khổ, tướng sĩ Đại Yến ta không phải đổ máu nhiều. Chỉ có vậy thôi!

Đỉnh độc phong, gió lạnh như đao cắt. Gió thổi qua gương mặt kiên nghị như sắt thép của Tiêu Hoài Ngọc, đôi mắt y vẫn hết sức bình thản.

Không sai!

Những gì y chứng kiến được khi còn nhỏ đã được y ghi tâm khắc cốt. Sở học cả đời chỉ vì muốn dân chúng bớt đau khổ, tướng sĩ không phải máu chảy đầu rơi!

Chỉ thế thôi.

Nét mặt già nua của Thương Chung Ly chợt hiện lên vẻ kính trọng cả đời lão hiếm thấy. Lão biết, Tiêu Hoài Ngọc nói thế hoàn toàn là những lời thật tâm của y, không phải mấy từ hoa mỹ.

Tiêu Hoài Ngọc còn trẻ đã thành danh, võ công siêu phàm, tài quân cái thế.

Năm đó, Tiêu Hoài Ngọc thu phục được phần lớn lãnh thổ Yến Quốc xong, chỉ giữ vững phòng thủ, không dấy binh phát động chiến tranh.

Mang danh danh tướng, chiến công dĩ nhiên hiển hách, rạng danh muôn đời. Một công thần muốn lưu danh thiên cổ, chỉ có thể là danh tướng. Một khi đã muốn kiến công lập nghiệp, sao còn có thể sợ sẽ trở thành đống thây phơi trong hàng ngàn hàng triệu người?

Bằng vào địa vị Tiêu Hoài Ngọc, nếu y muốn có công danh lưu lại ngàn đời, nếu muốn lập kỳ công, hoàn toàn có thể tác động lên triều đình Yến Quốc, dấy binh khắp nơi.

Chỉ có điều, mười mấy năm qua, y chưa từng làm như thế.

Rất nhiều người cho rằng Tiêu Hoài Ngọc không chiến chẳng qua là sợ Thương Chung Ly ở Khánh Quốc. Nhưng chẳng có bao nhiêu người hiểu được, một danh tướng thực sự nếu không có kỳ phùng địch thủ lại là chuyện chẳng may mắn gì.

Tiêu Hoài Ngọc không sợ Thương Chung Ly, mà sợ những thứ y đã chứng kiến từ khi còn nhỏ lại xảy ra.

Dân chúng khốn khổ, tướng sĩ đổ máu. Đây đều là những chuyện Tiêu Hoài Ngọc từ khi còn nhỏ đã thề sẽ ngăn cản, y không hề muốn những cảnh tượng như vậy lại tái diễn.

Thương Chung Ly gật đầu, thở dài:

-Tấm lòng của Quân, lão phu hiểu được. Ngươi là vì con dân Đại Yến, nhưng lão phu đã sắp xa rời thế gian này, không thể không nghĩ cho con dân Khánh Quốc ta một chút.

Lão vuốt vuốt chòm râu bạc phơ đang phất phơ theo gió, chậm rãi nói:

-Tiêu Quân cũng nên biết, một khi lão phu chết, Khánh Quốc chắc chắn sẽ lâm nguy, dân chúng nhất định sẽ bị thiết kỵ giày xéo. Chính vì vậy, lão phu muốn mưu tính vì bọn họ một lần cuối này!

Tiêu Hoài Ngọc bình thản, không nói gì.

Y đã đoán được, kết cục sẽ chẳng tốt đẹp gì. Thương Chung Ly cưỡng ép, đưa Thái tử đến tận đây, dụ y đến nhất định phải có âm mưu lớn nào đó.

Nhưng y không sợ!

Y đã dám đến, hiển nhiên không sợ hãi!

Lúc này, Thái tử Yến Quốc vốn vẫn đang nhắm mắt đã mở mắt. Gã nhìn Tiêu Hoài Ngọc vững chãi như đá, ánh mắt phức tạp, gương mặt thờ ơ. Yến Thái tử nhắm mắt lại.

-Lão phu cũng hay đọc sách.

Thương Chung Ly trầm ngâm, nói:

-Có một câu là "Mọi chuyện muốn làm khi còn sống thì đừng ngại lúc chết bị người chê bai", lão phu rất thích. Người sống một đời, cỏ cây chỉ có một mùa, muốn làm được chuyện lớn, làm sao có thể cứ e ngại bị người đàm tiếu được!

Lão dừng một chút, nhìn Tiêu Hoài Ngọc, chậm rãi nói:

-Tiêu Quân không biết đã từng nghe người đời nói gì về chúng ta hay chưa? Rất nhiều người cho rằng, danh tướng chúng ta vốn không nên tồn tại trên đời này!

-Mọi thứ tồn tại đều phải có lý do của nó!

Tiêu Hoài Ngọc thản nhiên, nói:

-Chúng ta có mặt ở đây, không thể nói là không nên, những thứ chúng ta toan tính mới là cái không nên có!

Thương Chung Ly nghe vậy, cười ha ha, nói:

-Tiêu Quân quả nhiên có cách giải thích độc đáo.

Tiêu Hoài Ngọc vẫn hết sức bình tĩnh như trước, từ tốn hỏi:

-Ngươi nói muốn lập mưu lần cuối vì Khánh Quốc, không biết có phải điều không nên làm hay không?