Giờ Sửu, tuyết nhẹ nhàng rơi, đoàn quân thế gia từ phía Bắc đến, nhanh chóng hướng về Tây thành Yến Kinh.

Đội quân này, chính là Thế Gia Quân do Tô gia sớm tập kết thành, ngoài ra còn có quan binh của bốn huyện phương Bắc hợp thành trong đó, tổng nhân số cũng phải 2 vạn người. Kỵ binh của đội quân này rất thưa thớt, bởi ở Hội Kê quận, gần Hoàng thành, Tô gia căn bản không dám lộ liễu phát triển kỵ binh, 2 vạn quân, cùng gần 1 ngàn kỵ binh.

Người dẫn đầu đội quân này, chính là Tô Như Thủy em họ của Tô Quan Nhai.

Tô Quan Nhai chỉ có một người anh em, đến đời Tô Vũ Đình, cũng chỉ có một người con trai làTô Vũ Đình. nhưng thực ra bố lại có 4 người anh em. Bố chết sớm, chỉ để lại anh em Tô Quan Nhai, đồng thời kế nhiệm làm chủ gia đình, nhưng 3 người chú của Tô Quan Nhai lại sinh được mười mấy người con, Tô Quan Nhai là một nhánh, ba người khác là một nhánh.

Trước đây khi Tô Quan Nhai thế lực còn yếu kém, 3 người chú thậm chí nghĩ tới lập lại gia chủ, nhưng bị Tô Quan Nhai phát hiện âm mưu đó, cuối cùng một cuộc tranh đấu trong gia tộc, Tô Quan Nhai giành được thắng lợi.

Tô Quan Nhai sau khi giành được thắng lợi, không hề gây khó dễ cho ba người chú, mà vẫn cung kính đối đãi, chiếm được sự tôn kính của gia tộc họ Tô. Cũng bởi vì ông ta giỏi đối nhân xử thế nên rất có uy thế trong dòng họ, vị trí gia chủ vững như núi Thái Sơn.

Rất nhiều anh em họ của Tô Quan Nhai, dù gì cũng là quan trong triều đình, cũng có không ít ở bốn huyện phía bắc Hội Kê đảm nhiệm quan chức, trong đó vị Tô Như Thủy này lại là người có tài cán nhất trong đám anh em họ.

Nói y có tài, thực ra hắn cũng chẳng phải là thiên tài gì, chẳng qua so với mấy người anh em họ khác, tầm nhìn của y xa hơn một chút, hơn nữa làm việc cũng rất cẩn thận, có phần nào đó rất giống với Tô Quan Nhai.

Cho nên Tô Như Thủy mặc dù chưa đến 50 tuổi, nhưng đã là một vị trưởng lão của Tô tộc, trong gia tộc cũng rất có tiếng tăm.

Tô Quan Nhai trước khi nhận được tin đội kỵ binh khổng lồ do Hàn Mạc dẫn đầu ngày đêm thần tốc đến kinh thành, đoàn quân viện trợ đang ở phía sau, trong lòng lúc đó cũng có tâm tư, được biết Hàn Mạc thống lĩnh kỵ binh đã tiến tới chân thành, cũng không thể dựa vào kỵ binh mà công thành, hơn nữa lại trong mùa đông giá rét hành quân gấp gáp, khiến cho đoàn kỵ binh có chút mệt mỏi, đó cũng là cơ hội lớn.

Nắm nắm được cơ hội này, bắt hoặc giết chết Hàn Mạc, lấy được binh phù, như vậy Tây Bắc Quân như rắn mất đầu, đến lúc đó chỉ cần binh phù này đi gặp Hoàng đế, lấy binh phù làm điều kiện trình lên, để được thương lượng với Hoàng đế, khi đó Hoàng đế chắc chắn sẽ ra mặt. Hoàng đế ra mặt, không có Hàn Mạc, Tây Bắc Quân ắt sẽ sớm thu phục, mà Tô gia cũng được an toàn.

Cho nên ông ta vô cùng hiểu rõ, bất kể thế nào, trước khi quân viện trợ của Hàn Mạc đến, trong khi đoàn kỵ binh đang còn mệt mỏi kiệt sức, cần phải nắm lấy thời cơ này, đánh tan đoàn kỵ binh của Hàn Mạc.

Vì thế, mấy ngày trước ông ta đã bí mật điều động hai đại quân kỵ binh, chính là muốn tập kích đoàn kỵ binh của Hàn Mạc.

Đại quân 2 vạn người, lúc đó đuốc cũng không được đốt lên, ngoài ra mỗi người chỉ mang lương khô và nước, đều là những trang bị đơn giản nhẹ nhàng, đội quân khổng lồ như những đội quân âm thầm trên mặt đất, tiến gần tới doanh trại Hàn Mạc.

Tô Như Thủy mặc trên mình bộ quân phục, không đến 50 tuổi, diện mạo so với Tô Quan Nhai đúng là có vài phần giống nhau. Y là chủ tướng cầm binh trong trận chiến lần này, biết rõ tính quan trọng của trận chiến này, cho nên vô cùng cẩn trọng.

Một tên chạy tới, trên lưng gài lá cờ, chính là lính trinh sát, đến bên cạnh Tô Như Thủy, lập tức bẩm báo:

- Đại nhân, Trầm đại nhân đã đến vị trí tập kích!

Tô Như Thủy gật gật đầu.

Phía sau một gã phó tướng cười nói:

- Đại nhân, binh mã của Trầm đại nhân đã đến, như vậy trận chiến này tất thắng. Tây Bắc Quân người ngựa đều mệt mỏi, không chừng lúc này còn đang ngủ say, 2 đạo quân của chúng ta trước sau giáp kích, Hàn Mạc kia chắc chắn sẽ thua trận.

Tô Như Thủy vẻ mặt đăm chiêu,nghiêm nghị nói:

- Trận chiến này, tuy rằng bọn họ đều mỏi mệt, nhưng dù gì cũng là những chiến binh có nhiều năm trận mạc, chúng ta không được khinh địch.

Ngừng một chút, mắt nhìn về phía trước, chậm rãi nói:

- Mục đích của trận chiến này, không phải giết kẻ địch, mà là phải bắt sống Hàn Mạc, để lấy binh phù trong tay hắn. Đến lúc đó hai đội quân giáp kích, Tây Bắc Quân cảm thấy có chút hoảng loạn, trước đó đã dặn ba ngàn binh mã, không cần để ý đến cái khác, theo sự chỉ huy của bản quan trực tiếp xông vào doanh trại của Hàn Mạc, bắt được Hàn Mạc là được.

- Rõ, Đại nhân!

Sau lưng vài tên tướng lĩnh ở trên ngựa đồng thanh đáp.

Đội ngũ tiếp tục đi về phía trước, không bao lâu, phía trước lại có một tên lính trinh sát lao vùn vụt đến, bẩm báo:

- Đại nhân, đã thăm dò được doanh trại Tây Bắc Quân.

Tô Như Thủy vẻ mặt mừng rỡ, vội vàng hỏi:

- Tình hình bọn họ thế nào?

- Bẩm đại nhân, Tây Bắc quân đóng quân cách đây hơn 10 dặm.

Lính trinh sát trả lời:

- Nơi đó đốt không ít đuốc, tướng sĩ của Tây Bắc Quân lúc này đều đang nghỉ ngơi, trông rất là mệt mỏi.

- Thật tốt quá!

Phía sau có người lập tức vui vẻ nói:

- Bọn họ quả nhiên không phòng bị chúng ta dẫn quân đánh tới.

Tô Như Thủy trầm ngâm một lúc, rồi hỏi:

- Có tìm ra vị trí trại của người đứng đầu không?

- Bẩm đại nhân, thuộc hạ từng mai phục tìm hiểu qua, chỗ bọn họ chỉ có hơn chục lều trại, nhìn gần như nhau, không dò ra được tòa nào là soái doanh.

Lính trinh sát trả lời:

- Tuy nhien hơn chục lều trại kia đều dựng ở bên cạnh rừng, trong đó có lá cờ bên cạnh một lều trại , trên lá cờ viết chữ "Hàn"...!

- Đó chắc chắn là lều của Hàn Mạc rồi!

Ngay lập tức có người kêu lên:

- Đại nhân, Hàn Mạc nhất định ở trong cái lều đó.

Tô Như Thủy vẻ mặt vẫn như cũ đăm chiêu,trầm ngâm một lát, cuối cùng nói:

- Truyền lệnh toàn quân nghỉ ngơi tại chỗ.

Rồi nói với lính trinh sát:

- Ngươi đến chỗ Trầm đại nhân bẩm báo, đem vị trí đóng quân của Tây Bắc quân nói cho Trầm đại nhân biết. Rồi nói với hắn, đợi hỏa tiễn của bọn ta bên này bắn lên trời, 2 đạo quân đồng thời tấn công, lệnh hắn không cần nghĩ ngợi gì cả, tiến thẳng vào lều trại của Hàn Mạc, tóm lấy Hàn Mạc. Trước khi hỏa tiễn bắn lên trời, hắn không được manh động.

- Tuân lệnh!

Lính trinh sát nghe lệnh, lập tức cưỡi ngựa đi.

Phía sau lập tức có tướng lĩnh nói:

- Đại nhân, đã biết Hàn Mạc ở chỗ đó, vì sao không xông tới, bắt gọn hắn? Lúc đó, những kẻ trong lều sẽ không ngờ được chúng ta lại đánh lén như vậy!

- Đại nhân, đúng là như vậy. Tây Bắc Quân dũng mãnh thiện chiến, không thể coi thường, nhưng nhiều ngày nay, bọn chúng từ Tây Bắc ngày đêm tiến tới đây, hơn nữa trong mùa đông tuyết lạnh như vậy, cho dù là người bằng đồng sắt, cũng khó mà chịu nổi.

Lại có người gật đầu nói:

- Nhân lúc bọn chúng còn chưa lấy lại sức, đánh chúng làm chúng không kịp trở tay, nếu cứ đợi như vậy, tinh lực của bọn họ khôi phục lại, đánh sớm vẫn hơn!

Tô Như Thủy lắc đầu nói:

- Trận chiến này liên quan đến sự sống chết của gia tộc họ Tô ta, sao có thể xem thường được chứ? Sư tử có mệt mỏi thế nào đi chăng nữa, chung quy vẫn là sư tử, không thể không phòng bị!

Phía sau chúng tướng đều có chút không kiên nhẫn, lại có một người nói:

- Tam ca, huynh điều cho đệ năm ngàn binh mã, đệ sẽ đem đầu của Hàn Mạc về cho huynh.

Người nói những lời này cũng là một trong những anh em họ của Tô Quan Nhai, tên là Tô Quan Phong, cũng chỉ hơn 30 tuổi, có chút dũng mãnh, những lại háo thắng, chỉ biết đánh mà không biết nghĩ.

Tô Như Thủy cùng thế hệ xếp thứ ba, cho nên được gọi là "tam ca".

Tô Như Thủy quay đầu liếc mắt nhìn hắn, hừ lạnh một tiếng, rất bất mãn nói:

- Huynh chỉ e đệ không lấy được đầu Hàn Mạc, mà bị hắn lấy đầu đệ đó.

Trầm giọng nói tiếp:

- Toàn quân tại chỗ đợi lệnh, ta muốn đích thân dò xét một phen.

- Đại nhân, như thế sao được!

Phía sau chúng tướng khuyên nhủ:

- Ngài là chủ tướng, nếu xảy ra chuyện gì, phải làm thế nào ?

Tô Quan Phong vẫn sốt ruột nói:

- Tam ca, đệ thật không biết huynh lo lắng cái gì nữa? Lẽ nào huynh cảm thấy Hàn Mạc còn có thủ đoạn nào khác?

Tô Như Thủy cười lạnh lùng nói:

- Nếu như hắn không có tài năng gì, xưa kia sao dám vượt qua Lê Cốc Sơn Mạch? Nếu như hắn không có năng lực gì, Tây Bắc Quân sao lại do hắn cầm đầu? Các ngươi cần phải ghi nhớ, bất cứ lúc nào, không được coi thường đối thủ...

Nói xong, Tô Như Thủy vỗ ngựa đi về phía trước, phía sau chúng tướng ngơ ngác nhìn nhau, lập tức có mấy người đi theo sau. Tô Quan phong tuy rằng hơi có chút không cam lòng, nhưng hiển nhiên kiêng nể Tô Như Thủy, đành phải truyền lệnh xuống, đội ngũ nghỉ ngơi tại chỗ.

Tô Như Thủy dẫn hơn chục tướng lĩnh đi về phía doanh trại của Hàn Mạc, từ xa nhìn thấy ở phía trước những ánh lửa nhỏ như ngôi sao, ngay lập tức biết đó là doanh trại của Hàn Mạc.

Mấy người xuống ngựa, đem ngựa buộc bên cạnh cây, rồi mới đi bộ đến một sườn núi, núp ở đó, từ xa quan sát doanh địa.

Chỉ thấy chỗ doanh trại một màu đen xì, tuấn mã như sao hôm, nhiều không đếm xuể, doanh trại luôn luôn truyền đến những tiếng vó ngựa, chỉ có điều rất hiếm khi thấy bóng người qua lại.

- Đại nhân, xem ra bọn họ đều mệt mỏi không đi không nổi nữa.

Bên cạnh có người nói nhỏ:

- Doanh địa không có động tĩnh, chắc chắn đều ngủ say rồi.

Tô Như Thủy không trả lời, chỉ nhìn ra khu rừng bên phải doanh địa.

Mặc dù nhìn không được rõ ràng cho lắm, những cũng lờ mờ thấy, bên những cây lớn, quả có hơn chục cái lều, cũng có một ngọn cờ treo trên đỉnh lều, bay phấp phới trong đêm.

- Đại nhân, Tây Bắc Quân đều mệt mỏi rồi.

Bênh cạnh có người nhỏ giọng nói:

- Chúng ta đột nhiên đánh tới, bọn họ e rằng cũng không kịp lên ngựa. Hơn nữa hiện tại tuyết đọng lại rất dày, sức chiến đấu của chiến mã của bọn họ sẽ yếu kém đi, không triển khai được năng lực chiến đấu.

Tô Như Thủy nhìn bốn phía, chỉ thấy xung quanh yên lặng, hơi nhíu mày, sau một lát, mày giãn ra, nắm tay lại rồi nói:

- Sự việc đã như vậy, chúng ta sẽ cho Hàn Mạc nếm thử sự lợi hại của Tô gia chúng ta.

Y và vài người núp sau sườn dốc, lập tức quay lại, đến chỗ buộc ngựa, lập tức lên ngựa trở về đội ngũ, chỉ thấy quân đội đã đi nghỉ.

Tô Như Thủy ngồi trên ngựa, vung tay lên, các tướng sĩ ngay lập tức nghiêm nghị đứng lên. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn

Tô Như Thủy trầm giọng ra lệnh:

- Binh phân 3 đội, Trương Mục, Tô Lạc dẫn năm ngàn binh mã tấn công từ bên trái, Tô Quan Phong, Tô Quan Vũ dẫn một vạn hai ngàn binh mã tấn công ở giữa, hai đạo quân của các ngươi, nhất định phải dốc hết sức đánh bại phần lớn binh lực của Tây Bắc Quân, còn lại một nghìn kỵ binh và số nhân mã còn lại, theo bản quan theo bên phải tiến tới, đến thẳng lều trại của Hàn Mạc, cho dù không bắt sống được Hàn Mạc, cũng phải lấy được đầu của hắn, cướp lấy binh phù!

Chúng tướng đồng thanh nói:

- Tuân lệnh.

Tô Như Thủy vẫy tay, trầm giọng nói:

- Xuất kích, trận chiến này… chỉ được phép thắng, không được bại!