Tô Quan Nhai biết tin các quan viên đã được cứu ra, sắc mặt vẫn cực kỳ bình tĩnh giờ tái nhợt đi, các tướng lĩnh bên cạnh tỏ rõ sự thất vọng.

Trong lòng mọi người đều hiểu các quan viên nội các thực ra chính là con bài cuối cùng trong tay mình, hiện giờ con bài quan trọng nhất đã bị cướp mất, bại cuộc này đã định.

Sắc mặt Đường Minh Ngô khó coi nhất, chằm chằm nhìn Tô Vũ Đình, giọng nói cực kỳ bất mãn:

- Tô chỉ huy sứ, Đông thành là ngài của ngươi thủ, các quan viện nội các cũng ở trong tay Phượng Tường doanh ngươi, hiện giờ thuộc hạ của ngài làm mất người, ngài giải thích thế nào?

Tới bây giờ Tô Vũ Đình vẫn nói rất ít, thần sắc có vẻ rất ngưng trọng, thấy Đường Minh Ngô tức giận chất vấn mình, lạnh lùng cười, thản nhiên đáp:

- Hỏa Sơn doanh của ngươi dường như cũng không bảo vệ được cửa Nam Khang!

Đường Minh Ngô sửng sốt, không có lời nào để nói.

Nhiệm vụ của Phượng Tường doanh là khống chế quan viên Đông thành, còn nhiệm vụ của Hỏa Sơn doanh là cố thủ cửu môn.

Phượng Tường doanh cố nhiên đã để các quan viên nội các thoát khỏi vòng vây, nhưng Hỏa Sơn doanh cũng đã làm mất Nam Khang môn.

- Các quan viên nội các chạy thoát, quân Tây Bắc công phá Nam Khang môn, chúng ta…t iếp theo chúng ta nên làm gì bây giờ?

Một gã quan viên giọng nói run run.

Đường Minh Ngô nhìn Tô Quan Nhai, cuối cùng nói:

- Tô thượng thư, chuyện tới nước này chúng ta lập tức mở Tây Bình môn, theo Tây Bình môn rút khỏi đi…!

Gã chỉ vào quan binh Ngự lâm dưới thành:

- Trong tay chúng ta còn có hai ngàn binh lực, có thể theo Tây Bình môn rút khỏi kinh thành!

Tô Quan Nhai liếc hắn, thản nhiên cười: Nguồn: http://truyenfull.vn

- Chẳng lẽ ngươi cảm thấy Hàn Mạc ngu xuẩn để lại cho chúng ta một con đường sao?

Đường Minh Ngô bước nhanh tới bên lỗ châu mai, nhìn phía xa xa chỉ thấy ngoài thành ánh lửa rậm rạp kia vẫn chưa từng biến mất, mơ hồ thấy được chiến mã võ sĩ đi qua đi lại phía xa xa.

Đường Minh Ngô mím chặt môi, lúc này gã cũng hiểu được Hàn Mạc tấn công Nam Khang Môn, nhưng không phải là không để ý Tây Bình môn.

Đương nhiên Hàn Mạc không có khả năng không đề phòng phụ tử Tô Gia theo Tây Bình môn rút khỏi Yến Kinh, cho nên ở bên ngoài Tây Bình môn nhất định có cắm quân đội, chỉ chờ phản quân rút lui khỏi Tây Bình môn sẽ xuất kích chặn lại.

Trong lòng Đường Minh Ngô hiện tại cũng cực kỳ hối hận, nếu sớm theo các cửa khác âm thầm rút khỏi thành có lẽ sẽ may mắn mà né được tai nạn lần này, nhưng lúc này quân Tây Bắc đã theo các con phố về hướng Tây Bình môn, tiến thoái không đường, chỉ có thể ngồi chờ chết.

Cố nhiên gã căm phẫn binh lính cửu môn bạo động khiến cho toàn bộ thế cục rơi vào thế nguy hiểm, nhưng dù có phẫn nộ thì các quan viên nội các cũng đã thoát khỏi tay Phương Tường doanh rồi.

Nếu còn các quan viên nội các kia cũng không khác nào trong tay vẫn còn vương bài cuối cùng, ít nhất có thể dùng vương bài này đàm phán với Hàn Mạc, việc bảo vệ tính mạng chắc sẽ không thành vấn đề.

Nhưng hiện giờ vương bài này không còn trong tay, hơn nữa, lúc này tiến thoái lưỡng nan, điều này khiến cho Đường Minh Ngô vừa phẫn nộ lại vừa tuyệt vọng.

Hiện giờ sắc mặt Tô Quan Nhai thoạt nhìn thì đã khôi phục bình tĩnh, nhưng lòng ông ta cũng đang dậy sóng.

Vương bài đã mất, Tô gia hiện giờ chính là đã bị dồn tới vách núi, thậm chí một chân đã bước ra ngoài vách núi, ánh mắt ông ta không kìm nổi mà nhìn về phía Hoàng cung.

Tô Quan Nhai không phải thằng ngốc, từ sâu trong nội tâm ông ta vô cùng rõ ràng, bên trong Hoàng cung vị kia vẫn không hề hành động, chính là bởi vì các quan viên nội các trong tay mình.

Vị Hoàng đế kia muốn xem một màn trai cò đánh nhau thật hay, đợi cho tới khi trận chiến này kết thúc Hoàng đế mới lộ diện.

Nhưng nếu quan viên nội các thoát khỏi tay Phượng Tường doanh cũng chẳng khác nào màn trai có đánh nhau này đã diễn tới hồi cuối, vào thời điểm này, vị đế vương âm hiểm kia tất nhiên sẽ không tiếp tục im lặng nữa.

Đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi thì ít người làm, nhưng ném đá xuống giếng thì rất nhiều người nguyện ý.

Phía Hoàng cung hiển nhiên có hành động, ánh lửa trên tường thành Hoàng thành càng sáng, Lang Giáp doanh đóng quân bên phải Hoàng thành, ngay từ đầu vẫn không chút động tĩnh, nhưng giờ này khắc này, tòa doanh địa kia cũng đã bùng lên ánh lửa, ánh lửa bập bùng nhảy múa, đó là Lang Giáp doanh đã bắt đầu hành động.

Nam Khang môn bị phá, quân Tây Bắc thông qua các con đường tới Tây Bình môn chia nhau ra gác, mà quân coi giữ hai cửa khác dĩ nhiên mất đi tác dụng trấn thủ, cũng nhanh chóng tập kết hướng về phía Tây Bình môn.

Chẳng qua hai lộ quân này còn chưa đến Tây Bình môn đã sớm bị quân Tây Bắc chia ở các phố lớn ngõ nhỏ ngăn cản.

Dưới Tây Bình môn, Hỏa Sơn doanh và một bộ phận nhỏ của quân đội Phượng Tường doanh, lại thêm binh lực trên dưới hai ngàn người, lược trận mấy lần, đao thương nơi tay, hàn quang sắc bén, mắt thấy kỵ binh Tây Bắc quân từ các đường phố trong thành tập trung lại đây, trước trận không xa ghìm cương ngựa lại, bày ra quân trận kỵ binh dũng mãnh.

Quân Tây Bắc cũng không tấn công phản quân dưới Tây Bình môn ngay lập tức, mà tập trung đông đúc ở đối diện quân trận của phản quân theo hình bán nguyệt, năm ngàn kỵ binh cần vương như một tấm khiên tròn bằng thép khống chế Tây Bình môn, mà hai ngàn Ngự Lâm quân kia giống như miếng thịt trong miệng bất cứ lúc nào cũng có thể bị cắn nuốt.

Nhìn quân Tây Bắc tập hợp trong thành, mặt Tô Quan Nhai mang theo vẻ tươi cười lạnh lùng, còn Hộ quân Tham lĩnh Hỏa Sơn doanh Đường Minh Ngô lúc này cũng xanh mét mặt, trong đôi mắt nhìn rõ vẻ tuyệt vọng.

Mấy ngày trước Hàn Mạc suất lĩnh đại quân đánh tan quân thế gia của Tô tộc, Đường Minh Ngô chỉ biết là tình thế ác liệt, chỉ có điều gã thật không ngờ tận thế lại tới nhanh như thế, trong một đêm, đại quân Tây Bắc đã phá thành mà vào, phản quân đã lâm vào tuyệt lộ.

Dưới thành quân Tây Bắc đao thương như rừng, hàn khí sương giáp, đông kìn kìn như mây đen kéo đến, nhìn thôi cũng quả thật khiến tim người ta phải đập nhanh.

Trong biển người, quân Tây Bắc chậm rãi tách ra một con đường, một kỵ binh chậm rãi đi ra từ trong quân trận, người cưỡi là một tướng lĩnh mặc ngân giáp tay cầm đồng côn, tọa kỵ là Tuyệt Ảnh thần công truy phong đuổi nguyệt, đúng là chủ soái cần vương Hàn Mạc, bên cạnh hắn là Đậu Thiện, Tiếu Mộc, Tần Lạc và tướng lãnh, trên áo giáp của các tướng lãnh đó đều vương vết máu, đó là máu đồng bào.

Một đêm huyết chiến trong thành nơi nơi thi thể ngổn ngang, trời đã tờ mờ sáng, sáng sớm đã gần ngay trước mắt.

Nhìn tướng lãnh phản quân đầu thành, nhìn Tô Quan Nhai một thân nhung trang nho nhã phong phạm đứng trên đầu thành, sắc mặt Hàn Mạc lạnh lùng dị thường. Một trong các diễn viên chính của vở binh biến lần này - Yến thái tử đã chết trên Thiên Nhai Phong, chỉ còn vài diễn viên nữa lúc này đều ở trên đầu thành.

Máu tươi của vô số tướng sĩ nhuốm hồng kinh thành, đầu sỏ gây nên là một kẻ bừng bừng dã tâm.

Tô Quan Nhai bình tĩnh vô cùng, đối mặt với quân đội dày đặc dưới thành, chậm rãi mở miệng, cao giọng nói với quân Tây Bắc:

- Các ngươi đều là dũng sĩ Yến quốc, sao dám trợ giúp đám loạn thần tặc tử Hàn Mạc này?

Gần vạn tướng sĩ hai bên tất cả đều nghiêm trang, ngoại trừ chiến mã thi thoảng hí to thì chỉ có gió lạnh gào thét, nhưng Tô Quan Nhai quát to một tiếng này cũng mười phần kình khí, vang rất xa.

Hàn Mạc cười lạnh, trầm giọng quát to:

- Tô Quan Nhai, chuyện tới nước này… hàng thôi!

Hàng thôi!

Hai tiếng rành mạch này không chút vô nghĩa, lúc này Hàn Mạc đã có đủ tư cách nói những lời này.

Tô Quan Nhai bình tĩnh cười, vuốt râu nói:

- Hàn Mạc, bản quân quả thật coi thường ngươi. Có điều… ngươi cũng không tránh khỏi quá coi thường bản quan, thắng thua chưa phân, bản quan dựa vào cái gì mà phải hàng?

Hàn Mạc lạnh giọng:

- Chính ngươi cũng hiểu được, lúc này không hàng sẽ không còn cơ hội nữa đâu. Chẳng lẽ ngươi muốn cả Tô gia thật sự… đoạn tử tuyệt tôn?

Đoạn tử tuyệt tôn!

Lời nói tàn nhẫn dữ dội này mang lại uy hiếp khiến cho người ta sởn tóc gáy thế nào.

- Lúc này nếu ngươi hàng, ta cam đoan giữ cho các ngươi toàn thây! Hàn Mạc tay cầm Huyết Đồng côn, gắt gao nhìn chằm chằm vào Tô Quan Nhai nơi đầu thành:

- Nếu các ngươi còn muốn dựa vào nơi hiểm yếu mà chống lại, ta dám cam đoan, thi thể các ngươi đến chó cũng không muốn liếc.

Tướng lãnh phản quân đầu thành đều hơi biến sắc.

Uy hiếp của Hàn Mạc thẳng thắn đến vô tình, giọng điệu lạnh như băng quá mức tàn nhẫn, quả thật khiến cho người ta cảm nhận được sát ý.

Tô Quan Nhai cười ha hả, cao giọng:

- Có lẽ thật sự Tô gia ta sẽ bị giết cả nhà, nhưng Tô Quan Nhai ta xưa nay làm việc vẫn luôn công bình!

Ông ta thản nhiên nâng cánh tay, chỉ về hướng Đông thành:

- Khi đó sẽ có rất nhiều người chôn cùng ta, sau lại trong sách sử cố nhiên sẽ viết về Tô thị bộ tộc chúng ta không đáng một đồng tiền, nhưng những người đó chết, Hàn Mạc ngươi cũng khó thoát.

Hàn Mạc không đổi sắc, lãnh đạm nói:

- Từ xưa đến nay, phàm là tru sát đại gian đại ác, khó tránh khỏi hy sinh!

- Kẻ đại gian đại ác?

Tô Quan Nhai thở dài:

- Hàn Mạc, thiện ác thế gian không phải chỉ nói mấy câu có thể rõ ràng, thiên hạ này vốn không có thiện ác tuyệt đối. Ngươi hôm nay đắc ý nhất thời, có lẽ sẽ vinh quang vô cùng, nhưng chỉ cần ta phát tín hiệu, Đông thành sẽ vung đao, đắc ý của ngươi sẽ mất đi rất nhiều người thưởng thức.

Hàn Mạc lạnh mặt không nói gì.

Nhưng vào lúc này, lại nghe được trong quân trận Tây Bắc quân tách ra một con đường, hơn mười kỵ binh đi ra từ trong quân trận tiến tới. Hàn Mạc quay đầu thì thấy một người râu tóc bạc phơ dẫn đầu, đó là Tiêu thái sư, sau lưng ông còn có vài quan viên thế gia khác, phụ thân Hàn Huyền Xương của mình cũng trong số đó.

Thấy phụ thân bình yên vô sự, Hàn Mạc biết kế hoạch tiếp ứng của Tây Hoa Thính và Phong Kỵ thành công, lòng lập tức thở ra nhẹ nhõm.

Đoàn người Tiêu thái sư phi ngựa tiến lên, Hàn Mạc xoay người xuống ngựa, tiến lên, có vẻ rất khiên tốn chắp tay thi lễ với đám người Tiêu thái sư, mà chư tướng bên người Hàn Mạc cũng đều xuống ngựa, tham kiến các quan viên thế gia.

Tiêu thái sư nhìn Hàn Mạc một thân ngân giáp, người thanh niên này giáp trụ đầy máu đen, trên gương mặt lạnh lùng mang theo một tia mỏi mệt, chỉ khẽ gật đầu.

Chúng quan viên thế gia trốn thoát khỏi Phương Tường doanh, đó là do Tây Hoa Thính và Phong Kỵ phải trả một cái giá thật lớn để đổi lấy, đặc biệt là Tây Hoa Thính, tổn thất gần như một nửa số người, thương vong rất thê thảm và nghiêm trọng.

Mà hai thế lực này cũng đều là Hàn Mạc nắm trong tay, nói cách khác, mọi người có thể thoát hiểm, Hàn Mạc có công đầu.

Cũng vì thế, tất cả mọi người đều nhìn Hàn Mạc với ánh mắt đầy tán thưởng.

Hàn Mạc nhìn Hàn Huyền Xương, chỉ thấy quần áo ông rách nát, trên người vẫn còn loang lổ máu, hiển nhiên cũng đã trải qua một trận chém giết máu tanh mới phá vây mà ra. Lúc này Hàn Huyền Xương cũng hàm chứa ý cười vui mừng, ôn hòa nhìn con trai.

Nhưng phụ tử hai người lúc này đều rõ ràng đây cũng không phải lúc nói chuyện, cho nên hai người chỉ có thể nhìn nhau, thấy người kia vô sự, trong lòng ai nấy đều an tâm, Hàn Mạc lại một lần xoay người lên ngựa, ánh mắt một lần nữa đặt trên đầu thành.

Tô Quan Nhai nhìn các quan viên nội các dưới thành đã tập trung, lạnh lùng cười, chắp hai tay sau lưng, chậm rãi nói:

- Gọi bọn họ ra đây đi…