Vân Thương Lan xông vào một tiểu điếm, y đá văng cửa, người trong nhà đã tỉnh giấc Đó là một gã tiểu nhị hơn hai mươi tuổi, nghe tiếng động còn tưởng là có trộm vào nhà, với lấy cây gậy gỗ, vừa mới nhô đầu ra khỏi phòng đã bị một quyền của Vận Thương Lan đấm trúng bụng, gã chỉ cảm thấy bụng mình như bị hỏa thiêu đốt đau nhức vô cùng, gậy gỗ rơi xuống. Vân Thương Lan nắm lấy áo gã, tên này cả người mềm nhũn trong tay, y không chút do dự lập tức nhắm sau lưng cửa hàng mà đá một cước rồi bay người ra phía sau. Đó là một ngõ nhỏ hẹp, một tay y nắm đao, một tay kéo tên tiểu nhị, không chút do dự theo đường cửa sau xông thẳng ra ngoài.

Từ khi phá cửa mà vào tới lúc khống chế tiểu nhị, sau đó xông ra từ cửa sau, tất cả diễn ra rất nhanh, gần như chỉ trong nháy mắt.

Thân thể y có hai vết thương, mới vừa rồi ở trên lưng ngựa cũng có băng bó qua, tuy không đến mức mất máu quá nhiều, nhưng vì hành động quá sức, miệng vết thương vẫn còn đỏ sẫm màu máu.

Y biết mình không được phép do dự, chỉ cần y có chút do dự, tiểu điếm này sẽ bị vây chặt như nêm cối, khi đó, mình khó mà một bước lao ra ngoài cửa. Lúc này y giống như một con báo, tuy tay còn kéo thêm một gã tiểu nhị, nhưng động tác vẫn nhanh nhẹn linh hoạt, như thể tay y chỉ cầm một tấm lá chắn mà thôi.

Phập phập phập phâp!

Một trận mưa tên bắn xuống từ nóc nhà, chiến mã của y đã bị bắn ngã, những mũi tên sắc nhọn đó có thể lấy mạng y ngay lập tức.

Vân Thương Lan giữ lấy tên tiểu nhị là đã sớm có chuẩn bị, hét lớn một tiếng, bước chân cũng không ngừng nghỉ, vẫn lao nhanh về phía trước, còn cánh tay thì vung lên, trong tiếng kêu la sợ hãi của gã, hắn dùng gã làm lá chắn sống cản tên cho mình.

Tiếng "phập phập phập phập" liên tục vang lên, chỉ trong nửa khắc, trên người tên tiểu nhị kia đã cắm hơn mười mũi tên, sớm không còn thở.

Thời khắc này, Vân Thương Lan biết rõ sinh mệnh mình quan trọng thế nào, chỉ cần mình vừa chết đi, kim đao và lệnh bài trên thân mình sẽ rơi vào tay Khánh hậu. Như vậy Khánh quốc sẽ không còn ai có thể uy hiếp Khánh hậu được nữa, hơn nữa sau khi mình chết rồi, nhất định Khánh hậu sẽ lợi dụng Trầm Nghiệp và Chu Khoan nhanh chóng khống chế Cảnh bị doanh, chỉ sợ toàn bộ giang sơn Khánh quốc từ đó sẽ rơi vào tay Khánh hậu, chỉ sợ chuyện ngoại thích Lý Thị ở Đại Tề sẽ lặp lại trên lịch sử Khánh quốc.

Cho nên bất kể thế nào y cũng phải phá vây ra ngoài, tập kết lục vệ quan binh còn lại, một lần nữa quay về phản kích.

Nhưng y cũng hiểu rõ, nếu như Khánh hậu đã thiết lập mai phục ở đây, thì hiển nhiên đối phương đã chuẩn bị tốt tất cả.

Kế hoạch của Khánh hậu chu đáo chặt chẽ, thậm chí còn đề phòng việc mình có thể phá vây từ phủ Tổng chế sử mà ra, cho nên trên mọi nẻo đường nhất định đều bố trí mai phục.

Ngay cả việc này Khánh hậu cũng đã chuẩn bị tốt, như vậy khả năng tối nay mình có thể xông ra tập kết binh lực là vô cùng nhỏ.

Tên bắn không ngớt, xác tiểu nhị dùng làm lá chắn đã sớm bị bắn thành con nhím, máu chảy theo vết thương dọc con ngõ nhỏ thành một dải thật dài.

Mắt thấy cuối con ngõ nhỏ có một nhánh rẽ, đúng lúc này, từ trên nóc nhà mấy tên áo đen nhảy xuống như khỉ, tay cầm đại đao, không bắn tên nữa, mà lao tới tấn công Vân Thương Lan.

Vân Thương Lan vung thi thể trong tay đập vào một gã, lập tức cắn răng một cái, rống lên một tiếng, xông lên quấn đấu.

Mấy tên áo đen này công phu không thấp, hơn nữa cực kỳ hung hãn, vây Vân Thương Lan vào giữa, y tuy rằng dũng mãnh nhưng lúc này sức khỏe cũng yếu đi nhiều, nhất thời không thấy được khe hở để lao ra.

Chiến đấu được mấy chục chiêu, tuy Vân Thương Lan đã giết được một gã, nhưng đầu vai của y cũng đã trúng một đao nặng của đối phương, da tróc ra, máu tươi đầm đìa.

Khi Vân Thương Lan đang dồn hết sức chiến đấu, đột nhiên thấy một đám người chậm rãi xuất hiện ở đầu ngõ, liếc một cái y liền nhận ra, người đi đầu đúng là Quốc sư Khánh quốc Thuần Dương Tiên sư.

Thuần Dương Quốc sư vừa xuất hiện, những kẻ tấn công Vân Thương Lan lập tức ngừng tay, chỉ có điều vẫn đang vây chặt lấy y.

Vân Thương Lan lảo đảo muốn ngã, vết thương nơi đầu vai máu tươi chảy ròng ròng, khổ chiến mới rồi y đã mất rất nhiều sức, khuôn mặt anh tuấn tái nhợt một màu.

Có điều, sắc mặt y vẫn lạnh lùng kiên nghị, không hề vì thân đang trong nghịch cảnh mà có chút thay đổi.

Y vẫn như một tảng đá, tay siết chặt đại đao, hai chân trụ vững như bàn thạch, nhìn Thuần Dương Quốc sư đang chậm rãi tới gần, miệng nhếch lên cười lạnh:

- Hóa ra người xuất gia cũng thích quản chuyện hồng trần!

Sắc mặt Thuần Dương Quốc sư cũng không thay đổi, lẳng lặng nhìn Vân Thương Lan lắc đầu:

- Bản tôn không phải kẻ xuất gia, mà là người theo đạo. Theo đạo thì phải vệ đạo, mà vệ đạo phải phải trừ ma!

Vân Thương Lan cười một tràng to dài:

- Nối giáo cho giặc, ngươi bảo vệ yêu đạo gì?

Thuần Dương Quốc sư bình tĩnh nói:

- Hoàng hậu nương nương là người sùng đạo, đó là Thánh Mẫu đạo môn ta. Bất luận kẻ nào làm nguy hại đến nương nương đương nhiên đều là tà ma ngoại đạo!

Dừng một lát mới chậm rãi nói:

- Vân đại nhân, đạo môn cũng không cầu sát sinh, bản tôn niệm tình ngươi vào đời không lâu nên hôm nay sẽ điểm hóa ngươi. Chỉ cần ngươi theo đạo môn ta, tuân theo chi huấn của đạo môn ta, bản tôn hôm nay sẽ tha cho ngươi một mạng!

- Ngươi nghĩ rằng hảo hán Vân Thương Lan ta sẽ cùng các ngươi thông đồng giúp bọn đạo chích làm bậy sao?

Vân Thương Lan lạnh lùng cười, quát to một tiếng như con báo săn mồi lao nhanh tới Thuần Dương Quốc sư, giận dữ hét lớn:

- Ngươi phải trừ ma, lão tử ta muốn giết giặc!

Đám người áo đen vây quanh y mới định động thân đã thấy Thuần Dương Quốc sư ra tay, thân pháp lão đúng là thần kỳ quỷ dị, đạo bào mở ra hình bát quái, cả người như một cái lá cây, khinh khinh phiêu phiêu mà bay về phía Vân Thương Lan.

Mọi người còn chưa nhìn được rõ ràng chợt nghe "phập" một tiếng, âm thanh này giữa màn đêm đen vang lên vô cùng rõ ràng, lập tức mọi người đã thấy Thuần Dương Quốc sư như gió bay tới bên cạnh Vân Thương Lan, cũng không thấy động tac của lão ra sao, đã thấy thân thể Vân Thương Lan bắn như một tảng đá bay thẳng ra ngoài, sau đó rơi mạnh xuống đất, phun ra một ngụm máu tươi, Vân Thương Lan giãy dụa trên đất nhất thời không thể đứng lên.

Thuần Dương Quốc sư chỉ mới ra tay, tuy hiện giờ Vân Thương Lan rất yếu, nhưng có thể nháy mắt đã đánh bay Khánh quốc Cảnh bị doanh Tổng chế sử Vân Thương Lan, trình độ võ công thật khiến người ta phải kinh hãi.

Thuần Dương Quốc sư đánh bay Vân Thương Lan vẫn đứng thẳng, tiên phong đạo cốt, bình tĩnh nói:

- Ngươi nhập ma đạo sao có thể địch lại chính tông đại đạo ta?

Vân Thương Lan bị một chưởng của lão đánh trúng bụng, lúc này lục phủ ngũ tạng đều đảo lộn hết, phun ra một ngụm máu tươi, cả người chỉ cảm thấy choáng váng đầu óc quay cuồng, muốn nói gì đó nhưng nhất thời không nói ra tiếng.

Trong lòng y bất đắc chí, tới nước này, chợt hiểu đại nạn của mình cuối cùng đã tới.

Thuần Dương Quốc sư vẫn giấu tài không để lộ, nhưng Vân Thương Lan đã sớm biết thân thủ lão đạo sĩ này nhất định không giống bình thường, tối nay ra tay quả nhiên không giống người thường.

Tuy bị lão một chiêu đánh bay, nhưng y cũng biết đây không phải chênh lệch thực sự về võ công của hai người.

Khi y tấn công thể lực đã rất yếu, bất kể là sức mạnh hay phản xạ thậm chí là tốc độ cũng không ở trong trạng thái tốt nhất, hơn nữa, đối mặt với một lão quái vật như thế, bản thân mình lại tùy tiện tấn công mới bị lão tìm được khe hở mà một đòn đánh bay.

Trong lòng Vân Thương Lan biết, nếu mình không phải trải qua khổ chiến trước đó, phòng thủ cẩn thận hơn nữa, ít nhất có thể cùng lão quái vật này giao thủ hai mươi hiệp trở lên.

Tuy nhiên, bất kể thế nào, vũ kỹ của lão quái vật này quả thật khiến người ta kinh hãi.

Sự đau đớn như cả người bị xé rách y có thể chịu được, chỉ có điều, nghĩ tới nhiệm vụ cuối cùng Thương Chung Ly giao phó cho mình không thể hoàn thành, lòng y tràn đầy tiếc nuối và tự trách vô hạn. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.

Tiếng vó ngựa vang lên từ một con ngõ nhỏ khác, đột nhiên xuất hiện một chiếc xe ngựa chạy như bay tới, hai con tuấn mã cùng kéo một cái thùng xe màu đen, nhanh như chớp lao tới nơi này.

Khuôn mặt già nua của Thuần Dương Quốc sư không chút nhíu mày, mà đám người áo đen kia đã sớm tiến ra đón, huy đao chém ngựa, nhưng lại nghe được một tiếng xé gió cực nhỏ vang lên, sau đó là một loạt tiếng "phập phập phập phập", từ trong thùng xe đó, một ám khí giống như một viên đá bay ra, cực kỳ chuẩn xác trúng một gã áo đen, gã áo đen bị đánh trúng kêu thảm một tiếng ngã xuống đất.

Tốc độ xe ngựa không giảm, nháy mắt đã vọt tới bên cạnh Vân Thương Lan, cửa bên trái thùng xe mở ra, một bàn tay thò ra từ trong thùng ôm lấy Vân Thương Lan kéo vào trong, động tác vô cùng nhanh nhẹn.

Thuần Dương Quốc sư sao có thể trơ mắt nhìn Vân Thương Lan bị người ta cứu đi?

Khánh hậu biết rõ tại Khánh quốc Vân Thương Lan quản lý quân đội, hơn nữa là Vân thị tộc nhân, sau lưng có mạng lưới quan hệ khổng lồ, điều nàng ta lo lắng là vào thời khắc nguy nan sẽ có nhân vật không có trong dự kiến sẽ tới cứu Vân Thương Lan đi, từ đó lưu lại họa, nên mới tung tất cả vương bài của mình ra một lần.

Vũ kỹ của Thuần Dương Quốc sư trong mắt Khánh hậu là tuyệt đối có thể tín nhiệm, khắp cả thiên hạ, người có thể mạnh hơn Thuần Dương Quốc sư chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.

Thuần Dương Quốc sư mở hai tay ra, đạo bào bay len, mắt thấy hai con tuấn mã xông tới bên cạnh mình cũng không thèm né tránh, lướt chân tiến ra đón, bước tới, tảng đá dưới mặt đất đã vỡ vụn.

Lão tung chưởng đánh về trước hai con tuấn mã, chỉ cần tuấn mã kéo xe chết, người ở bên trong hẳn không có khả năng thoát được.

Ngay khi lão tới gần tuấn mã, đôi tai rất thính của lão nghe thấy có tiếng gió rít từ trong thùng xe truyền ra giữa hôn ám, mơ hồ nhìn thấy ám khí đã bay tới bên cạnh mình.

Nếu là ám khí bình thường, với năng lực của Thuần Dương Pháp sư, chỉ cần phất động đạo bào là có thể ngăn ám khí lại, nhưng lúc này, kình khí sắc bén tản ra từ ám khí đó, cũng khiến lão biến sắc.

Bao trùm trên kình khí này, Thuần Dương Quốc sư có thể biết uy lực đó chính mình cũng không thể đón đỡ.

Khuôn mặt lão vốn không hút sợ hãi đã biến sắc, lão thấy khiếp sợ nhân vật lợi hại trong xe, càng khiếp sợ Vân Thương Lan này như thế nào lại có thể có quan hệ với nhân vật hùng mạnh như thế.

Không kịp nghĩ nhiều, trước khi ám khí kia lao tới, lão đành bất đắc dĩ mặc kệ tất cả mà nghiêng người né tránh, thân pháp quỷ mị bay sang một bên, chiếc xe ngựa nháy mắt đã vụt qua người lão.

Lão cũng không ra tay nữa, chỉ trơ mắt nhìn chiếc xe đó rời đi.

Đợi chiếc xe ngựa biến mất, lão mới chậm rãi đi tới bên cạnh một gã áo đen, mấy gã áo đen bị ám khí đánh trúng đều đang nằm giãy dụa trên mặt đất, nhưng không một ai tử vong, hiển nhiên người trong xe cũng không muốn ra đòn sát thủ.

Thuần Dương Quốc sư vươn tay, nhặt lên ám khí rơi trên đất giơ lên ngang mắt.

Tràng hạt!

Trước mắt lão, lại là một đệ tử Phật gia dùng tràng hạt làm ám khí.

Thuần Dương Quốc sư đảo mắt qua mấy người khác, chỉ thấy khắp nơi rải rác hạt tràng, không nghi ngờ gì nữa, ám khí người mới rồi ở trong thùng xe tung ra không ngờ chính là những hạt tràng.

Chỉ một tràng hạt nho nhỏ có thể đánh cho đối thủ bị thương, thậm chí đánh cho mình phải lui, sắc mặt lão hiện ra vẻ khiếp sợ, lập tức khóe miệng nhếch lên một ý cười lạnh lùng, nhìn xe ngựa đi xa dần, trầm ngâm một lát, lão vung một tay, khẽ lẩm bẩm:

- Vô lượng thiên tôn!

Sớm, trời còn chưa sáng, vạn dặm trong Khánh cung vẫn sáng rực.

Ngày đông, vạn thọ trong cung nở rộ đã là hiếm thấy, nhưng cực phẩm mai lan cùng với vạn thọ trong cung đều nở rộ, không khí trong cung luôn phiêu đãng thơm thơm.

Trong một góc cung, một góc rừng trúc nhân tạo, lửa than cháy rất to, ấm áp như mùa xuân, Khánh hậu mỹ lệ tuyệt luân một thân lụa mỏng màu trắng, cả thân thể mềm mại đều nằm nghiêng trên một cái tháp (ghế dựa), những đường cong tuyệt vời bày ra vô cùng tinh tế.

Lụa trắng, cũng không bằng da thịt trắng nõn môt màu. Hình dáng tuyệt đẹp tới tận mắt cá chân. Toàn thân nàng ta toát lên một màu trắng như liêu như trai mê hoặc lòng người.

Thân mình nàng đẫy đà, tuyết phong lại đầy đặn no tròn, tuy ở ngoài có buộc một sợi tơ màu hồng nhạt, nhưng bởi vì thân thể cử động, hai ngọn núi như uốn lượn. Một thân kiều diễm. Mặt mang theo ý cười quyến rũ, một cánh tay chống lên, đăm chiêu nhìn bàn cờ bên cạnh người. Tay còn lại cầm một quân cờ trắng, tĩnh tại xem bàn cờ, dường như đang suy nghĩ xem nên đặt quân cờ này ở chỗ nào.

Lưng nàng ta thắt một sợi dây trắng, thân hình chia thành hai nửa tròn trịa, đầy đặn hiếm thấy.