Không nằm ngoài dự đoán của mọi người, toán Thiết kỵ binh tả xung hữu đột, xông lên phía trước, nhưng chỉ trong một thời gian ngắn, đã có hơn ba trăm tên kỵ binh ngã xuống, hơn nữa vừa mới rớt khỏi ngựa, trong nháy mắt đã bị những cây thương dài đâm chết.

Đội kỵ binh đứng phía sau Thiết kỵ binh không biết chuyện gì đang xảy ra, bọn họ chỉ nhìn thấy có rất nhiều đồng bọn ở phía trước rớt xuống khỏi ngựa, và cả những con chiến mã được đóng những chiếc khôi dày ngã xuống, làm cho bọn chúng kinh ngạc hoảng sợ.

Yến quân hoàn toàn không cho Thiết kỵ binh dù là chỉ một giây suy nghĩ, dựa vào thân hình cường tráng và sĩ khí dũng mãnh, lấy khiên che đỡ, như một cơn sóng lớn, xông thẳng lên phía trước, nắm chặt câu liêm thương và cây đao dài trong tay, với sự yểm trợ của số lượng lớn hổ mặt thuẫn, giẫm đạp lên những thi thể của kỵ binh Ngụy, từng bước từng bước, đao phi ra giống như những luồng điện.

Đám Thiết kỵ binh dũng mãnh, bây giờ đã nằm như ngả rạ, hoàn toàn ngoài dự đoán của mọi người, làm cho đội hình chiến đấu hỗn loạn vô cùng.

- Xông lên!

Tổng binh Thiết Khuê giận giữ hô hào lệnh cho Yến quân ở Lâm Dương quan, đây là một đoàn quân rất đặc biệt, do hắn trực tiếp chỉ huy, dũng khí hừng hừng, gầm vang như hổ.

- Ổn định đội hình!

Trong đội hình Thiết kỵ binh cũng vang lên một tiếng quát lớn:

- Chém vào thương!

Quả nhiên không hổ là binh đoàn kỵ binh mạnh nhất Ngụy quốc, chỉ sau một lần bị tấn công mạnh mẽ, trong phút chốc đã ổn định lại tinh thần, mặt khác tên chỉ huy Thiết kỵ binh cũng đã nhận ra cách đánh của Yến quân, vấn đề chính là do câu liêm thương, vì vậy đã quát lớn, la lên, lệnh cho Thiết kỵ binh dùng đao chém đứt câu liêm thương.

Câu liêm thương giống như một đòn trí mạng giáng vào Thiết kỵ binh, không những có thể chặt đứt chân ngựa chiến, làm cho Thiết kỵ binh không thể tác chiến, hơn nữa còn có thể dễ dàng móc đứt đầu của những tên kỵ binh được trang bị mũ giáp kia. Text được lấy tại http://truyenfull.vn

Điều mà làm cho Thiết kỵ binh kinh hoàng nhất, đó là cả cơ thể vốn phải chịu một sức nặng rất lớn của đống khôi giáp bảo hộ, cho nên đao kiếm khó có thể chém vào được.

Trước đây quân Khánh có thể làm sát thương hơn một trăm tên Thiết kỵ binh, đều hoàn toàn dựa vào sự dũng mãnh của binh sĩ liều mình nhảy lên ngựa chiến kéo bọn Thiết kỵ binh ngã xuống, liền giằng co tranh đấu dưới mặt đất, kéo được mũ bảo hộ ra để giết, nhưng đội hình của Thiết kỵ binh cực kì có tổ chức, hiệp đồng hỗ trợ tác chiến, muốn tóm được đám Thiết kỵ binh xuống đất, là một chuyện vô cùng khó khăn, khi đó quân Khánh phải tổn thất rất nhiều binh sĩ mới vất vả hạ được hơn trăm tên Thiết kỵ binh.

Nhưng khi đưa câu liêm thương vào chiến đấu, lại có thể nhân cơ hội bọn kỵ binh chưa kịp phản ứng, đã xé toạc bộ khôi giáp của bọn chúng xuống.

Dưới sự yểm trợ của hổ thuẫn, câu liêm thương liên tục chặt đứt chân của những con ngựa chiến mang trọng giáp, những ngọn giáo dài cũng phi lên rất chuẩn giết chết tên kỵ binh, ba người này phải phối hợp cực kì ăn ý thuần thục, chỉ cần một người xảy ra vấn đề, thì hiệu quả và lực tấn công sẽ bị giảm sút, nhưng cũng rất may là dưới thời của Tiêu Hoài Ngọc thì quân Yến cũng đã thành thục với trận pháp Tam vị nhất thể trận (ba người phối hợp), vì vậy trong một thời gian ngắn Hàn Mạc đã có thể dùng trận pháp này để khắc phục điểm mạnh của địch.

Tuy rằng chỉ huy của bọn Thiết kỵ binh đã ra lệnh chặt đứt câu liêm thương, nhưng quân Yến lại không tùy tiện đưa câu liêm thương ra, dựa vào đội hình để phòng thủ, từng người từng người dựa vào nhau thành những tấm thành trì kiên cố tiến về phía trước, nhưng số lượng người chết vẫn rất nhiều, ở phía sau lập tức có đội mới cùng với khiên đỡ đi lên bổ sung, Thiết kỵ binh được nếm mùi lợi hại của câu liêm thương, vô hình trung đã thối lui về phía sau, nhưng lệnh lui quân vẫn chưa được phát đi, hơn nữa còn ảnh hưởng đến danh dự của Thiết kỵ binh, cho nên dù cho Thiết kỵ binh đang lui dần về phía sau, nhưng không phải là lui hẳn, mà là đang đợi thời cơ, để xông lên phá vỡ chiến thuật.

Ngược lại Yến quân không hề dừng lại ở đó, một lực lượng lớn hổ thuẫn từ phía sau, trong tay có câu liêm thương bất ngờ xông lên, tuy rằng đã có một số lượng nhỏ câu liêm thương bị Thiết kỵ binh chém đứt, còn một lượng lớn câu liêm thương còn lại đã vô tình chặt đứt chân của những con ngựa chiến.

Tiêu Hoài Ngọc đã huấn luyện một đội quân có sức chiến đấu mạnh mẽ, ngày hôm nay, cái tên Hàn Mạc người nối binh nghiệp của hắn, cũng đang phát huy uy dũng của bọn chúng.

...

Vẻ mặt của tên Tiết Phá Dạ kẻ chỉ huy Nam Dương quan lúc này rất kinh ngạc, hắn ở trên cao, nhìn rất rõ ràng tình hình chiến sự bên dưới.

Cái đội quân giáp sắt kia chưa một lần thất bại, vậy mà bị liên quân đánh cho tan tành, trong lòng Tiết Phá Dạ vốn đang rất đắc ý, nhìn vào tấm vương bài kỵ binh chợt cảm thấy có điều gì rất bất lợi, lúc này hắn không thể biết cục diện đang diễn ra như thế nào, nhưng hắn đã nhìn thấy rất rõ là, đám Thiết kỵ binh xông lên ở phía trước đã nằm như ngả rạ dưới mặt đất, còn đám quân của bọn liên quân, thì dũng mãnh vô cùng xông lên phía trên để tạo ra một lỗ hổng, nhìn thấy đám Thiết kỵ binh từng người từng người ngã xuống, đội hình đang lui dần về phía sau.

- Chuyện gì đang xảy ra thế này?

Tiết Phá Dạ cực kì kinh ngạc.

Trong giờ phút này, Lâm Thành Phi và Hàn Mạc mới có thể thở phào nhẹ nhõm.

Trinh sát liên tục báo tin, Thiết kỵ binh thương vong thê thảm, liên tục lui về, nếu như phía bên cánh phải của liên quân vốn có nguy cơ sụp đổ, sẽ đảo lộn tình thế, chắc chắn là sẽ chiếm thế thượng phong.

Sách lược này đã tỏ ra rất hiệu quả, làm cho tinh thần của Hàn Mạc hưng phấn dâng trào.

Chu Tiểu Ngôn nhìn Hàn Mạc, tỏ vẻ rất kì lạ hỏi:

- Chiến thuật này... sao ngươi có thể nghĩ ra được?

Hàn Mạc vẻ trầm ngâm nhưng cũng đã thoải mái rất nhiều, nói:

- Khi đối mặt với kẻ thù lớn mạnh, muốn giành thắng lợi, thì nhất định phải biết nhược điểm của hắn. Thiết kỵ binh được che chắn bởi khôi giáp, nhưng chỉ có một nhược điểm duy nhất chính là bốn cái chân, nếu đã tìm ra nhược điểm của chúng, vậy chúng ta cần lợi dụng tốt điểm này!

Chu Tiểu Ngôn vẻ hơi trầm ngâm lại hỏi:

- Câu liêm thương không phải là một sáng kiến gì độc đáo, đã có nhiều người sớm đã sử dụng. Nhưng đem nó để đối phó với đám Thiết kỵ binh, thì rất ít thấy, tại sao ngươi lại nghĩ đến việc dùng câu liêm thương để phá vỡ trận địa của Thiết kỵ binh?

Hàn Mạc nhún nhún vai, cười ha hả, nói:

- Trí tuệ mà thôi!

Chu Tiểu Ngôn ngẫm nghĩ một lát, khẽ gật đầu, y không thể không thừa nhận, Hàn Mạc quả thật có trí tuệ siêu phàm, hơn nữa về mặt quân sự, quả thật là một thiên tài.

Thiết kỵ binh bị thương vong nặng nề, nhưng trong tức khắc không thể rút lui được.

Bởi vì trong lúc này một khi bọn chúng rút lui, không những làm tổn thương mạnh vào sĩ khí của toàn quân Ngụy, hơn nữa sẽ làm tuyến phòng ngự bên trái của bọn chúng bị sập đổ hoàn toàn, như vậy toàn bộ tình thế chiến sự sẽ bị tiêu diệt hoàn toàn.

Không ít Thiết kỵ binh vẫn gan dạ trụ vững, cũng chứng tỏ đã có rất nhiều câu liêm thương bị chém đứt, đột nhiên làm cho quân Yến bị tổn thất không nhỏ, nhưng đội hình Yến quân được chia làm bốn tốp, có thể phá vỡ tốp một tốp hai, nhưng căn bản là không thể phá vỡ được tốp thứ ba.

Ở trên chiến trường, Ngụy quân đang ở thế thượng phong, liên tiếp ngăn chặn Khánh quân, còn ở mạn trái, Yến quân và Ngụy quân cũng đang xông trận, giằng co ác liệt.

Một cuộc chiến thảm khốc, hơn ba nghìn Thiết kỵ binh tham gia trận ác chiến này, thì đã có hơn một nửa ngã xuống, đến thời điểm hiện tại thì Tiết Phá Dạ đã biết được đội quân mai phục kì quái của Yến quân ở mạn phải, đó là đoàn quân mang theo những chiếc câu liêm thương dài, làm cho Thiết kỵ binh bị tổn thất nặng nề, nguyên nhân chủ yếu là, chính là sự tồn tại của câu liêm thương.

Tiết Phá Dạ tối sầm mặt mày.

Hắn nhìn thấy đã tổn thất hơn một nửa số Thiết kỵ binh, tim như bị dao cứa, khi đó liền có vài tên tướng lĩnh đứng cạnh khuyên nhủ:

- Tướng quân, phải cho Thiết kỵ binh rút lui, nếu không toàn bộ đám Thiết kỵ binh sẽ bị tiêu diệt hoàn toàn!

Tiết Phá Dạ làm sao có thể nếm mùi thất bại.

Nhưng hắn cũng biết rất rõ, một khi ra lệnh rút quân, thì trận chiến này nắm chắc phần thua. Nam Dương quan sẽ bị thất thủ, một số lượng lớn vật tư quân trang thiết bị được dự trữ trong thành, nhất thời không thể dời đi được, chỉ có thể để lại cho liên quân!

Một khi thất bại, thì hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng.

- Xuống ngựa, xông lên!

Tiết Phá Dạ lặng xuống một chút, mắt nhìn về phía Thiết kỵ binh bị đánh bại thê thảm, hạ lệnh!

Cờ lệnh phấp phới, trên sa trường Thiết kỵ binh lập tức nhận lệnh, xuống ngựa chiến đấu.

Nếu như Yến quân lấy câu liêm thương chặt chân ngựa, vậy hãy vứt bỏ đám ngựa chiến, chỉ cần đám kị bịnh mang trọng giáp đánh loạn đội hình của Yến quân, chưa chắc có thể có cơ hội chuyển bại thành thắng.

Nhưng Tiết Phá Dạ đã đánh giá quá cao khả năng tác chiến của đám kỵ binh này khi đi trên mặt đất.

Thiết kỵ binh khiến người khác vừa nghe tin đã sợ mất mật, là khi người và ngựa ở cùng nhau, sức phòng thủ cao, công kích cũng rất uy lực, lại rất linh hoạt.

Nhưng mà một khi không có ngựa chiến, đám kỵ binh mang trọng giáp này giống như là lết trên mặt đất, cái đống khôi giáo dày này, tuy rằng có thể bảo vệ cơ thể khi chiến đấu, nhưng lại làm họ di chuyển rất chậm chạp trên mặt đất.

Tiết Phá Dạ vì bảo vệ phòng tuyến bên trái không bị sụp đổ, trong tình thế nguy cấp đã đưa ra một cái lệnh chết người.

Khi mà Thiết kỵ binh xuống ngựa công kích, thì cờ lệnh của Yến quốc đã bay phấp phới, Yến quân rất nhanh chóng tản ra để lộ ra một lỗ hổng, tạo thành một vòng vây kín, kẹp đám Thiết kỵ binh ở giữa.

Rất nhanh, đám Thiết kỵ binh đã nhận ra việc bỏ ngựa chiến là một điều cực kì ngu xuẩn, bọn chúng bị bao vây ở giữa, muốn chém, nhưng lại bị những tấm khiên ngăn cản, còn những đám cầm cây thương dài không ngừng công kích vào mắt mồm bọn chúng, những cây câu liêm thương cũng rất linh hoạt giật đứt những cái mũ sắt bảo hộ xuống.

Số lượng Thiết kỵ binh còn lại khoảng một nghìn bốn trăm tên, đã bị số lượng rất đông của quân Yến bao vây, hơn nữa phía ngoài, còn có rất nhiều đội bao quanh, ngăn cản sự tiến công của bộ binh và kỵ binh.

So với đám trọng binh này, thì đám kỵ binh còn có kết cục thê thảm hơn, chỉ cần chặt đứt được ngựa của bọn chúng, thì không cần phải dùng đến câu liêm thương để phá vỡ trọng giáp, mà chỉ cần cây thương dài là Yến quân có thể đưa bọn chúng về nơi cửu tuyền.

Tiết Phá Dạ nhìn đám Thiết kỵ binh đang bị Yến quân bao vây, rồi từng người ngã xuống, cuối cùng đã nhận ra sai lầm chết người của mình, sắc mặt tối sầm, đấm mạnh vào tường, làm vỡ vụn viên đá, máu trên tay chảy từng dòng.

Tim hắn như đang rỉ máu.

Ba nghìn Thiết kỵ binh, là tâm huyết cuối cùng của Tư Mã Kình Thiên để lại, đó là vương bài nằm trong tay Ngụy quân, nhưng hắn không thể ngờ rằng, chính là ngày hôm nay, cái đội quân đã từng làm cho cả thiên hạ mất mật sởn gai ốc mỗi khi nhắc tới, giờ đây đã thất bại thảm hại trên sa trường.

Hắn vẫn còn nhớ rất rõ, sinh thời khi mà Tư Mã Kình Thiên đi thị sát đám Thiết kỵ binh, đã rất oai vệ nói rằng:

- Ngày mà ta công phá thành Thượng Kinh, đội quân tiến vào Khánh cung đầu tiên, chắc chắn là Thiết kỵ binh của ta!

Chỉ đáng tiếc, Thiết kỵ binh đã không còn cơ hội bước vào Khánh cung, thậm chí đến ngay cả Long Sơn sơn mạch cũng chưa vượt qua, đã chôn xác ở vùng thảo nguyên phía bên ngoài Long Sơn này rồi.

Thê thảm quá, Thiết kỵ binh!

Oán hận, Hàn Mạc!