Gió bắc lạnh thấu xương thổi qua như dao cắt đã qua, nhường chỗ cho gió xuân ngọt êm như giấc mộng tràn tới.

Hàn Mạc và Tiêu Linh Chỉ ngồi trên một ngọn đồi nhỏ cách không xa doanh trại, nhìn chân trời mây trắng, ngắm rừng cây xanh thẳm xa xa, tất cả cùng hoà trong yên lặng

Xuân về trên đất nước, nhưng chuôi đao không vì xuân ấm áp về mà có chút biến đổi, vẫn là kỵ binh leng keng, kiếm khí sương lạnh.

Tạm rời doanh trại, tại chốn vắng vẻ này tìm kiếm một khoảnh khắc yên bình, Hàn Mạc cảm thấy chút thanh thản dễ chịu, tuy rằng trong tai vẫn tiếng người hô ngựa hý thanh vẳng lại từ phương xa, nhưng gió xuân tươi mát quá, dường như đã át đi mùi máu tanh bay trong không khí.

Không sai, trong mũi Hàn Mạc lúc này không có mùi máu tươi, có chăng chỉ là mùi hương sâu kín từ người Tiêu Linh Chỉ, tuy rằng cách đó không xa có Chu Tiểu Ngôn cùng hơn mười Phong Kỵ binh sĩ làm nhiệm vụ bảo vệ, nhưng Hàn Mạc vẫn thản nhiên ôm Tiêu Linh Chỉ trong lòng, hai tay vòng qua eo nàng, thân thể mềm mại thơm ngát của Tiêu Linh Chỉ tựa vào trong ngực hắn, gió thổi qua, thơm quá.

Có lẽ đã nhiều ngày không có cơ hội ở bên nhau, thân mình thơm ngát của Tiêu Linh Chỉ tựa vào lồng ngực Hàn Mạc, Hàn Mạc cũng cảm thấy ấm áp, một tay hắn vẫn để ở eo Tiêu Linh Chỉ, nhưng tay kia đã vô thức nâng lên, theo kẽ hở vạt áo Tiêu Linh Chỉ, dịu dàng vuốt ve, Tiêu Linh Chỉ mỉm cười, thở khẽ, cầm cánh tay Hàn Mạc, nhưng lại ở trên ngực mình mà tuỳ ý làm dữ.

Mặt nàng ửng hồng, nhưng trên cánh đồng bát ngát, nói chung có chút không thích hợp, hơi có tiếng động từ phía xa vọng lại, chỉ thấy hơn mười Phong Kỵ binh đang ngồi quanh một chỗ, nói nói cười cười, Chu Tiểu Ngôn nằm trên cỏ, hình như đã ngủ, cũng không có người chú ý đến động tĩnh bên này.

Tay Hàn Mạc nắm bầu ngực mềm rồi lại thay đổi tay, ghé sát vào tai Tiêu Linh Nhi, nhẹ giọng cười nói:

- Sợ?

Hàm răng Tiêu Linh Chỉ khẽ lay động đôi môi đỏ mọng, hơi vặn vẹo cái thân thể mềm mại, giọng hơi run:

- Hàn lang, đây…nếu như bị người khác nhìn thấy, vậy…mắc cỡ chết được…!

Hàn Mạc khẽ cắn tai Tiêu Linh Chỉ, dịu dàng nói:

- Không có gì phải ngượng. Chỉ nhi, ta chiến đấu hết mình, không vì điều gì khác, chính là muốn cho ta và những người bên cạnh ta có cuộc sông tốt hơn. Hiện giờ đại quân đang nghỉ ngơi chỉnh đốn, ta muốn ta và Chỉ nhi ngoan của ta tận hưởng cuộc sống, lại có ai dám đâu điều?

Tay hắn nhẹ nhàng trêu ghẹo quả anh đào của Linh nhi, cảm giác chỗ đó đã dựng đứng lên, không khỏi khe khẽ cười, khiến Tiêu Linh Chỉ vừa thẹn vừa thích, chỉ có điều thủ đoạn trêu ghẹo của Hàn Mạc vừa thành thục lại vừa có kĩ xảo, khiến bộ ngực của Tiêu Linh Chỉ vốn đã lớn giờ lại càng thêm bành trướng hơn, Hàn Mạc một tay tuyệt nhiên không thể nắm chặt. Nguồn: http://truyenfull.vn

Thân người mềm mại của Tiêu Linh Chỉ dựa vào ngực Hàn Mạc, bỗng cảm thấy oan gia của nàng dùng sức trên quả anh đào, thân thể mềm mại của nàng của nàng run lên, đôi môi đỏ mọng của nàng không kìm nổi giọng run run nói:

- Hàn lang, chàng ....chàng dịu dàng một chút...!

Hàn Mạc ghé vào bên tai, thấp giọng nói:

- Chỉ nhi, hiện giờ lớn như vậy, nếu có con rồi sẽ lớn như nào nữa?

Tiêu Linh Chỉ thẹn thùng nói:

- Chàng...chàng hỏi kỳ quá… thiếp... thiếp nào biết..!

- Vậy sớm sinh cho ta một đứa đi.

Hàn Mạc dịu dàng nói:

- Sinh con, có thể sẽ còn lớn hơn nữa?

Tiêu Linh Chỉ không kìm được, nhéo một cái trên đùi Hàn Mạc, ngượng ngùng sẵng giọng:

- Hàn lang, chàng...chàng hiện tại thật xấu, chàng khiến Chỉ nhi… khiến Chỉ nhi sinh con, chỉ là muốn nhìn có lớn hơn một chút hay không?

- Dĩ nhiên không phải.

Hàn Mạc cười ha hả, chỉ cảm thấy vậy, khiến tâm tư trong lòng được cởi bỏ không ít.

- Đương nhiên quan trọng nhất là hi vọng chúng ta có thể có rất nhiều những đứa nhỏ đáng yêu, lớn hơn hay không, chỉ là tò mò mà thôi....!

Hắn khẽ thở dài:

- Chỉ nhi cũng biết, ta là người có tính hiếu kì...!

Tiêu Linh Chỉ nhẹ nhàng cười, nói:

- Nhưng muốn có con, cần có thời gian...!

Hàn Mạc cắn cái lỗ tai mềm mại của Tiêu Linh Chỉ, nhẹ giọng hỏi:

- Chỉ nhi, chúng ta... chúng ta cũng động phòng rất lâu, cũng rất nhiều lần rồi, có phải không thể thành công?

- Thành công?

Tiêu Linh Chỉ đầu tiên sửng sốt, nhưng rất nhanh liền hiểu ra lời hắn nói, khuôn mặt xinh đẹp cười nói:

- Hàn lang, chàng lại nói nhảm...!

- Xem ra đúng là không thành công.

Hàn Mạc nghiêm túc nói:

- Đều do ta, không gắng sức, vậy cũng không thành, Chỉ nhi, nếu không thì chúng ta tiếp tục cố gắng, ta cần phải nỗ lực làm ruộng hơn, sớm có lương thực...!,

Tiêu Linh Chỉ thông minh sắc sảo, lời Hàn Mạc sao có thể không hiểu, vỗ nhẹ trên đùi Hàn Mạc, thẹn thùng nói:

- Không cho nói…Không cho bậy bạ...

- Nói bậy bạ… ?

Hàn Mạc mặt Hàn Mạc dán trên Tiêu Linh Chỉ.Hạ giọng nói:

- Điều này là bậy bạ? Nếu điều này cũng là bậy bạ mỗi lần…thế mỗi lúc kia, Chỉ nhi của ta lại nói những lời như thế nào?

Người Tiêu Linh Chỉ nóng lên, nhắm mắt lại:

- Hàn lang, chàng…chàng không cần cười nhạo người khác…!

Trong lòng Hàn Mạc hiếu rõ, tuy rằng mình đã dốc lòng chăm sóc Tiêu Linh Chỉ, nhưng cô nương này da mặt vẫn mỏng, những lúc như thế này, vẫn không chịu được tình cảm như thế, vì thế nhẹ nhàng cười, ôm chặt nàng trong lòng.

Hàn Mạc tuy rằng chỉ trêu ghẹo, nhưng Tiêu Linh Chỉ ngược lại cảm thấy ngọt ngào hạnh phúc, một cơn gió xuân thổi qua, giống như bàn tay tình nhân dịu dàng vuốt qua mặt, Tiêu Linh Chỉ buồn bã nói:

- Nếu quả thật có thể sinh cho Hàn lang một đứa con, thật là tốt biết bao!

Hàn Mạc cảm thấy lời này có chút kì lạ, nhưng nhất thời lại không quan tâm, dịu dàng nói:

- Một đứa nhỏ cũng không được, phải một đám…Chỉ nhi, đây là hẹn ước của chúng ta, không được làm trái!

Tiêu Linh Chỉ dịu dàng cười, tựa vào ngực Hàn Mạc, nhìn trời xanh mây trằng, như mộng như ảo.

Thời gian như nước chảy, mấy tháng qua, Tiêu Linh Chỉ đi theo Hàn Mạc, cùng nhau hưởng thụ những thời khắc vui vẻ trong đời, nhưng trong lòng nàng cũng hiểu rõ, khoảng thời gian như vậy đã đến lúc kết thúc.

Phần thuốc giải cuối cùng, nàng cũng đã uống rồi, mà thời gian về sau, mỗi một khắc trôi qua, cảm giác hạnh phúc này sẽ ngày càng ngắn ngủi.

Nhìn trời xanh mây trắng, tưởng tượng sinh cho Hàn Mạc một đám nhỏ, nô đùa nhảy múa, Tiêu Linh Chỉ nhẹ nhàng khép mắt lại, hít vào một hơi xuân, càng hít vào mùi hương trên người nam nhân.

Một con tuấn mã phi như .bay, chạy về phía này.

Phong Kỵ binh phụ trách cảnh giới lập tức đứng dậy, có người đặt tay vào chuôi dao, cũng có người thuận tay lấy cung tiễn bên người ra, hơn mười con mắt nhất tề chú mục vào con tuấn mã đang chạy như bay đến.

Nhưng chỉ cần nhìn thoáng qua, mọi người đều thấy yên tâm.

Nhóm người này đều biết thân phận người đang cưỡi tuấn mã, họ nhận ra, đó là nha hoàn trung thành nhất bên cạnh Tiêu Linh Chỉ, Tiểu Quân.

Chu Tiểu Ngôn ngồi dậy, chăm chú nhìn một lát, cũng thấy Tiểu Quân không đáng nghi ngờ, lúc này mới tiếp tục nằm trên bãi cỏ nhắm mắt nghỉ ngơi.

Tiểu Quân phi tuấn mã chạy như bay, đi thẳng đến chỗ này, tuy rằng mặc áo màu đen đội nón tre, nhưng Hàn Mạc chỉ liếc mắt một cái liền nhận ra.

Tay Hàn Mạc chỉ là không muốn rút ra khỏi ngực Tiêu Linh Chỉ, mà dường như Tiêu Linh Chỉ đã ngủ, tựa vào trong lòng Hàn Mạc, cũng không vì tiếng vó ngựa đang chạy như tên bắn đến mà mở mắt.

Tới nơi, Tiểu Quân ghìm cương, lập tức xoay người xuống người.

Hàn Mạc nhíu mày, chỉ thấy Tiểu Quân đang từ chân núi bước nhanh đi tới, động tác rất linh hoạt.

Trước kia, lúc Hàn Mạc và Tiêu Linh Chỉ bên nhau, Tiểu Quân tuyệt đối sẽ không quấy rầy, nhưng hôm nay lại chạy đến đây, cũng khiến Hàn Mạc thấy nghi ngờ.

Chỉ có điều Hàn Mạc cũng không quá để tâm, xuyên thấu qua lớp vải màn đen trên nón tre, có thể nhìn thấy đôi mắt Tiểu Quân dưới lớp màn đang chăm chú nhìn mình, tuy Hàn Mạc thấy có chút kì lạ, nhưng cũng cũng gật đầu với Tiểu Quân, lập tức hướng ánh mắt hướng về rặng cây phía xa.

Xuân về trên đất nước, cảnh sắc tự nhiên cũng trở nên sống động.

Tiêu Linh Chỉ đang ngủ trong lòng mình, Hàn Mạc đương nhiên sẽ không đánh thức nàng, Tiểu Quân cũng bước chân rất nhẹ, chậm rãi lại gần, đến bên Hàn Mạc, ánh mắt dưới lớp màn, chăm chú nhìn Hàn Mạc.

Hàn Mạc nhìn rừng cây, trong người đột nhiên cảm thấy có chút không tự nhiên, Tiểu Quân đứng bên cạnh, lặng yên không một tiếng động, rất khác thường.

Hắn nhíu mày, quay đầu nhìn, trong nháy mắt, cảm thấy có luồng khí lạnh kinh người, ánh lửa hắt ra từ trong đá, khoé mắt liếc nhìn sổ đạo hàn quang đang nhằm hướng mình phóng tới.

Trong phút chốc quả nhiên là nằm ngoài dự đoán của mọi người, Hàn Mạc thật sự không thể ngờ đến, Tiểu Quân trung thành và tận tâm của Tiêu Linh Chỉ, lại đột nhiên ra tay đánh mình.

Hai tay hắn ôm Tiêu Linh Chỉ, trong khoảng thời gian ngắn hoàn toàn không kịp ra tay, mà đạo hàn quang tốc độ vô cùng nhanh, khoảng cách giữa hắn và Tiểu Quân lại gần, hầu như không có thời gian để né tránh.

Nhưng Hàn Mạc trong nháy mắt, thật không thể tin nổi, ôm Tiêu Linh Chỉ trong lòng mà phóng lên, hai người tựa như một đôi chim phượng hoàng phóng lên không trung cùng một lúc, ba đạo hàn tinh xẹt qua dưới chân hắn.

Nếu hắn không có khả năng ứng biến hơn người và một sức mạnh kinh khủng, hoàn toàn không có khả năng tránh được kích này.

Hắn cùng Tiêu Linh Chỉ đang lơ lửng trên không trung, Tiểu Quân cũng không dừng tay, cánh tay phải tiếp tục vung lên, lại là sổ điểm hàn tinh nhắm đánh Hàn Mạc khi nãy, lúc này người Hàn Mạc trên không trung, không có gì để làm lực đánh, muốn né tránh, thật sự vô cùng khó khăn.

Hàn Mạc vô cùng hoảng hốt, hắn đang trên không trung, đã cảm thấy kình phong đang hướng về phía mình mà tập kích, hết sức kinh hãi.

Hắn thấy Tiểu Quân rõ ràng nhắm hướng mình mà bất thình lình ra tay, càng kinh hãi hơn khi phát hiện Tiểu Quân giống như đang dùng công phu ám khí lợi hại.

Hắn tránh được lần đánh lén đầu tiên, lần này, thật sự không có cách nào tránh được.

Trong tích tắc, khi mấy miếng hàn tinh muốn đánh vào người Hàn Mạc, hắn chỉ cảm thấy có một lực mạnh đẩy người mình, trong nháy mắt, khi ám khí định đánh vào thân hắn, người hắn đúng là đã bị lực này đẩy ra, tránh thoát khỏi sự tập kích của ám khí.

Đẩy người hắn ra, đương nhiên là Tiêu Linh Chỉ, bị Tiểu Quân đánh bất ngờ, là lúc Tiêu Linh Chỉ được Hàn Mạc đưa lên, nàng đã tỉnh giấc, ám khí đánh úp lại, nàng trên không trung hợp lực đẩy Hàn Mạc ra, giúp Hàn Mạc tránh được sự tấn công của ám khí, nhưng thân thể của nàng lại hoàn toàn lộ ra:

- Bụp bụp bụp.

Ba tiếng, ba mảnh hàn tinh đều ghim trên người nàng