Chưởng quầy sau khi cầm ngân lượng liền vội vàng đi xuống chuẩn bị rượu thịt và đồ nhắm, gã người hầu vội ghé sát vào tai người đàn ông đã trung tuổi, nhẹ giọng nói:

- Thánh thượng, trong căn phòng này, học trò bảo đảm có ba thư sinh rất có tài. Ba người này trong giới kẻ sĩ có sức ảnh hưởng rất lớn, hơn nữa bọn chúng cũng cực kì bất mãn với Thế gia, ngài hãy nghe những lời mà bọn chúng đang nói, không phải là đang tranh luận chuyện Thế gia hay sao?

Người trung niên này, chính là Hoàng đế của Yến quốc Tào Đỉnh, còn kẻ hầu bên cạnh, không ai khác ngoài Tổng quản thái giám Dịch Không Đình kẻ thân cận nhất bên cạnh Yến đế, chỉ có điều lúc này miệng lão đang đeo bộ râu giả, cho nên không nhận ra thân phận thái giám của lão.

Yến đế cười híp mắt, ghé sát tai vào phía trong căn phòng để lắng nghe những âm thanh đang vọng ra ngoài.

Gan của ba tên ngồi trong phòng quả không nhỏ tí nào, tuy rằng là đang tranh luận, tiêu điểm của cuộc tranh luận không phải là thế gia đang nắm quyền trong tay hiện giờ là đúng hay sai, mà lại trạnh luận thế gia có thể duy trì quyền lực trong bao lâu.

- Các ngươi cũng đã nhìn thấy, Đại Yến ta hai năm trước vẫn còn chín đại thế gia, hiện giờ chỉ còn lại mấy tộc?

Một tên vội lớn tiếng nói:

- Đây chính là sự sụp đổ của thế gia. Đại Yến trải qua nhiều đời Hoàng đế, đã không còn mặn mà gì với thế gia rồi. Nhưng cũng nhớ rằng khi Tiên đế còn trị vì, đã ban xuống rất nhiều ý chỉ, chính là để khống chế thế gia, bằng không một khi người Khánh cho quân sang đánh, làm nhiễu loạn triều chính của Tiên đế, chỉ sợ đám người thế gia khi đó sớm đã không còn tồn tại nữa. Đương kim thánh thượng giấu tài, giả như không biết chuyện gì, đã để cho nội bộ bọn thế gia tranh đấu, đấu cho tới bây giờ, từ chín đã mất năm, danh tiếng của Tiêu gia cũng đã bị tiêu diệt. Cục diện này nếu cứ đà này tiếp diễn, chỉ e rằng mấy nhà thế gia còn lại, cũng không tồn tại được thêm bao lâu nữa!

- Tử Văn huynh, chuyện này thật sự cũng rất khó nói.

Một người giọng khàn khàn cũng lên tiếng:

- Ngươi xem chính sự hiện nay trong triều, thế gia vẫn nắm quyền trong tay. Tiêu gia mặc dù đã tàn lụi, nhưng hiện giờ Hàn gia đang lên như diều gặp gió. Hộ bộ Thượng thư Hàn Huyền Đạo hiện tại đang đứng đầu của nội các, còn đám Hồ gia và Phạm gia thì chỉ đâu đánh đấy, thế lực của Hàn gia đã bao phủ trong ngoài triều. Tử Văn huynh nói thế gia ngày càng suy yếu, thế nhưng theo như tiểu đệ thấy, Đại Yến ta một trăm năm lập quốc, mối nguy hiểm trước mắt chính là lũ thế gia này.

- Ồ!

Tử Văn lập tức nói:

- Hầu huynh nói như vậy, ắt phải có đạo lý, xin mời chỉ giáo?

Lúc này chưởng quầy đã đem rượu và đồ nhắm đến bàn của Yến đế, quan sát thấy Yến đế đang chăm chú nghe ba tên trong phòng nói chuyện, trong lòng tỏ ra rất căng thẳng.

Hắn làm nghề kinh doanh quán trà, đã gặp rất nhiều loại người, sớm đã nhận ra thân phận khác người của Yến đế, thậm chí rất có khả năng là quan lại trong triều, lại nhìn thấy y rất chăm chú nghe ba tên học trò đang tranh luận, làm sao không lo lắng được?

Đó là đám sĩ tử vào kinh dự thi, nhưng lại dám tranh luận chuyện triều chính, từ khi bọn chúng vào kinh, tất cả các quán nước trong thành không lúc nào ngớt mấy chuyện này, nhất là khi đã có rượu vào thì càng không thể tránh được.

Từ lúc đám sĩ tử này bắt đầu tranh luận về chuyện triều chính, đã làm cho tên chưởng quầy trong lòng cực kì run sợ, nếu như những lời cấm kị đó đến tai của bọn quan phủ, thì sẽ gây phiền toái lớn cho đám sĩ tử này, hơn nữa tên chưởng quầy cũng không muốn bị liên lụy.

Thế nhưng đám sĩ tử này ngày nào cũng bàn luận chuyện này, vậy mà không có ai truy cứu, cho nên trong lòng tên chưởng quầy cũng yên tâm phần nào, có điều những nhân vật mà bọn Tô Tử Văn vẫn hay tranh luận lại là những bậc đế vương của Đại Yến, những điều mà chưởng quầy nghe thấy, càng làm cho tim hắn đập thình thịch.

Tối nay bỗng nhiên lại có một người mang vẻ quý phái đến chốn này, lại rất chú ý đến cuộc nói chuyện của đám người Tô Tử Văn, tên chưởng quầy cảm thấy có điều gì đó không được bình thường, liền bước vào phòng để nhắc nhở.

Sau khi đã dọn thức ăn lên, chưa kịp lui ra, Dịch Không Đình đã nhận thấy vẻ bất thường của hắn, liền kéo tay giữ tên chủ quầy lại, nhẹ giọng nói:

- Ngươi hãy tạm thời lui ra nghỉ ngơi đi, đừng có xen vào chuyện của người khác, không có chuyện gì xảy ra đâu!

Tên chưởng quầy cảm thấy cổ tay của mình như bị chiếc nhẫn cứa chặt, liền gật gật đầu, lúc này Dịch Không Đình mới buông tay ra, để cho hắn lui.

Yến đế không thèm bận tâm đến chuyện này, chỉ chăm chú lắng nghe những âm thanh được phát ra từ trong căn phòng.

- Tử Văn huynh, Phương huynh, ta lại có một câu hỏi muốn được thỉnh giáo hai vị, khi mà cửu đại thế gia vẫn còn tồn tại, thì trong triều gia tộc nào mới là mạnh nhất?

Hầu Khoan bình tĩnh hỏi.

Tô Tử Văn đáp:

- Tất nhiên là Tiêu gia rồi!

Dừng lại một chút, lại nói:

- Có điều Diệp gia cũng không hề yếu.

Phương Lập cũng lập tức nói:

- Ta lại cho rằng Tô gia từ trước đến nay chưa bao giờ yếu. Môn sinh của Tô gia trong triều không hề ít.

- Tiêu gia có Tiêu Hoài Ngọc nắm binh quyền trong tay, còn Diệp gia lúc ấy thì đang chiếm giữ quận Bột Châu, thế lực không nhỏ, nắm giữ nhiều của cải tiền bạc.

Tô Tử Văn nói:

- Những điều mà Phương huynh nói không hẳn không có lý, mấy đời nhà Tô gia đều chiếm giữ vị trí Lại bộ Thượng thư, môn sinh lại rất đông...!

Hầu Khoan cười nói:

- Hai vị huynh đệ nói đều đúng cả, khi mà cửu đại thế gia tranh đấu thì Diệp gia, Tiêu gia, Tô gia đều không thể xem nhẹ, mặt khác một số khác lại tập hợp lại với nhau, kết bè đảng để tự bảo vệ mình. Chính vì nguyên nhân như vậy nên thế gia không thực sự uy hiếp đến Đại Yến ta.

Tô Tử Văn đã hiểu ra, lập tức nói:

- Ý của Hầu huynh, ta đã hiểu dụng ý của huynh. Hầu huynh muốn nói đến, tất cả các gia tộc đều có thực lực, cho nên đang ở trạng thái cân bằng, cho nên không thể gây ra trở ngại nào nữa!

Hầu Khoan nói:

- Đúng là như vậy. Hãy nói về lần phản loạn của hai nhà Diệp Ngô hai năm trước, bọn họ nắm giữ phần lớn binh mã và thuế má, cho nên tự cho có thể tranh đấu với các gia tộc khác, nên hình thành một thế lực đông đảo, cho nên dám hành thích Thánh thượng ở Lâm Uyển, ở Bột Châu dấy binh phản loạn, vốn nghĩ rằng binh hùng tướng mạnh, có thể nhanh chóng chiếm được thành Yến Kinh, nhưng kết quả thì thế nào, hai vị đã biết rất rõ ràng rồi. Đó chính là sự kiêu ngạo của hai gia tộc Diệp Ngô, không nắm bắt thấu đáo cục diện. Bọn họ chỉ nghĩ đến là phải tranh đấu thật gay gắt, sau khi khởi binh, do bảy đại tộc thế gia không thể cùng thống nhất, cho nên đã phân tán để tấn công, nhưng bọn họ đã không thể nghĩ đến, đến ngày khởi binh, đến khi cuộc chiến đang xảy ra quyết liệt thì hai nhà Tiêu Tô bắt tay liên kết, hơn nữa các đại tộc khác cũng đoàn kết lại, tổ thành đội quân thế gia, do đó mới bình định được hai nhà Diệp Ngô phản loạn.

Nói đến đây, dừng lại một chút, mới nói tiếp:

- Bọn họ ngông cuồng tự cao tự đại, muốn phá vỡ cái thế cân bằng, và cái thế cân bằng của thế gia cuối cùng cũng đã bị phá vỡ, nhưng sự diệt vong của hai gia tộc này là cái giá phải trả, cho nên từ xưa đã có câu, muốn dễ dàng phá vỡ những quy tắc của con người, thì phải dùng thân mình là bó đuốc.

Tô Tử Văn thở dài:

- Đúng là Diệp Ngô hai nhà phản loạn đã bị tiêu diệt, khiến thế cân bằng của Đại Yến ta gần một trăm năm bị phá vỡ, thì phải mất rất lâu mới có thể gây dựng lại được, khó khăn vô cùng. Sau này hai nhà Tiêu Tô giằng co nhau, thậm chí Thánh thượng còn công khai nâng đỡ Hàn gia, dụng ý tất nhiên là muốn lấy lại thế cân bằng, nhưng không ngờ sự việc đã đi quá đà, muốn tái lập lại quy tắc, thì quả là chuyện không dễ dàng gì. Cũng do chưa lập lại được thế cân bằng, cho nên gia tộc Tô, Hạ và một số gia tộc khác cũng lần lượt bị tiêu diệt, để hình thành một cục diện như ngày hôm nay.

Hầu Khoan nói:

- Đúng là như vậy, Hầu mỗ cũng đã từng nói qua, Đại Yến ta đã hơn một trăm năm lập quốc, nhưng hiện giờ sự uy hiếp lớn nhất chính là thế lực của thế gia, quả đúng là như vậy.

Y dừng lại một chút, mới nhẹ giọng nói:

- Năm đó cửu đại thế gia tranh giành, rất kiêng nể nhau, lúc đó không có một gia tộc nào độc bà triều đình. Nhưng hiện giờ đã khác rất nhiều rồi, cho dù vẫn còn tứ đại thế gia sót lại, nhưng Tiêu gia cũng như mặt trời sắp lặn, nói không chừng sẽ có một ngày sẽ bị tru di cả tộc. Còn Hồ gia và Phạm gia cũng như cây ngọn cỏ khô đứng trước gió, hiện giờ đang là tay sai cho Hàn gia, các vị hãy ngẫm nghĩ lại xem, từ thưở lập quốc đến nay, đã có gia tộc nào có tầm ảnh hưởng như Hàn gia lúc này không? Đã có nhân vật nào nắm binh quyền như Hàn Huyền Đạo hiện nay không?

Phương Lập thở dài:

- Kẻ tôi tớ lạm quyền, quốc gia không yên ổn lấy một ngày!

Yến đế đang cầm chén rượu nghe thấy những lời như vậy, không kìm nổi mình khẽ gật đầu, lập tức một hơi uống cạn chén rượu.

- Đúng là kẻ bề tôi lạm quyền, ta thực sự lo lắng khi Hàn Huyền Đạo đang nắm toàn bộ binh quyền trong tay, sẽ rất nguy hiểm cho Thánh thượng...!

Nói tới đây, Tô Tử Văn chậm rãi nói:

- Không thể làm gì được đám loạn thần này!

Phương Lập đập tay mạnh xuống bàn, lạnh lùng nói:

- Hắn muốn trở thành tên loạn thần tặc tử hay sao? Đường đường là người của Hoàng tộc, nếu như Hàn Huyền Đạo muốn làm kẻ loạn thần tặc tử, thì người trong thiên hạ này không ai tránh khỏi tội chết!

Hầu Khoan lập tức nói:

- Phương huynh không cần phải kêu la như vậy, cẩn thận tai vách mạch rừng!

Phương Lập liền cười lạnh nói:

- Phương Lập ta dám nói như vậy, thì sẽ không sợ kẻ khác nghe thấy. Đại Yến tất nhiên là cũng có những kẻ tham sống sợ chết, nhưng cũng còn có những người không sợ chết. Chúng ta là những người đọc sách, chính là lấy cái lễ nghĩa để làm người, giữ gìn chính thống!

Hầu Khoan liền đứng dậy vỗ tay, trầm giọng nói:

- Huynh nói ai tham sống sợ chết?

Phương Lập cười lạnh nói:

- Nếu như không sợ chết, thì tại sao lại sợ người khác nghe thấy!

Hầu Khoan lạnh lùng nói:

- Sợ kẻ khác nghe thấy? Nếu như những lời nói này có tác dụng, thì dù có liều cái thân này, ta cũng dám đứng trước mặt mọi người nói. Cũng chỉ sợ nói ra những lời này, chỉ e là không những không có tác dụng gì, mặt khác lại bị bọn nịnh thần hãm hại, người có lòng thì lại bị chôn vùi. Hầu Khoan ta lần này nhập kinh dự thi, chỉ với một mục đích duy nhất, là muốn đậu khoa bảng lần này để làm quan, muốn góp một phần công sức để bảo vệ chính đạo, nếu có một ngày ta có thể đặt chân vào phủ điện, nhất định sẽ lôi bọn gian thần ưa nịnh đưa ra để Thánh thượng trị tội!

Phương Lập nghe vậy, đầu tiên ngẩn người ra, đột nhiên sửa sang lại quần áo, trịnh trọng cử hành nghi lễ, nói:

- Hầu huynh, Phương Lập không dám ngăn cản, xin Hầu huynh lượng thứ!

Hầu Khoan vội vàng đỡ lấy nói:

- Phương huynh đã chính trực như vậy, Hầu mỗ cũng không dám trách cứ gì. Chỉ mong sao lần này có thể thi đỗ được ra làm quan, sau này có thể ra sức bảo vệ chính thống, tận tâm tận lực vì Thánh thượng!

Hai người nắm chặt lấy tay nhau, Tô Tử Văn cũng đứng dậy cười nói:

- Nam tử hán đại trượng phu, phải làm những việc như thế này.

Chính vào lúc này, ba người lại nghe thấy một âm thanh lạnh lùng vang tới:

- Các ngươi là đám học trò không lo đèn sách, lại ngồi trong này bàn chính sự, luận về chuyện triều chính, chẳng lẽ các ngươi đều không muốn sống hết rồi hay sao?

Ba người bọn họ đều cảm thấy rất ngạc nhiên, hướng về phía phát ra âm thanh, thì thấy cánh cửa bị đẩy ra, một gã trung niên mặc áo bào tím hai tay chắp sau lưng, đứng ở cửa phòng, tuy thân hình không có gì là khôi ngô cao lớn, nhưng lại mang theo một sắc khí rất nghiêm nghị.

Ba kẻ thư sinh bắt đầu run sợ, Hầu Khoan đã đưa tay về phía sau lưng để thủ, ưỡn ngực nhìn Yến đế nói:

- Chắc các hạ đã nghe nhầm, ba bọn ta đâu có bàn luận về chuyện triều chính?

Tội càng nặng thêm,

Yến đế cười lạnh nói:

- Hóa ra cũng chỉ là đám học trò nhát gan chỉ biết khoe mội múa mép mà thôi!

Hừ lạnh một tiếng, liền xoay người bỏ đi.

- Đứng lại.

Phương Lập kêu lên: Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - http://truyenfull.vn

- Là kẻ nhát gan? Được, Phương Lập ta nhận, thì làm sao? Người là một tên quan phủ, là tay sai của Hàn gia đúng không? Ta đường đường là Phương Lập, đi lại ngay ngắn, Hàn Huyền Đạo là kẻ thao túng triều đình, nguy hiểm cho Hoàng gia, chẳng lẽ là đã nói sai cho hắn? Điều này là do ta nói ra, muốn bắt người, thì bắt một mình ta là được rồi.

Tiến lên một bước, mặt không hề sợ hãi.