Tô Tử Văn cười nói:

- Các hạ quá khen, chỉ có điều ba người bọn ta đều là những kẻ điên, cái mà ngươi khác không dám nói, thì cả ba chúng ta lại muốn nói, cho nên đã có một chút danh tiếng mà thôi. Còn nếu nói được nhiều người ủng hộ, thì thật không dám nhận.

Yến đế thản nhiên nói:

- Các ngươi muốn Thánh thượng biết được trong lòng của các ngươi đang nghĩ gì, thì nhất định phải có được sự ủng hộ của nhiều người. Nếu không, việc này e là có chút khó khăn!

Phương Lập nói:

- Ngươi hãy đem chủ kiến của ngươi nói ra. Cũng chưa dám chắc là ba người bọn ta có thể có được sự ủng hộ của mọi người, nhưng trong lần vào kinh dự thi này, cũng đã kết thân được với rất nhiều người có cùng chí hướng.

- Nếu như thế, các ngươi hãy đem chuyện này làm ầm lên.

Ánh mắt sắc bén của vị Hoàng đế:

- Một khi sự việc được làm lớn ra, cho dù Thánh thượng không muốn biết, thì cũng phải biết.

- Làm to chuyện?

- Không tồi.

Yến đế nghiêm nghị nói:

- Nếu như các ngươi đã có tấm lòng báo quốc, không sợ hãi điều gì, tranh thủ tập hợp đám học sinh ở Yến kinh, liên kết họ lại, cùng nhau dâng sớ vào triều đình, thế gia lộng hành, Hàn Huyền Đạo độc quyền!

- Dâng tấu chương?

Phương Lập thản nhiên nói:

- Chúng ta vừa mới nói, lẽ nào ngươi không nghe thấy? Chúng ta muốn dâng tấu chương, nhưng phải gặp ai để nói?

- Ngự sử đài!

- Ngự sử đài?

Ba kẻ thư sinh đều nhìn nhau.

Yến đế gật đầu nói:

- Ngự sử đại nhân chính là tiếng nói của nha môn, nhưng những tên này lại bo bo bảo vệ lấy bản thân, không dám dâng tấu chương lên. Các ngươi đi đến chỗ của Ngự sử đài, cho bọn Ngự sử đài ở đây biết được cái khí phách lễ tiết của kẻ đọc sách. Ngay cả đám học sinh vào kinh dự thi lần này cũng dám dâng tấu chương, một khi đám Ngự sử ở đây thấy như vậy, không thể không xúc động. Ta tin rằng, những tên Ngự sử đài đó, vẫn có người còn chút lương tâm, các ngươi đem ý nguyện nói với Ngự sử đài, ta tin sẽ có người chuyển ý nguyện của các ngươi bẩm báo lên Thánh thượng!

- Bọn người của Ngự sử đài chịu tiếp chúng ta?

Phương Lập nhíu mày nói.

Yến đế thản nhiên nói:

- Chỉ có ba người các ngươi thì chắc chắn bọn chúng sẽ đóng chặt nha môn, không để ý tới, thậm chí ba người các ngươi rất có thể còn gặp nguy hiểm. Nhưng một khi thế đông, đám nhân sĩ các ngươi tập hợp lại, đại biểu cho hàng vạn người dân Yến quốc, cùng đi tới, ta nghĩ đám Ngự sử đài kia nhất định sẽ rất coi trọng.

Hầu Khoan khẽ gật đầu nói:

- Ta hiểu được ý của ngươi, ý của ngươi là muốn ba bọn ta kêu gọi tập trung đám học sinh kia lại, đi tới Ngự sử đài để gây rối!

- Gây rối?

Yến đế cười lạnh nói:

- Là góp ý kiến cho quốc gia, là một việc ích nước lợi dân, làm sao có thể nói là gây rối?

Hầu Khoan thản nhiên nói:

- Các hạ hôm nay trước khi cùng ba người chúng ta nói chuyện này, ắt hẳn là đã có chủ kiến từ trước đó? Có phải các hạ muốn chúng ta tập trung người lại để gây rối, để thỏa mãn cái mưu đồ của các hạ? Trong miệng của ngươi lúc nào cũng nói là đại nghĩa, nhưng đến thân phận của mình cũng không dám tiết lộ, lại còn muốn biến chúng ta thành quân cờ trong tay ngươi, chẳng lẽ bọn ta lại không nhìn thấy rõ hay sao?

Yến đế lập tức cười lớn, thản nhiên nói:

- Hầu Khoan, vốn ngươi là người rất có khí phách, nhưng bây giờ mới thấy rõ, cũng chẳng qua là kẻ dẻo mỏ mà thôi. Ngươi nói ra những lời này, có đúng là đang ngụy biện, không dám đứng lên đấu tranh vì đất nước?

Hầu Khoan thản nhiên nói:

- Cũng không cần phải dùng cách kích tướng như vậy, ngươi yên tâm, không cần biết ngươi còn có âm mưu gì khác, cũng không cần quan tâm bọn ta sẽ trở thành con cờ gì trong tay ngươi, những lời ngươi nói chẳng qua cũng chỉ là một biện pháp. Hiện giờ đám sĩ tử đang tập trung trong kinh, cũng cách ngày thi không còn nhiều, đây chính là một thời cơ tốt, đợi đến khi đã bắt đầu thi, đến lúc thi xong, mọi người đều tản đi, muốn tụ tập lại, thì cũng không phải là chuyện dễ dàng gì.

Y đem ánh mắt hướng về hai người kia, nghiêm nghị nói:

- Tử huynh đệ, Phương huynh, mặc cho người ta nói như thế nào, thì Hầu Khoan ta cũng sẽ làm như vậy. Tối nay ta sẽ đi tập hợp tất cả những người có cùng trí hướng lại, mời bọn họ cùng ta đi đến Ngự sử đài, bọn họ ăn bổng lộc của vua, không thể không quản chuyện của vua, ta cũng muốn hỏi bọn họ xem, bọn họ đọc đủ sách thánh hiền, tại sao lại có thể làm như vậy, thật là mất khí phách của người đọc sách!

Phương Lập liền nói:

- Hầu huynh, nam tử hán đại trượng phu sống trên đời, nếu có cơ hội để làm chuyện lớn, thì nhất định không thể bỏ qua cơ hội đó, lần này cho dù kết quả có ra sao, một khi có thể gửi những lời này cho Thánh thượng nghe, thì thật không uổng ta dày công đọc sách bao năm!

Tô Tử Văn cười nói:

- Hai vị nếu đã quyết tâm như vậy, thì làm sao ta có thể khoanh tay đứng nhìn, tối nay ta sẽ đi liên lạc ngay cho mọi người được biết, rồi đến Ngự sử đài náo loạn một phen!

Ba nhân sĩ này đều rất có tiếng trong giới đèn sách, bởi có lẽ chính vì dám nói điều không ai dám nói, là những người có tâm huyết, đều nghĩ rằng đây là cách để báo quốc, một khi đã cùng có một chí hướng, thì cho dù mình có bị nguy hiểm thì vẫn bất chấp.

Trong lòng Yến đế cảm thấy rất xúc động.

Đại Yến rộng lớn như vậy, cũng là vùng đất có ý chí quật cường, không thiếu những người có tấm lòng nhiệt huyết.

Yến đế nhấc vò rượu lên, rót đầy ba chén rượu, lúc này mới nâng chén lên nói:

- Ba vị đã có khát vọng cháy bỏng như vậy, ta rất khâm phục. Chỉ có điều việc này không thể trì hoãn thêm được nữa, hơn nữa khi hành sự cũng cần phải rất cẩn trọng.

...

Yến đế rời khỏi quán rượu, Dịch Không Đình cầm chiếc dù đi bên cạnh, hai người sau khi đi qua hai con ngõ nhỏ, mới tới một con phố mờ tối, ở đó đã có chiếc xe ngựa đang đợi sẵn.

Mưa xuân vẫn chưa đến, hai người bọn họ lên xe ngựa, lúc này Yến đế mới thở dài nói:

- Ba người này quả thực là rất có tâm huyết, kiến thức cũng không tồi...!

Nói đến đây, lắc đầu, thở dài:

- Đáng tiếc, thực sự đáng tiếc...!

Dịch Không Đình nhẹ giọng hỏi:

- Thánh thượng không thuyết phục được bọn họ?

- Cũng không cần phải thuyết phục.

Yến đế dựa vào thùng xe, nhẹ giọng nói:

- Ta chỉ nói chỉ cho bọn họ biết con đường mà họ phải đi, bọn họ liền quyết tâm đi theo con đường đó, cũng không mất quá nhiều công sức!

- Quả nhiên là rất cương quyết.

Dịch Không Đình khẽ thở dài nói:

- Trong lòng của đám học sĩ này, vẫn chưa thể hiểu hết được sự thị phi.

Yến đế nhẹ nhàng đặt một bàn tay của mình lên trán, nói:

- Không biết lần này còn có bao nhiêu sĩ tử có được tâm huyết như ba người bọn họ? Đám người này đại biểu cho bách tính, lời nói của bọn họ chắc chắn cũng có tầm ảnh hưởng không hề nhỏ chút nào.

- Có cần phải dấn thân vào môn phiệt thế gia, ngày đêm đọc sách đợi ngày thi cử, càng chứng tỏ rằng là đám người này rất có nghĩa khí.

Dịch Không Đình nói:

- Theo như lão nô, gần hai nghìn sĩ tử này, chắc cũng có khoảng ba trăm đến năm người có thể tập trung lại. Hội sĩ tử này, mới bước chân vào đời, huyết khí vẫn rất cứng cỏi, và rất lợi hại, chỉ cần ba đốm lửa ấy rực sáng, thì rất nhanh sau đó sẽ trở thành một rừng lửa!

- Phái người theo dõi ba người bọn họ, trước khi hoàn thành xong việc này, thì không để ba người bọn họ xảy ra bất cứ chuyện gì.

Yến đế bình tĩnh nói:

- Được lòng bách tính thì có thiên hạ, mất lòng bách tính thì mất đi cả thiên hạ, chúng ta muốn áp đảo Hàn gia, trước tiên làm người dân mất lòng tin vào bọn chúng.

Nói đến đây, Yến đế bỗng ho khan dữ dội, Dịch Không Đình vội nói:

- Thánh thượng, người... người phải bảo trọng long thể!

Yến đế lấy chiếc khăn ra lau khóe miệng, xua tay nói:

- Không sao. Gần đây ta thức đêm nhiều, thân thể có đôi chút lao lực mà thôi.

Liền hỏi:

- Đúng rồi, có tin tức gì của Tào Ân phía bên kia hay không?

- Lần trước vừa mới báo tin về, Hầu gia sau khi tiến vào thành Thượng Kinh của Khánh quốc cơ thể có đôi chút không khỏe, đường đi hiểm trở gập ghềnh, chỉ còn cách ở lại bên đó điều dưỡng cơ thể.

Dịch Không Đình nhẹ giọng nói:

- Hai ngày hôm nay có tin, sức khỏe của Hầu gia đã chuyển biến tốt lên, điều dưỡng thêm dăm ba ngày nữa, là có thể khởi hành về nước.

Yến đế nhíu mày nói:

- Không biết là đã xảy ra chuyện gì nữa?

- Thánh thượng không cần phải lo lắng.

Dịch Không Đình khuyên nhủ:

- Hầu gia từ xưa đến nay làm việc hết sức cẩn trọng, hơn nữa hiện tại Khánh quốc đang cùng Đại Yến ta liên minh phạt Ngụy, bọn họ chắc chắn sẽ không dám làm hại Hầu gia. Hầu gia trong vòng mấy tháng trở lại đây, đã hai lần đi sứ, đường xá xa xôi, dù sao cũng là người của Hoàng gia, lại phải chịu khổ cực như vậy, cơ thể có phần suy nhược thì cũng không lấy gì là ngạc nhiên!

Chiếc xe chạy bon bon trong mưa, đi qua nhiều con phố, cuối cùng cũng đến cửa hông của Hoàng thành, rồi tiến vào bên trong cung.

Vào bên trong Hoàng cung, liền đổi sang xe ngựa khác, chạy thẳng về phía Càn Tâm điện, tới ngoài điện, Dịch Không Đình đã vội xuống ngựa, sớm cũng đã có một tên thái giám cầm ô tới che, Dịch Không Đình rất cẩn thận đỡ Hoàng đế xuống xe ngựa, chỉ vừa nhẹ vào tay của Hoàng đế, nhưng trong lòng của Dịch Không Đình cũng cảm thấy rất căng thẳng.

Bàn tay của Yến đế lúc này lạnh một cách thường, Dịch Không Đình không kìm nổi nhìn về phía mặt của Hoàng đế, thì chỉ thấy khuôn mặt ngài đã tái nhợt đi, vừa rồi trong chiếc thùng xe tối đen, nên mới không thể nhìn thấy rõ, lúc này khi cầm ngọn đèn tới, mới có thể nhìn thấy hết sức rõ ràng.

Điều kỳ lạ là, Hoàng đế lại không cảm thấy được điều dị thường này của chính mình, hôm nay xuất cung hành sự, cực kì thuận lợi, cho nên sắc mặt của Hoàng đế tỏ ra rất thoải mái.

Dịch Không Đình nhẹ nhàng đỡ xuống, đi lên phía trước vài bước, Hoàng đế lúc này mới cảm nhận được sự khó chịu ở trong người.

Ngài cảm thấy cơ thể của mình giống như một thùng nước băng tạt vào từ đầu đến chân, lỗ chân lông trên người cũng trở lên giá lạnh vô cùng, cái lạnh giá như đang tiến sâu vào trong cơ thể thấm vào từng thớ thịt từng tế bào.

Đặc biệt là ở ngũ tạng, làm cho Yến đế có cảm giác cực kì khó chịu mà trước giờ chưa bao giờ thấy, giống như ngũ tạng đang trong tình trang đóng băng, đang mất dần đi sức sống.

Yến đế trong tức thời không thể cử động, đứng yên tại chỗ.

Dịch Không Đình nhìn thấy Yến đế dừng lại, lại nhìn thấy sắc mặt của Yến đế đã tái nhợt đi một cách rất rõ rệt, trong lòng có dự cảm sắp không tốt, run rẩy nói:

- Thánh thượng, người...! Nguồn: http://truyenfull.vn

Yến đế sắc mặt ngày một xấu, từ sâu trong đôi mắt đó, tỏ ra đang rất đau đớn.

Mấy tên thị vệ và thái giám đứng trước điện không biết chuyện gì đang xảy ra, thế nhưng mọi người đều đã nhìn thấy rất rõ sắc mặt của Yến đế đang rất xấu.

Chỉ trong một thời gian ngắn, khuôn mặt của Yến đế đã trắng hơn cả tuyết, hoàn toàn không có một chút nào thần sắc của con người, cực kì kinh khủng.

Càng kinh khủng hơn là, cỗ lông mi của Yến đế, lúc này lại giống như đã đóng thành băng.

Dịch Không Đình biết có chuyện không ổn, lập tức nói:

- Mau truyền Khổng thái y tới!

Hai tay đồng thời đưa ra, một tay giữ chặt mạch tay của Yến đế, sau đó truyền nguyên khí của mình cho Yến đế.

Vào giờ khắc này, Dịch Không Đình đã không còn cách lựa chọn nào khác, lão chỉ còn cách truyền nguyên khí của mình đã tu luyện được cho Yến đế, để cho Yến đế có thể vượt qua cơn phong hàn này.

Trước cửa Càn Tâm điện, quân thần đứng quay mặt vào nhau, mặt của Hoàng đế lúc này đang co giật, tỏ ra rất đau đớn, còn Dịch Không Đình dùng hết sức mình để trợ giúp ngăn cản hàn khí, làm cho hàn khí từ bên trong cơ thể dần đi ra ngoài, rồi xâm nhập vào người của Dịch Không Đình.

Khuôn mặt của Dịch Không Đình như ngưng lại, dồn hết nguyên khí cùng lúc khống chế hàn khí của mình và Hoàng đế.

Mưa phùn rả rích, hai tên thái giám người đứng trước kẻ đứng sau cầm ô che mưa cho Hoàng đế và Dịch Không Đình, bọn chúng đứng rất gần, nên có thể cảm nhận được cái lạnh giá cũng đang bao quanh lấy bọn chúng.

Thời gian nhanh chóng trôi qua, hai tên thái giám bắt đầu run rẩy vì lạnh, chỉ có điều lông mi của Hoàng đế lúc này cũng đã tan ra, trên khóe miệng của Hoàng đế, có dòng máu tươi từ từ chảy, máu và nước mưa lẫn lộn với nhau.