Yến quân bị quân Ngụy bao vây bốn phía, tuy nhiên bọn họ lại tỏ ra rất khí phách và ngoan cường. Tuy binh sĩ Ngụy quân bị một cơn chém giết điên cuồng, nhưng dưới sự chỉ đạo của tướng lĩnh Ngụy quân, sau khi một vài tên lùi về sau liền bị tướng lĩnh Ngụy quân chém đầu, thì Ngụy quân cũng rất dũng cảm xông lên chém giết, hai bên chém giết loạn xạ, binh sĩ thét gào thảm thiết rồi lần lượt ngã xuống.

Yến quân tuy rằng cũng bị tổn thất không nhỏ, trong tích tắc đã có tới hơn trăm người tử trận, thế nhưng đội hình vẫn được giữ vững không hề hỗn loạn, đánh mạnh vào hai bên mạng sườn của Ngụy quân, binh sĩ phía sau của Yến quân vừa đánh vừa tiến lên, đi theo sau Hàn Mạc tiến lên phía trước.

Hàn Mạc toàn thân máu tươi đã ướt sũng như nước, giống như máu đang ngấm dần phía ngoài áo bào, hắn cũng không biết trên người hắn bây giờ đang bị thương, hắn chỉ có nghĩ trong đầu là phải tiến về phía trước. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn

Lúc này đã không còn nghĩ đến đang dùng chiến thuật gì, cũng chính như lời mà hắn từng nói, muốn chiến thắng thì không thể bỏ cuộc giữa đường, hơn nữa lúc này trong tình cảnh yếu thế của Yến quân bị bao vây thì càng phải biểu hiện ra cái dũng khí phi thường của mình.

Áo giáp của hắn đã bị rách tả tơi không thể chịu được nữa, đã có rất nhiều chỗ đã bị rách, ở bên trong sự hỗn chiến này, hắn càng đánh càng hứng khởi, cũng là người nổi bật nhất của Yến quân, cho nên lúc nào cũng có những mũi tên bắn lén nhằm về hướng hắn. Thế nhưng bất luận là những mũi tên được bắn lén hay ám khí, đều không thể xuyên qua cơ thể hắn, đúng là có sự trợ giúp đắc lực của chiếc bảo giáp mà hắn đang mặc trên người.

Sau đại hôn của hắn và Phạm Tiểu Thiến, Phạm lão thái quân đã tặng cho hắn một chiếc bảo giáp để hộ thân, chiếc bảo giáp này khi gặp phải cao thủ, sẽ tức khắc ngăn cản binh khí xâm nhập vào cơ thể, có tác dụng cực kì lớn, giống như cá gặp được nước, khi sử dụng, thì có tác dùng bảo hộ cơ thể rất tốt khi giao đấu.

Hắn giống như một con mãnh thú nhảy ra từ đám cừu, đánh đâu thắng đó, không có gì cản nổi, hắn không hề nương tay, hơn thế nữa đám quân Ngụy đang đứng trước mặt hắn trong lòng run rẩy sợ sởn cả tóc gáy, giống như đã nhìn thấy một cỗ máy giết người thực thụ.

Chu Tiểu Ngôn hộ ở bên trái Hàn Mạc, Vương Tư Vũ hộ ở bên sườn phải, hai người lúc này cũng dũng mãnh vô cùng, chân của Vương Tư Vũ tuy bị đâm hai nhát, máu tươi đầm đìa, y cũng đã hai lần đổi binh khí, đó đều là những con đao lưỡi rất lớn, cướp được từ tay quân lính địch.

Con đường mà Yến quân tấn công xuống, chính là đánh đổi bằng máu tươi và xác chết mới có thể mở ra được con đường như vậy, làm cho người ta thực khó có thể tưởng tượng nổi.

Vừa chém chết một tên Ngụy quân, liền nhìn thấy bên cạnh có tên khác đang cầm bó đuốc, Hàn Mạc hét lớn một tiếng, Huyết Đồng Côn lướt qua một cái, tên lính Ngụy quốc đã biết được sức mạnh của Hàn Mạc, hoảng sợ, tay mềm nhũn ra, cây đuốc trong tay rơi xuống, còn Huyết Đồng Côn của Hàn Mạc đã đánh trúng vào đầu tên lính Ngụy, liền quay cổ tay của hắn lại, Huyết Đồng Côn cũng theo thế hướng lên phía trên, đem bó đuốc ở dưới mặt đất bay bay thẳng lên, và rơi đúng vào đỉnh lều.

Rất nhanh, trên đỉnh lều đã bắt đầu bốc cháy.

Hàn Mạc phấn chấn hẳn, lao ngựa về phía trước, lúc này lại nhìn thấy một tên Ngụy binh khác đang giơ bó đuốc lên, Huyết Đồng Côn liền quét một đường sang hai bên, làm cho rất nhiều tên Ngụy binh phải tản ra, Hàn Mạc cũng đã đưa Huyết Đồng Côn lên để dò tìm, một côn đã đánh trúng vào cổ họng của tên lính Ngụy đang cầm bó đuốc, nghe ọt một tiếng, cổ họng của tên Ngụy binh đã bị đâm xuyên qua, con Tuyệt Ảnh thấy như vậy dường như cũng biết mục đích của chủ nhân mình, liền xông về phía trước, Hàn Mạc đã dùng tay bắt được cây đuốc đó, nắm chặt trong tay, kéo người về phía sau dùng toàn bộ khí lực, ném thật mạnh cây đuốc về phía soái doanh đang nằm cách đó không xa.

Cây đuốc đó bay đi như một dòng kẻ, không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà rơi thẳng xuống đỉnh chóp soái doanh, những tên bính lính Ngụy đứng xung quanh soái doanh đứng lên kêu:

- Mau lôi cây đuốc xuống, mau lôi cây đuốc đó xuống!

Đám tướng sĩ ở phía sau lưng Hàn Mạc nhìn thấy lửa đã bùng lên, lúc đó như hiểu được cái gì đó, có rất nhiều người liều mạng để đoạt lấy đuốc, rồi ném về phía soái doanh ở phía trên.

Soái doanh tuy không lớn, nhưng cũng không hề thấp, và cũng không thể trèo lên được, chỉ trong nháy mắt, đã bùng cháy, rất nhanh, Hàn Mạc dã nhìn thấy tên đại soái đi ra từ trong đám người đó, thị lực của hắn cực kì linh hoạt, tuy rằng đang chiến loạn, thế nhưng vẫn nhìn rõ thấy năm sáu tên đóng giáp đang bảo vệ một tên mặc áo giáp đen từ bên trong doanh soái đi ra.

Cây Huyết Đồng Côn của hắn vẫn tràn đầy sinh lực, những tiếng kêu thảm thiết không dứt cứ lọt vào tai, trong lòng cũng biết Yến quân đang bị Ngụy quân vây chặt, thương vong cũng không hề nhỏ, nếu như không nhanh chóng bắt được Tư Mã Hạo Nguyệt phá vỡ vòng vây, toàn quân rất có thể sẽ bị tiêu diệt hết.

Hắn thậm chí còn có thể nghe rõ được từng trận sát khí gầm rống lên ở núi Man Đầu, biết được hơn năm trăm nghi binh ở trên núi lúc này cũng đang chiến đấu cực kì anh dũng.

Đó là một đám thương binh, không thể tưởng tượng được họ phải đối mặt với đám quân tinh nhuệ thiện chiến nhất của vùng núi Sơn Nam, không biết là có thể cầm cự được bao lâu.

Đã không còn chỗ cho sự do dự, Hàn Mạc điên cuồng hét lên một tiếng, nhìn thật rõ tên đại tướng mặc áo giáp đen kia, hét lên như sét đánh:

- Tư Mã Hạo Nguyệt, đừng mong chạy thoát!

Hắn hiện đang bị vây chặt ở bên trong, bất cứ lúc nào cũng có thể bị đao thương của Ngụy quân đâm chết, thế nhưng lại ở bên trong giận dữ gầm thét Tư Mã Hạo Nguyệt không được chạy trốn, nếu như là người khác, chỉ sợ đã bị một trận cười chế giễu.

Nhưng trong lúc này lại không có ai dám chế giễu.

Tiếng quát lớn này, dường như là tiếng gọi của một linh hồn rống lên, làm cho tướng sĩ Ngụy quân kinh sợ.

Toàn bộ người đã ướt sũng dòng máu đỏ tươi, từ lúc hắn xuất hiện, đã có hơn mười tên tướng lĩnh đã chết trong tay hắn, âm thanh từ trong miệng hắn thốt ra, giống như tử thần đang hiệu triệu.

Doanh soái đã bị cháy rụi, tên đại tướng mặc giáp đen dường như đang ở trong cơn địa chấn nghe thấy tiếng gào thét của Hàn Mạc, bên cạnh y có mấy tên võ sĩ hậu vệ, ánh mắt đúng là đang dồn cả về phía này.

Hàn Mạc và tên đại tướng mặc giáp đen vẫn còn một chút khoảng cách, không nhìn rõ diện mạo của y, nhưng nhìn thấy rõ hắn đang nghiêm nghị đứng, không hề có thái độ bối rối, trong lòng càng tự tin, tên đại tướng mặc giáp đen trước mặt hắn chính là Tư Mã Hạo Nguyệt không còn nghi ngờ gì nữa.

Hắn đã phải tốn hai ngày, để tỉ mỉ quan sát doanh trại Ngụy quân, cuối cùng cũng xác định được vị trí của Tư Mã Hạo Nguyệt, xem ra lúc này, quả không hề uổng công chút nào.

Xác định được tên đại tướng mặc giáp đen kia là Tư Mã Hạo Nguyệt, trong lòng nhiệt huyết dâng lên, hắn hiểu rõ, hôm nay hơn hai nghìn huynh đệ có thể sống sót thoát khỏi chỗ này, thì phải xem mình có thể lấy được đầu của kẻ đứng đầu của Ngụy quân hay không.

Hắn vỗ lên mình con ngựa, nói:

- Tuyệt Ảnh, xông lên, chúng ta cùng xông lên!

Lúc này Bát Bộ Côn Thuật xuất chiêu, chiếc Huyết Đồng Côn giống như có sức nặng ngàn cân, đang lao về phía trước, máu tanh vung ra khắp mọi nơi.

Mắt đã nhìn thấy Hàn Mạc đang xông tới, lại gần phía Tư Mã Hạo Nguyệt, thì lúc này đã có một tên tướng lĩnh của Ngụy quân cảm thấy có điều gì đó không ổn, lập tức hô lên:

- Ngăn hắn lại, đừng để hắn lại gần chỗ này!

Tiếng hô vừa dứt, thì chỉ thấy trong Ngụy quân đột nhiên có một tên tướng lĩnh thân hình đồ sộ nhảy ra nghênh chiến, người này thân hình cao độ hai thước, trên người mặc bộ giáp màu nâu, giống như một người khổng lồ thời cổ đại, còn thứ vũ khí mà gã đang cầm trong tay, chính là Lang Nha Cự Bổng cực kì thô ráp.

Lang Nha Cự Bổng trên thực tế không phải là vũ khí của người Trung Nguyên, ban đầu là do người của Bắc Man đem tới.

Thể hình của người Bắc Man so với người Trung Nguyên cao lớn hơn rất nhiều, trong đó không thiếu những kẻ cao lớn đồ sộ, những thanh đao bình thường dĩ nhiên là không xứng với tầm vóc của bọn chúng, cho nên người Bắc Man có rất nhiều vũ khí đồng chùy có sức công kích như Lang Nha Bổng này.

Sau khi du nhập vào Trung thổ, đã có một số ít mãnh tướng có sức mạnh phi phàm nên cũng rất thích sử dụng những loại vũ khí này.

Lần nghênh đón này, chính là một mãnh tướng thủ hạ của Tư Mã Hạo Nguyệt, gã luôn luôn theo sát bên người Tư Mã Hạo Nguyệt, hình thấy Hàn Mạc điên cuồng tàn sát Ngụy quân, không gì cản nổi, không thể nhịn nổi được nữa, quơ Lang Nha Cự Bổng lên, giống như một người khổng lồ xông lên nghênh đón.

Người này mặc dù không am hiểu cách chỉ huy đánh giặc, thế nhưng lại là một mãnh tướng trên sa trường, từ trước đến giờ giống như một tên thân tín thỗng lĩnh quân đội của Tư Mã Hạo Nguyệt.

Tiếng chân của gã bước đi như sấm, Ngụy quân vốn đã bị Hàn Mạc đánh cho sởn da gà, đám binh lính Ngụy quân cũng không hề hay biết Hàn Mạc đang mặc trên người một tấm bảo giáp, đao kiếm không thể xuyên qua, vẫn nghĩ là còn một nguyên nhân nào khác, làm cho bọn Ngụy quân hồn bay phách tán, lúc này mới có một mãnh tướng xuất trận, do đó mà tinh thần của Ngụy quân đã có chút cải thiện, cùng nhau hô lớn:

- Liên Luật Thông, Liên Luật Thông...!

...

Hàn Mạc đang trong cơn sôi máu, nhìn thấy đám quân Ngụy đang chặn ở phía trước mặt tản ra, lập tức nhìn thấy một tên thân hình cao lớn chừng hai thước trông giống người nguyên cổ đang cầm hai cây chùy lớn xông lên. Nhìn thấy cái thân hình đồ sộ ấy, Hàn Mạc cũng có chút gì đó kinh hãi, lại nghe thấy Ngụy quân đang hô hét lớn, trong lòng biết rõ người khổng lồ cao lớn đang ở trước mặt không phải là hạng người bình thường.

Vương Tư Vũ theo sát bên cạnh Hàn Mạc đã trầm giọng nói:

- Đại tướng quân ngài phải cẩn thận, không thể khinh thường!

Tiếng gầm rú của tên Liên Luật Thông giống như của một con dã thú, gã sải bước xông lên, thân hình cao lớn đến mức Hàn Mạc ngồi trên ngựa nhưng cũng không hề cao hơn, chỉ nhìn thấy trong tay của Liên Luật Thông đang nắm chặt Lang Nha Cự Bổng, từ trên cao nện xuống.

Gần như tất cả tướng sĩ Ngụy quân đều đã nghĩ, chỉ cần Hàn Mạc không kịp tránh, thì nhất định sẽ bị Lang Nha Cự Bổng của Liên Luật Thông đánh cho thịt nát xương tan.

Hàn Mạc cảm thấy hi Lang Nha Cự Bổng chưa đập xuống, đã thấy kình phong cuồn cuộn ép chặt, hắn lúc này có thể dựa vào khinh công nhanh nhẹn nhảy xuống ngựa mà tránh đi, nhưng hắn cũng hiểu, một khi mình xuống ngựa, thì Tuyệt Ảnh chắc chắn sẽ bị trúng một bổng mà chết tươi.

Liên Luật Thông tất nhiên là giận giữ rống lên, còn Hàn Mạc cũng gầm rú inh tai, hai tay một trái một phải nắm chặt Huyết Đồng Côn, đưa ngang lên tiếp đón, lấy Huyết Đồng Côn ngăn cản sự tấn công của Liên Luật Thông.

Đám tướng sĩ hai bên đứng ở bên cạnh Hàn Mạc và Liên Luật Thông, trong tức thời đã quên mất việc chém giết, đứng lùi dần ra để quan sát trận chiến.

- Choang

Một âm thanh chói tai vang lên giữa cuộc chiến hỗn loạn.

Lang Nha Bổng mang theo một lực như sấm sét, hung hăng nện xuống Huyết Đồng Côn, nhìn thấy như vậy tướng sĩ Yến quân không kìm nổi liền quay đầu đi, không đành lòng nhìn thấy Hàn Mạc chết dưới Lang Nha Cự Bổng.

- Nhìn xem!

Một người trong Yến quân bỗng hét lên:

- Đại tướng quân đã đỡ được!

Tất cả mọi người đều quay lại nhìn, tuy rằng chưởng này của Liên Luật Thông uy lực vô cùng, hung hăng nện xuống, nhưng Hàn Mạc không ngờ đã dùng Huyết Đồng Côn ngăn chặn được.

Trong mắt của mọi người, thì đây quả thực là một kì tích.

Nhưng Hàn Mạc cũng biết rằng chưởng này có uy lực phi thường, đôi tay của hắn như muốn rách toạc ra, máu tươi phun ra, còn Tuyệt Ảnh dưới sự tấn công của cây bổng đã lún sâu xuống.

Hắn biết, con Tuyệt Ảnh đã bị một chấn động mạnh, may đây là một con ngựa tuyệt thế, nếu như là một con chiến mã khác, nhất định là không thể chịu nổi lần công kích này, người và ngựa sẽ có cùng một kết cục.