Thấy Hàn Mạc hơi trầm ngâm, vẻ mắt tên Hầu Bưu kia cũng không ổn lắm, chợt nghe thấy Hàn Mạc nói:

- Đã là thám mã của Yến quốc, thì phải bắt lại, các ngươi tuy người đông thế mạnh, nhưng đối phương dám đến đây thì cũng không phải tầm thường. Nếu để bọn họ chạy thoát thì chuyện lớn rồi.

Lại thản nhiên nói tiếp:

- Các ngươi yên tâm, công lao lần này chúng ta sẽ không tranh giành gì với các ngươi, tới lúc đó cho dù bọn chúng sống hay chết, công lao đều thuộc về các ngươi, cho các ngươi đi báo quan phủ để lĩnh phần thưởng… chúng ta cũng không đòi hỏi gì.

Điều đám Hầu Bưu này lo lắng chính là việc Hàn Mạc tranh giành công lao với bọn họ, lúc này khi nghe Hàn Mạc nói như vậy, trong lòng bỗng vui mừng hẳn lên, rất thận trọng nói:

- Vi thống lĩnh hiểu lầm rồi, thực ra…!

- Không cần nói nữa, nếu trì hoãn thêm nữa chỉ sợ đám người Yến quốc kia chạy mất thôi.

Hàn Mạc lạnh lùng nói:

- Mau dẫn đường đi, chúng ta sẽ đuổi theo chúng.

Hầu Bưu tập hợp được bốn năm mươi người, trong lòng có phần chắc chắn, nếu đám quân binh này không tranh công lao vậy người càng đông thì càng tốt, có sự hỗ trợ của đám quân binh, công lao lần này nắm phần chắc rồi.

Liền vui mừng hẳn lên, gọi thủ hạ tới, Hàn Mạc liền lệnh cho đám người này đi trước dẫn đường, hắn và đám binh sĩ liền đi phía sau.

Hai đám người một trước một sau, Hầu Bưu có lòng muốn dẫn đường, không thể để Hàn Mạc đi một mình, nói những lời ngon ngọt cũng chẳng mất gì, chỉ cảm thấy nếu có thể kết giao với vị thống lĩnh đại nhân này thì quả là tốt biết bao.

Hàn Mạc hỏi:

- Chúng ta đã đi lòng vòng trong núi vài ngày rồi, không biết chiến sự lúc này thế nào, quân Yến đánh tới đâu rồi?

- Đám người Yến quốc chó má này cũng thật lợi hại.

Hầu Bưu nhổ bãi nước bọt nói: Nguồn truyện: TruyệnFULL.vn

- Cuối tháng trước bọn chúng đã đánh tới Ác Dương Lĩnh rồi, bây giờ đã có vài vạn quân binh Yến quốc đang chiếm giữ Ác Dương Lĩnh… nghe nói hai ngày trước lại có thêm hai vạn quân Yến quốc tới viện trợ…!

Lúc này trong lòng Hàn Mạc mới thấy nhẹ nhõm, chiếm được Ác Dương Lĩnh, ít ra những tướng sĩ chiến đấu ở đó cũng không hi sinh một cách uổng phí.

- Có thể biết ở Kinh Đô thành đã tập kết được bao nhiêu người không?

- Cái này không thể biết được.

Hầu Bưu lắc đầu nói:

- Nhưng triều đình đã ban ý chỉ, chỉ cần tập kết ở Kinh Đô thành, bảo vệ Kinh Đô thành, cho dù thân phận thế nào, nếu lập công thì sẽ được ban thưởng. Theo tin ta nhận được, binh mã ở ngoài Kinh Đô thành đã rất đông rồi, hiện giờ vẫn còn rất nhiều người đang tiến tới bên ngoài Kinh Đô thành để tập kết, nếu không phải đi tóm gọn đội gian tế của Yến quốc, thì chúng ta đã sớm lên đường tới Kinh Đô thành. Chúng ta đều là những tráng kiện của Đại Nguỵ, cho dù bọn chúng đánh tới đây, thì kết cục cuối cùng cũng thất bại mà trở về thôi.

Gương mặt Hàn Mạc không chút biểu cảm.

Nhưng trong lòng hắn đang cười lạnh lùng, sau trận chiến hôm nay ở bình nguyên Nam Dương, liên quân thừa cơ đánh chiếm Nam Dương quan, Nguỵ quân đại bại, bỏ lại vô số quân nhu lương thảo, thậm chí còn muốn thiêu huỷ đống lương thảo này, may mà liên quân cuối cùng cũng cứu vớt lại được chút ít, nhưng lương thảo của Nguỵ quân bị tổn thất là vô cùng nghiêm trọng.

Sau này lại đoạt được Đình Thuỷ quan, lượng lương thảo bỏ lại của Nguỵ quân cũng khá nhiều.

Người của Nguỵ quốc nằm gai nếm mật, luyện binh tích lương, khi đã xuất binh thì tinh thần tinh nhuệ là cao nhất, lại đem một lượng lớn lương thảo chuẩn bị cho trận đại chiến này, ai biết được cuối cùng lại bị đánh tơi bời như vậy, lượng lương thảo lớn như vậy khó lắm mới chuẩn bị được nay đã bị tổn thất hết.

Quả thật, hiện nay ở ngoài Kinh Đô thành, Nguỵ quốc tập kết đại quân, binh lực có trên chục vạn quân, nhưng trong lòng Hàn Mạc hiểu rõ nhất, trận chiến này không phải là so sánh về quân số, cũng không phải xem bên nào tác chiến đủ dũng mãnh nhất.

Không thể phủ nhận, binh lực, lực chiến đấu và chiến thuật tác chiến có ảnh hởng lớn đến cục diện của trận chiến, nhưng khi hai quân hỗn chiến, thì quốc lực phía sau mới là vấn đề cốt lõi nhất.

Cho dù binh sĩ có dũng mãnh đến mấy, nhưng nếu không cung ứng được lương thảo kịp thời, không cung cấp được vũ khíđể tướng sĩ chiến đấu, thì quân sĩ sẽ phải xông trận với cái bung đói meo.

Nguỵ quốc liên tục bị tổn thất về lương thảo, vốn là vấn đề cốt lõi để một quốc gia có thể chống đỡ những trận đại chiến sau này, điều này không phải là chuyện dễ dàng.

Nhiều năm nay, Nguỵ quốc dồn lực để phát triển quân sự, nuôi ngựa luyện thép, về mặt nông nghiệp cũng đã tận dụng hết để trồng lúa tạo lương, nhưng toàn bộ sách lược của quốc gia thì sách lược quân sự vẫn là chính.

Hiện nay binh sĩ của Nguỵ quốc rất hừng hực sĩ khí, tuy có nhiều người dân trong nước đã đến bên ngoài Kinh Đô thành để bảo vệ thành trì, nhưng cũng có không ít bách tính bạo động, nội loạn bắt đầu nảy sinh, có thể nói tình hình Nguỵ quốc hiện tại là trong loạn ngoài nguy.

Nguỵ quân sắp phải tác chiến ở ba tuyến, Ô Mộc hàđối mặt với Viên Mạc Bộ của Khánh quân, Sơn Nam quân phải chống đỡ với quân Nam Phong, mà liên quân Yến Khánh gần như đã chiếm được quận Tuy Định, lúc nào cũng có thể tấn công Nguỵ quận của Nguỵ quốc, thẳng tiến chiếm lấy Kinh Đô thành.

Ba tuyến binh lực muốn chống đỡ tới cùng, bất kể là trang bị hay tiền bạc lương thực đều là vấn đề cốt lõi, với tiềm lực của Nguỵ quốc, sau khi bị tổn hại ở Nam Dương quan và Đình Thuỷ quan, không biết có thể chống đỡ được đến lúc nào nữa đây.

Nguỵ quân tuy có hơn chục vạn đại quân, nhưng ở phương diện khác đây cũng là hơn mười vạn cái miệng, mỗi ngày cần tiêu tốn một lượng lớn lương thảo, mà trong nước các nơi đều có loạn động, các địa phương phải nộp lương thảo để bảo đảm hậu cần của Nguỵ quân cũng là một vấn đề không hề đơn giản.

Sau khi Hàn Mạc biết Phong quốc cũng tham gia vào trận chiến này, trong lòng đã xác định, lần này Nguỵ quốc chắc chắn bị diệt vong rồi.

...

Hầu Bưu phái thám báo suốt dọc đường đều để lại dấu hiệu, gần trăm người đi lòng vòng quanh sơn lâm này, đi được hơn một giờ, trời cũng đã tối, đã có người đốt đuốc lên, rồi lại băng qua một cánh rừng, tiếp nữa là tới một sơn cốc.

- Mẹ kiếp, sao tên đó lại dẫn đến chỗ này chứ.

Phía trước một tên sơn phỉ quát lớn, dọc đường đều đi theo ký hiệu mà đi, đều là những nơi gồ ghề dốc dếch không bằng phẳng, bây giờ lại đi tới một cái sơn cốc, cái sơn cốc này là một cốc do tự nhiên hình thành nên rất rộng lớn, hai bên núi cũng không cao lắm, chỉ có điều trong sơn cốc đều là những viên đá vỡ vụn, thậm chí không tìm được những con đường bằng phẳng.

Thấy đám người kia cầm đuốc đứng ngoài cửa cốc mà không chịu bước vào, Hàn Mạc trầm giọng nói với Hầu Bưu bên cạnh mình:

- Cứ trì hoãn như vậy, người Yến quốc chạy thoát thì ai chịu trách nhiệm đây?

Hầu Bưu vội nói:

- Tiểu nhân sẽ lệnh cho bọn chúng vào trong truy đuổi.

Tay cầm chuỳ sắt lớn bước lên quát:

- Các ngươi đứng đó làm gì vậy? Mau đuổi theo, sắp đuổi kịp rồi, không được để bọn chúng chạy thoát!

Đợi Hầu Bưu tiến lên phía trước, Hàn Mạc cũng đã quay đầu nhắc thầm:

- Các huynh đệ, rút đao ra, giương cung lên, chuẩn bị giết địch!

Đám binh sĩ lập tức rút đao ra cầm trên tay một cách rất chuyên nghiệp, cung đã gài tên, bước theo Hàn Mạc chậm rãi đi phía sau đám sơn phỉ, Hàn Mạc tay cầm chắc Huyết Đồng Côn, khoé miệng hằn lên nụ cười lạnh lùng.

Đêm nay có trăng, nhưng trăng bị những đám mây che khuất không ít, trời đất hiện lên vẻ hôn ám.

Hầu Bưu đi phía trước dẫn theo đám người rất thận trọng tiến trong sơn cốc, đám người này cũng qua những trận huyết chiến nên hành sự cũng rất thận trọng, trong sơn cốc rất âm u lạnh lẽo, núi đá hai bên như những chiếc răng của dã thú vậy, như chực chờ mà cắn tới, đi tới giữa sơn cốc, không ít người cảm thấy có gìđó bất an.

Hàn Mạc liền lệnh cho đám thuộc hạ đi theo sau, đi cách đám sơn phỉ kia một đoạn, dường như cố ý muốn kéo dài khoảng cách với bọn chúng.

Binh sĩ Yến quốc hiểu rằng Hàn Mạc sẽ lợi dụng từ phía sau đánh lén đám sơn phỉ kia, chỉ là Hàn Mạc vẫn chưa muốn phát hiệu lệnh mà thôi, cảm thấy quái lạ.

Bỗng nghe tiếng" soẹt" truyền tới, âm thanh đó cắt qua không trung một tiếng rất rõ ràng, Hàn Mạc và đám thuộc hạ đều nghe ra đó là tiếng cung được bắn ra.

Mà âm thanh này được phát ra từ phiến đá bên trái sơn cốc.

Cũng trong nháy mắt, phía trước truyền tới một tiếng kêu thảm thiết, rồi nghe thấy có người kinh hãi nói:

- Không hay rồi, có mai phục!

Tiếp đó lièn nghe thấy những tiếng "vù vù vù" liên tục từ hai bên vách đá truyền tới, hiển nhiên hai bên vách đá của sơn cốc đã có sự mai phục, chờ cá chui lưới mà thôi.

Những tên sơn phỉ phía trước liên tục kêu lên những tiếng thảm thiết, Hầu Bưu quát lớn:

- Tất cả nằm xuống…Ối ta trúng tên rồi…!

Đám thủ hạ của Hàn Mạc cũng thất thần, lại nghe Hàn Mạc trầm giọng nói:

- Trên núi là người của ta, không phải hoảng loạn.

Chỉ về đám sơn phỉ nói:

- Bọn chúng đều là đám bất lương, bắn chết chúng cho ta!

Lập tức giương cung nhằm vào đám sơn phỉ mà bắn tới.

Bốn năm mươi tên sơn phỉ, trong khoảnh khắc bị bắn chết hơn chục tên, có tên nằm được xuống, có tên chạy ngược lại, đâu ngờ rằng bên này Hàn Mạc đã chuẩn bị cung tên nghênh đón rồi, bốn năm tên quay đầu chạy lại chưa kịp định thần thì bị những mũi tên của Yến binh bắn chết.

Bên kia còn mấy tên sơn phỉ vẫn không biết gì liền nói lớn với Hàn Mạc:

- Nhầm rồi nhầm rồi, địch ở hai bên, các ngươi bắn nhầm người rồi, ối…!

Cũng may tên Hầu Bưu này không phải là kẻ ngu đần, dường như hiểu ra cái gì đó, quát lớn:

- Lao ra sơn cốc ngay, không được quay đầu lại, kia không phải là quân Sơn Nam, chúng ta bị lừa rồi!

Trên người hắn đã trúng hai tên, cũng may không phải trúng chỗ hiểm, hầm hầm quay lại nhìn Hàn Mạc trong ánh lửa nhạt nhoà, cầm chắc cây chuỳ trên tay, khom lưng chạy như điên ra ngoài cửa sơn cốc, còn những tên sơn phỉ khác bỏ lại những tên bị trúng tên không thể đi nổi, rồi bám theo phía sau Hầu Bưu chạy loạn ra ngoài sơn cốc.

Loạt tên thứ nhất được bắn ra, từ hai bên vách núi và bên Hàn Mạc cũng đã giết chết được hơn hai mươi tên sơn phỉ, khiến bọn chúng bị tổn thất một nửa nhân số.

Trong lòng Hàn Mạc biết rõ nếu bây giờ chưa vào địa bàn quận Sơn Nam, nếu để đám sơn phỉ này chạy thoát, không biết chừng bọn chúng sẽ kết giao với đám sơn phỉ khác, quay lại truy sát mình, để tránh hậu hoạn, phải giết không còn một tên nào.

Hàn Mạc ra hiệu cho các tinh binh phía sau tiến lên truy sát.

Hầu Bưu chạy được chốc lát, đã chạy ra ngoài sơn cốc, liền thấy những bóng dáng những người khác ở phía trước, những người bên đó cũng đang giương cung tiến tới, gã không khỏi hoảng loạn, hét lớn:

- Các huynh đệ, chúng ta bị chặn rồi, muốn sống thì hãy theo ta xông lên giết…

Trước sau đều bị chặn lại, đám sơn phỉ chỉ có thể xông lên phía trước, bên kia tên bay vù vù như mưa, trong chốc lát lại giết chết gần chục tên, đám thủ hạ của Hàn Mạc cũng đã truy đuổi tới, còn lại hơn chục trên sơn phỉ đành tiến lên cận chiến với Yến binh, bọn chúng nhân số vốn hơn người nhưng do bị tên bắn chết vừa nãy quá nửa, trong chốc lát nhân số chỉ còn lại ít ỏi vậy, những binh sĩ mai phục ở hai vách núi lúc này cũng cầm đao xông lên, cũng phải đến mười hai mươi người, cộng với đám thủ hạ của Hàn Mạc cộng lại cũng gần năm mươi người, đây đều là những tinh binh đã được huấn luyện, đối phó với đám sơn phỉ ô hợp này, đương nhiên là không tốn sức là mấy rồi, chỉ sau chốc lát, bao gồm cả Hầu Bưu cũng đều bị giết hết, bên Yến binh chỉ có hai người bị thương nhẹ mà thôi.

Vừa giết gần năm mươi tên sơn phỉ, Yến binh lại không có người nào bị thương nặng, hơn nữa bộ hạ của Hàn Mạc vàđám phục binh phối hợp rất chặt chẽ, hành động lần này thật mau lẹ và chính xác.

Trong sơn cốc toàn thi thể, mùi máu tanh bay tứ phía, Hàn Mạc cầm Huyết Đồng Côn tiến lên phía trước, nhìn đám phục binh đeo mặt nạ, nở nụ cười nói:

- Tiểu Chu, giúp ngươi tiêu diệt đám truy binh này, ngươi phải hậu tạ ta đàng hoàng đó!