Hàn Mạc gật đầu nói:

- Thiết tổng binh và Hàn tổng đốc nói không sai, từ trước tới nay, những cuộc chiến lấy yếu thắng mạnh không phải không có, chúng ta vẫn phải thận trọng.

Hàn Huyền Linh vỗ vào vai Hàn Mạc, cười sảng khoái nói:

- Ta vẫn lo lắng khí phách trẻ tuổi của cháu, nhưng cháu đã nói được như vậy, ta cũng yên tâm rồi.

Rồi nhẹ nhàng nói tiếp:

- Quân ta có thể thuận lợi thẳng tiến như vậy, đều là do chúng ta thần tốc chiếm lấy Ác Dương Lĩnh, nếu không phải các ngươi bắt được Tư Mã Hạo Nguyệt, chỉ e rằng đến bây giờ chúng ta chưa chắc công phá được Ác Dương Lĩnh.

Hàn Mạc ảm đạm nói:

- Đó là tính mạnh của hai ngàn người đổi lấy.

Hàn Huyền Linh biết Hàn Mạc bị Tư Mã Hạo Nguyệt giăng bẫy, ông ta cũng là một người khôn khéo, biết ở đây có chuyện khuất tất, thậm chí có khả năng để lộ tin tức bán đứng Hàn Mạc, nhưng hiện tại đại chiến làm trọng, dồn hết vào mục tiêu công phá Kinh Đô thành là chính, có những chuyện chỉ có thể gác sang một bên, sau này tìm hiểu sau, cho nên hạ giọng nói:

- Tiểu Ngũ, mọi chuyện cũng có nặng nhẹ cấp bách, hiện nay chíng ta cần làm gì, trong lòng cháu chắc cũng có hướng rồi, tới lúc này, chúng ta không thể loạn được.

Hàn Mạc khẽ gật đầu, gượng cười nói:

- Cháu biết rồi.

Hắn luôn tỏ ra rất bình tĩnh, nhưng chuyện bị Tư Mã Hạo Nguyệt giăng bẫy, đã sắc sâu vào tim hắn rồi, khó mà quên tức khắc được.

Sự chém giết giữa máu và lửa, hai ngàn tướng sĩ hi sinh nơi đất khách, ngay cả Vương Tư Vũ cũng vì cứu mình mà chết nơi sa trường, thậm chí thi thể cũng không còn, điều này đã khắc vào lòng Hàn Mạc rất sâu đậm.

Hắn đã đồng ý với những binh sĩ kia, phải tìm ra gian tế, tự tay mình báo mối thù này, quyết không nuốt lời.

Nhưng hắn cũng biết, chuyện này nhất định có nội tình, mình không được nóng vội, cần phải bình tĩnh, nếu vội vàng, chưa chắc đã thu được kết quả gì.

Toàn quân vẫn chưa dừng lại, trung quân và hai cánh chỉ cách nhau không tới mười dặm, trong trung quân, có thể nhìn thấy cờ của hai bên cánh rất rõ, toàn quân duy trì nhất quán, hướng về phía biên giới Nguỵ quân, suốt dọc đường, không có một chút cản trở nào.

Suốt dọc đường, thám báo liên tục báo tới tin tức, chủ yếu về hành động của Khánh quân.

Theo thám báo thăm dòđược tin tức, hiện nay Khánh quân đã tới khu đất gần sát Nguỵ quân rồi, nhưng so với Yến quân, tướng sĩ Khánh quân mệt mỏi hơn rất nhiều.

Ở phái nam quận Tuy Định có một cái hào như Ác Dương Lĩnh, nên trên đường hành quân phía bắc của Khánh quân, quan ải cũng không phải làít.

Yến quân từ phía nam tiến tới, ngoài trận huyết chiến ở Ác Dương Lĩnh ra, gần như binh sĩ không phải đổ giọt máu nào nữa, nhưng Khánh quân thì gặp phải những bất lợi không nhỏ.

Sức chiến đấu của Khánh quân vốn đã yếu, hơn nữa đã từng giao tranh kéo dài với Nguỵ quân, tổn hại rất nghiêm trọng, nếu không phải Yến quốc tham chiến, thì Khánh quốc bất cứ lúc nào cũng bị Nguỵ quốc công diệt.

Trong lòng mỗi người Nguỵ, vốn đã không coi Khánh quốc ra gì, đối với Khánh quốc không tỏ ra chút sợ hãi gì, có thể do nguyên nhân này, được biết Khánh quân từ phía bắc quận Tuy Định tiến tới, người Nguỵ đã cản trở rất lớn trên suốt dọc đường, chưa chắc thực sự muốn cản trở Khánh quân, chỉ là muốn tận dụng hết khả năng làm tiêu hao Khánh quân, khiến Khánh quân không thể nghỉ ngơi hồi phục sức khoẻ.

Sau khi thủ lĩnh Hắc Kỳ của Nguỵ quốc là Đỗ Vô Phong chết, Hắc Kỳ đã trở thành đám cát bụi, không thể ngưng kết thành một chỉnh thể, nhưng chủ lực của Bát đại kỳ vẫn tồn tại. Bát đại kỳ tuy rất khó để liên lạc với nhau, càng không thể trở thành một mạng lưới đen tối khiến người khác sợ hãi, nhưng vẫn còn duy trì bản sắc đem tối của bọn chúng.

Những cái bóng ẩn náu ở các ngóc ngách của Trung Nguyên thì không phải nói, những thích khách chuyên nghiệp của Hắc Kỳ trong tình huống mất liên lạc, cũng giống như những đứa trẻ bị lạc cha mẹ vậy, đơn độc một mình.

Rất nhiều thành viên của Hắc Kỳ, thấy Khánh quân tiến binh, không ít người trên suốt quãng đường luôn tìm cách ám sát đại tướng của Khánh quân, thậm chí những người đó lợi dụng đêm tối phóng hoả đốt lương thảo và lều trại, tuy chỉ ám sát được vài tướng lĩnh, phóng hoả đốt lương cũng chỉ có mấy lần thành công, nhưng cũng khiến Khánh quân rơi vào trạng thái hoản loạn, so với sự thuận lợi của Yến quân, trên quãng đường Khánh quân gặp thêm những trắc trở, có thể nói khác xa nhau một trời một vực.

Hướng về phía trước hơn mười dặm, trời đã tối, lúc này cách Nguỵ quận không tới hai mươi dặm, năm trăm binh lính Yến quân do Lăng Vân thống lĩnh đi tiền phong doanh đã đến biên giới Nguỵ quận rồi.

Hàn Mạc muốn có sự an toàn, lại lệnh cho Chu Tiểu Ngôn dẫn theo một ngàn tinh binh ngày đêm tiến lên trước, tập hợp cùng Tiền Phong doanh của Lăng Vân, rồi hạ trại cảnh giới ở tiền phương, đảm nhiệm việc canh gác phía trước.

Quân chủ lực của Yến quân dựng lều trại ở ba bên trái phải và giữa, lập trạm canh gác, nghiêm ngặt đề phòng.

Hàn Mạc trở về, không thể thiếu việc triệu tập tướng lĩnh đến để thảo luận việc hành động tiếp theo, tuy nhiên trước đó Hàn Huyền Linh đã nhiều lần thảo luận, nhưng vốn là chủ soái của một quân, Hàn Mạc vẫn muốn tận dụng tất cả khả năng để hiểu được sách lược tác chiến trước mắt.

Dưới màn đêm, trong lều trại của Đại soái đèn sáng trưng, Hàn Mạc và Hàn Huyền Linh cùng Thiết Khuê đang ngồi trong lều trại xem bản đồ thảo luận một số việc, tướng lĩnh ở hai bên cánh cũng đã chạy tới.

Lần tiến quân này, Hàn Huyền Linh với tư cách là Phó soái của toàn quân, cùng với Thiết Khuê trấn giữ trung quân, Khổng Phi thống lĩnh bên cánh phải, Hạ Hầu Đức thống lĩnh quân cánh trái, cùng nhau tiến lên, thanh thế rất lớn.

Đợi đến lúc chư tướng đều đến đủ, Hàn Mạc lệnh cho Thiết Khuê gọi bọn họ vào lều, trừ Khổng Phi và Hạ Hầu Đức ra, còn có bảy tám tên đô Chỉ huy sứ cũng phụng mệnh tiến tới.

Lần tiến quân này, quân Yến ngoài quân cánh giữ Lâm Dương quan, không thể thiếu những tướng sĩ được điều động từ các nơi ở phía bắc tới, Tần Lạc và Vương Tư Vũ là đô Chỉ huy sứ của Lâm Dương quan, Hàn Mạc thìđiều động không ít các tướng lĩnh từ các quan ải tới, những người này là do Tiêu Hoài Ngọc đích thân tuyển chọn ra, không phải loại tầm thường.

Những tướng lĩnh cấp cao phần lớn đều tham gia cuộc thảo luận lần Hàn Mạc xuất binh ở quận Sơn Nam trước kia, biết Hàn Mạc thống lĩnh binh chinh phạt Tư Mã Hạo Nguyệt, sau này từ miệng của Chu Tiểu Ngôn, những tướng lĩnh cao cấp này cũng đều biết Hàn Mạc và thuộc hạ bị Sơn Nam quân giăng bẫy.

Tuy Hàn Huyền Linh ra lệnh cho các chư tướng không được tiết lộ chuyện này, nhưng trong lòng mọi người vẫn lo lắng cho Hàn Mạc.

Một trận chiến Hàn Mạc cưỡi thiết mã đại phá, đã đoạt được hai quận là Nam Dương và Đình Thuỷ, uy phong trong Tây Bắc quân ở Yến quốc đã đạt tới mức cực đỉnh, ai nấy trong Tây Bắc quân đều rỏ ra khâm phục và kính sợ vị Đại tướng này, hiện nay Tiêu Hoài Ngọc bặt vô âm tín, nếu Hàn Mạc lại có sự cố ngoài ý muốn, thì Tây Bắc quân sẽ gặp rắc rối lớn, cho nên đối với vô số những tướng lĩnh của Tây Bắc quân mà nói, bọn họ vô cùng hy vọng Hàn Mạc có thể bình an trở về.

Lần này nghe thấy Đại tướng quân Hàn Mạc triệu tập, mọi người đều tỏ ra yên tâm.

Trận đại chiến này, chủ tướng trở về, càng làm tinh thần tướng sĩ phấn khích.

Những tướng lĩnh đồng loạt tiến vào bên trong lều, Hàn Mạc ngồi ở giữa lều, nhìn thấy những gương mặt quen thuộc bước vào, gương mặt hiện lên nụ cười, nhưng trong giây lát, một hình bóng xuất hiện trước mắt hắn, khiến hắn không khỏi giật mình.

Hàn Mạc quả thực không thể ngờ được, hôm nay lại có thể gặp người này ở đây.

Chư tướng tiến vào, từng người tiến tới hành lễ, Hàn Mạc khẽ vuốt cằm, ánh mắt nhìn chằm chằm vào một người trong đám tướng lĩnh, người này mặc bộ giáp màu nâu, người tuy không to lớn nhưng rất có uy, đầu đội mũ đồng, thần thái rất lạnh lùng, đây chẳng phải là đường huynh của Hàn Mạc sao, là cháu đích tôn của Hàn gia Hàn Thương.

Sau khi Hàn Thương vào lều, ánh mắt cũng nhìn chăm chú vào mặt Hàn Mạc, bốn mắt hai người nhìn nhau, không phải sự vui mừng vì huynh đệ lâu ngày không gặp, trái lại đều lộ ra vẻ lạnh lùng.

Hàn Huyền Linh thấy thần tình của Hàn Mạc, dường như cũng đoán ra chuyện gì, cười nói:

- Đại tướng quân, trong nước điều năm vạn quân viện trợ tới đây, triều đình phái Trung nghĩa doanh Chỉ huy sứ Hàn Thương và Phạm tướng quân thống lĩnh binh tới đây.

Hàn Thương không có chút biểu cảm gìđứng ở đó, cũng không tiến lên tham kiến, lại có một vị võ tướng tuổi gần bốn mươi tiến lên, chắp tay cung kính nói:

- Mạt tướng Phạm Vân Đường, tham kiến Đại tướng quân.

Hàn Mạc đưa ánh mắt rời khỏi Hàn Thương, cười nói:

- Phạm tướng quân vất vả rồi.

Hắn vừa nghe thấy tên Phạm Vân Đường, cũng biết người này cùng vai vế với nhạc phụ của mình là Phạm Vân Ngạo.

Phạm Vân Đường chính là em trai của Phạm Vân Ngạo, trong gia tộc Phạm thị, Phạm Vân Ngạo là cột trụ của Phạm thị, nắm trong tay Binh bộ, ở quân đội rất có uy vọng.

Phạm Vân Đường cũng là một nhân vật kiệt xuất của Phạm thị, vài năm trước được tấn phong Võ Tước Trấn Quân Tướng, là một trong bốn mươi tướng lĩnh được phong Võ Tước, giống như phần lớn võ tướng, trong kinh cũng có phủ đệ, nhưng lại không có thực quyền lớn, nhưng khi binh bộ phải tuyển quân, phải có những vị võ tướng như vậy giữ trách nhiệm chấp hành.

Lần điều quân viện trợ cho Tây Bắc quân, Phạm Vân Ngạo mượn cơ hội này, dùng cho một chức có danh mà không có quyền như Phạm Vân Đường, lệnh cho Phạm Vân Đường tham gia vào đoàn quân viện trợ này, sau khi tập kết năm vạn binh lực, với danh nghĩa của binh bộ, để Phạm Vân Đường thống soái đội quân này.

Nhưng sau này Hàn Huyền Đạo bỗng nhúng tay vào, để Hàn Thương gia nhập đội quân viện trợ, tuy trên danh nghĩa là phó tướng cho Phạm Vân Đường, nhưng Phạm Vân Đường không coi đó là sự thật.

Hiện nay thế lực của Hàn tộc mạnh hơn Phạm tộc rất nhiều, hơn nữa Hàn Thương vốn là Trung nghĩa doanh Cỉ huy sứ, tuy nhiên chưa nắm hoàn toàn trong tay đội ngự lâm quân mới này, nhưng cũng là một vị tướng có thực quyền, so với vị không có thực quyền như Phạm Vân Đường thì mạnh hơn rất nhiều.

Cho dù là tính trên phương diện gia tộc hay quyền lực của một người, Hàn Thương đều mạnh hơn Phạm Vân Đường, hơn nữa Hàn Thương cũng không chịu cúi đầu trước một người như Phạm Vân Đường, cho nên thống lĩnh binh lần này, Hàn Thương trên danh nghĩa là phó tướng, nhưng là người phát hiệu lệnh, nghiễm nhiên là chủ tướng, Phạm Vân Đường lại là người biết cách tiến lui, biết thực lực không bằng Hàn Thương, đối với hiệu lệnh của Hàn Thương, nhắm một mắt mở một mắt, chỉ có điều không hài lòng mà thôi.

Hàn Mạc cũng không nhìn Hàn Thương nữa, chỉ thản nhiên nói:

- Mọi người ngồi xuống nói chuyện.

Chư tướng liền ngồi xuống ở hai bên, vẻ mặt Hàn Thương lãnh đạm, cũng ngồi xuống.

Hàn Mạc dường như cũng liếc qua Khổng Phi một cái, cuối cùng nói:

- Có lẽ chư vị vẫn chưa biết, Phong quốc dường như đã xuất binh đánh vào quận Sơn Nam của Nguỵ quốc rồi.

Lời này vừa nói ra, mọi người đều kinh ngạc.

Hạ Hầu Đức nhíu mày nói:

- Đại tướng quân, Phong quốc thực sự xuất binh rồi sao?

Hàn Mạc thản nhiên nói:

- Trước mắt bản tướng không thể khẳng định, nhưng… Sơn Nam quân trên đường rút quân, nếu không phải Phong quốc xuất binh, thì bọn họ chắc chắn sẽ không rút quân về.

Thiết Khuê nói:

- Nếu là như vậy, Sơn Nam quân dọc đường sẽ bị người của Phong quốc cầm chân, sẽ không có sự uy hiếp gì lớn đối với chúng ta.

Hàn Mạc hỏi:

- Thiết tổng binh, tình hình trước mắt của Kinh Đô thành rốt cục thế nào rồi?

- Bẩm Đại tướng quân, theo thám tử hồi báo, người Nguỵ tập trung binh lực lớn ở ngoài Kinh Đô thành.

Thiết Khuê nghiêm nghị nói:

- Tổng binh lực đã vượt qua mười vạn người, dựa theo tình thế, e rằng số người còn tăng lên nữa. chúng ta phải đối diện với phía nam Kinh Đô thành, có khoảng nam vạn binh lực, theo tin tức đánh tin cậy, người Nguỵ sớm đã tạo dựng vô số công trình phòng ngự ở ngoài Kinh Đô thành, hơn nữa lại tập kết được không ít dân chúng, gia cố Kinh Đô thành… Kinh Đô thành vốn rất rộng lớn và kiên cố, dễ giữ khó công, hiện nay người Nguỵ gia cố Kinh Đô thành, vậy sẽ chuẩn bị giữ thành tới cùng.

Dừng lại một lát, nói tiếp:

- Ta cũng đã tham gia rất nhiều lần thảo luận, muốn tốc chiến tốc thắng, chỉ sợ rất khó khăn, cho nên phải chuẩn bị những trận đánh lâu dài.

- Đánh lâu dài, không khác gì trận chiến của lương thảo.

Hàn Mạc vuốt cằm nói:

- Đường lương thảo của quân ta, nhất định phải bảo đảm thông suốt, không được để thất thoát.

Hàn Huyền Linh gật đầu nói:

- Không sai. Ác Dương Linh đã nằm trong tay quân ta, các thành trì đều có lính canh giữ, lúc trước còn lo Sơn Nam quân sẽ từ quận Sơn Nam tới quấy đảo lương thảo, nhưng hiện tại người Phong quốc tiến vào biên giới quận Sơn Nam, Sơn Nam quân phải đối phó với người Phong quốc, sẽ không sự uy hiếp lớn đến lương thảo của quân chúng ta.

Khổng Phi cười nói:

- Sơn Nam quân không có Tư Mã Hạo Nguyệt, chưa chắc đã ngăn cản được người Phong quốc. Người Phong quốc cũng đến rất kịp thời, có bọn họ đối phó với Sơn Nam quân, miễn cho chúng ta không ít phiền toái.

Từ đầu không hè hé răng nói, cuối cùng Tần Lạc cũng nói:

- Người Phong quốc đột nhiên xuất binh, trong đó có quỷ kế gì không đây?

Khổng Phi nói:

- Chỉ là một nước nhỏ, đơn giản là có mối thù truyền kiếp với Nguỵ quốc, muốn mượn cơ hội này để trả thù mà thôi, bọn chúng làm sao dám tranh đoạt thổ địa Nguỵ quốc với chúng ta chứ.

Y nhìn Hàn Mạc nói:

- Đại tướng quân, tuy quy ước không nói ra rõ ràng, nhưng chúng ta và người Khánh quốc đều biết, khi công phá Nguỵ quốc, phía bắc Kinh Đô thành thuộc về Khánh quốc, phần đất phía nam thuộc về Đại Yến ta, quận Sơn Nam nằm ở phía nam Kinh Đô thành, sớm muộn cũng là thổ địa của Đại Yến ta, Phong quốc cả gan dám chiếm phần thổ địa của chúng ta sao?

Thực ra những lý lẽ này, trong lòng những người ở đây đều biết, chỉ là không ai giống như Khổng Phi nói toẹt ra thôi.

Thiết Khuê ho một tiếng, nói:

- Lúc này không quan tâm đến Phong quốc nữa, phải nghĩ cách làm thế nào công kích vào Kinh Đô thành, trong hiệp nghị đã ghi rồi, ai chiếm được Kinh Đô thành trước thì người đó có thể trấn giữ Kinh Đô thành, nước khác không có quyền vào thành, chúng ta không thể để người Khánh quốc chiếm thành trước chúng ta.

Hai nước Yến- Khánh, ký vào hiệp định cùng công kích Nguỵ, nếu đúng như Thiết Khuê nói, trong đó có một điều đề cập đến Kinh Đô thành, hai bên thống nhất, quân đội nước nào công vào Kinh Đô thành đầu tiên, sẽ có quyền khống chế Kinh Đô thành, nước khác chỉ có thể được bồi thường mà thôi, không được vào thành. Đọc Truyện Online Tại TruyệnFULL.vn

Lập ra điều này, trên thực tế là muốn hai nước dốc toàn lực để công phá Kinh Đô thành, nếu không hai nước sẽ tránh bị tổn thất quân đội ở mức thấp nhất, sẽ có một nước đứng xem, e rằng Kinh Đô thành vĩnh viễn không đánh nổi.

Mà điều này, không nghi ngờ gì nó sẽ là động lực lớn cho hai nước.

Kinh Đô thành là kinh thành của Nguỵ quốc, cũng là trung tâm chính trị kinh kế của Nguỵ quốc, tuy quốc lực của Nguỵ quốc kém phát triển, nhưng Kinh Đô thành là nơi tập trung của cái của Nguỵ quốc, nếu có thể nắm trong tay toà thành này, có thể chiếm đoạt được lợi ích ắt sẽ vô cùng to lớn.