Hàn Mạc chợt lạnh lùng, ánh mắt ánh lên vẻ giận dữ. Hàn Huyền Linh quát lớn:

-Hàn Thương, ngươi lớn mật quá rồi đấy. Nơi này là nơi nào mà ngươi dám nói xằng nói bậy.

Hắn lại quay qua, lạnh lùng nói:

-Ngươi đâu, lôi Hàn Thương xuống, phạt hai mươi quân côn!

Các chư tướng trong trướng cũng không nói gì. Bọn họ đều là đại tướng quân Tây Bắc, dĩ nhiên phải bảo vệ Hàn Mạc. Hàn Thương ăn nói lỗ mãng, tính tình ngạo mạn, lại chẳng có chút giao tình gì với bọn họ, dĩ nhiên họ cũng không cần cầu xin cho y.

Hàn Huyền Linh biết hiềm khích giữa cặp anh em này, giờ lại đang giữa cuộc đại chiến, gã nhất định phải dốc toàn lực bảo vệ uy tín của Hàn Mạc. Gã biết chuyện này sẽ làm Hàn Mạc khó xử, nên chủ động ra tay, cho người phạt côn Hàn Thương. Trước tiên là để giữ gìn uy danh của Hàn Mạc, còn một nguyên nhân khác nữa, chính là để thức tỉnh Hàn Thương, nhắc nhở y đây không phải là ở trong phủ đệ của gia tộc y, không phải là lúc cho y giở trò huynh đệ giận dỗi nhau.

Vào thời điểm như thế này, toàn quân từ trên xuống dưới phải đoàn kết một lòng, kỷ luật nghiêm minh, nhất định không thể có ngoại lệ.

Hàn Huyền Linh vốn là Tổng đốc quân trấn phủ Đông Hải. Ngay từ khi còn trẻ đã bắt đầu soái lĩnh binh tướng, dĩ nhiên gã biết quân pháp vô tình, càng hiểu rõ được tầm quan trọng của quân uy.

Ngay lập tức, hai gã võ sĩ mặc giáp trụ bước vào trong trướng vải. Hàn Thương lạnh lùng cười, thản nhiên nói:

-Chỉ có hai mươi quân côn sao? Ta còn tưởng phải chém đầu ta chứ!

Y oán hận liếc nhìn Hàn Mạc một cái, nhưng lại rất thoải mái ra nhận quân côn.

Hàn Thương ra ngoài rồi, Hàn Mạc mới cho chúng tướng ngồi xuống. Hắn vẫn mỉm cười, nói:

-Các vị, chúng ta đều có để lại quân đội đóng ở Nam Dương quan, Đình Thủy quan và Ác Dương Lĩnh. Ba nơi này chính là nhân tố quyết định đối với vấn đề quân lương của ta. Tình hình trước mắt xem ra không có thế lực nào khác có thể uy hiếp ba nơi này, chính vì thế, có thể nói quân lương của ta hiện khá an toàn.

Dừng một chút, hắn lại nghiêm nghị nói:

-Bản tướng bao vây, đánh quân viện binh, làm tiêu hao thực lực của người Ngụy, thật sự cũng là một thử thách với nước ta. Nhưng các vị không cần lo lắng, từ nhiều năm trước cho tới nay, Đại Yến ta vẫn đều dưỡng sức chờ đợi. Lần này, nếu triều đình hạ lệnh xuất binh, nhất định đã chuẩn bị thật tốt, việc tiếp tế hậu cần nhất định cũng sẽ không có vấn đề gì!

-Diệu kế của Đại tướng quân cũng là vì lo lắng cho tính mạng của huynh đệ quân ta. Chúng ta xin thay mặt tướng sĩ toàn quân cảm tạ Đại tướng quân.

Hạ Hầu Đức nghiêm nghị nói.

Các chư tướng khác cũng đều gật đầu đồng ý.

Hàn Mạc không có ý định tấn công kinh thành, mà chọn cách làm tiêu hao binh lực địch, trên thực tế chính là dùng sức mạnh của của một quốc gia để chiến đấu. Kế này, nếu là người không hiểu chuyện, chắc hẳn sẽ trách hắn là kẻ yếu đuối, không dám hành động, nhưng thật ra nó lại giúp cho binh sĩ Yến quân giảm khả năng tử thương đến mức thấp nhất.

Từ xưa đến nay, cuộc chiến công thành bao giờ cũng gây tổn thất nghiêm trọng nhất, huống hồ kinh thành lại kiên cố như vậy. Hơn nữa, bên ngoài kinh thành lại có bố trí phòng ngự công sự, nếu thực sự muốn đánh mạnh vào đó, số binh sĩ chết nhất định sẽ rất lớn, hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng.

Một tướng công thành, vạn cốt khô.

Đạo lý này từ xưa đến nay ai cũng biết. Nhưng Hàn Mạc lại cảm nhận sâu sắc rằng tính mạng con người rất đáng trân trọng. Hắn đặt mình vào hoàn cảnh người khác mà suy nghĩ, mỗi lần khi hắn lâm vào tình cảnh tuyệt vọng, tưởng như sắp chết đến nơi, đều luôn nhớ tới người nhà, còn nhớ có rất nhiều người đang chờ hắn quay trở về.

Hắn còn như vậy, thì mấy vạn đại quân Yến quân này, có người nào lại không như thế.

Thương thay những bộ xương cốt vô danh bên sông, ra đi để lại giấc mộng xuân khuê.

Ai không có người thân, người nào lại chẳng nhớ thương gia đình nơi cố hương?

Có lẽ trong một số chuyện, Hàn Mạc thực sự rất lạnh lùng, khắc nghiệt, nhưng bản chất của hắn lại không phải là một người khát máu. Hắn dĩ nhiên hiểu được đạo lý nhà binh, càng biết câu danh ngôn "Một tướng công thành, vạn cốt khô" kia. Nhưng nếu chỉ cần mười ngàn mạng người là có thể đạt được mục đích, hắn nhất định sẽ không để xuất hiện cái xác thứ mười ngàn lẻ một.

Các chư tướng đều hiểu, Hàn Mạc bao vây chứ không tấn công, dĩ nhiên sẽ cần tiêu tốn rất nhiều lương thảo hậu cần, rất có thể hắn sẽ bị áp lực từ triều đình.

Trên thực tế, những lời Hàn Thương vừa nói cũng không phải hoàn toàn vô lý. Một khi bắt đầu vào thế giằng co, dĩ nhiên sẽ tiêu hao rất nhiều quân lương từ kinh thành chuyển đến, cũng làm ảnh hưởng nghiêm trọng đến Yến Quốc.

Ngoài quân đội đóng giữ ở dọc đường, Yến quân còn có chín vạn dân chúng, cùng mười ngàn chiến mã mới tới được bên trong Ngụy Quốc. Quân đội khổng lồ như thế, lượng lương thực tiêu hao mỗi ngày quả không phải nhỏ.

Tuy hiện giờ lương thảo của Yến quân sung túc thật, nhưng một khi chọn cách đánh lâu dài, chưa chắc Yến quân có thể chịu nổi được. Binh sĩ không thể không có lương thực. Cho đến khi trận chiến chấm dứt, Yến Quốc chỉ có thể gia tăng dự trữ lương thực, liên tục vận chuyển lương thảo ra tiền phương, đảm bảo Yến quân không bị cạn kiệt lương thực mà gặp nguy hiểm. Nhưng đoạn đường vận lương từ nội địa Yến Quốc tới bên trong Ngụy Quốc dài gần ngàn dặm, lượng nhân lực và vật lực cần có phải cực lớn. Đúng như Hàn Thương nói, triều đình phát hai trăm ngàn đấu lương thực, để đưa được đến tiền tuyến cần phải tiêu tốn mất hơn một trăm ngàn thạch. Số lượng tiêu hao dọc đường đi dù sao cũng là một con số khổng lồ.

Cũng đúng như lời Hàn Mạc nói, dùng sức mạnh của Yến Quốc để tiêu hao sức mạnh của Ngụy Quốc, cho đến khi Ngụy Quốc không thể chịu nổi nữa mới thôi.

-Có thể dốc sức làm giảm bớt thương vong của quân ta dĩ nhiên là chuyện may mắn, nhưng bản tướng cũng còn lo lắng khác nữa.

Hàn Mạc trầm giọng nói. Hắn quét mắt nhìn các chư tướng một lượt, chậm rãi nói:

-Các vị đừng quên rằng, trước mặt chúng ta có một con sài lang, nhưng bên cạnh chúng ta vẫn còn một con sói khác!

Chư tướng cùng nhìn nhau. Hàn Huyền Linh nghiêm nghị nói:

-Đúng vậy, Khánh Quốc!

Các tướng tức thì thoải mái.

Hôm nay là đồng minh, ngày mai đã là kình địch.

-Các vị cũng biết, ba nước Ngụy Khánh và Đại Yến ta, nói về thực lực thì Bắc Khánh hoàn toàn xứng đáng đứng đầu. Bắc Khánh có mười một quận, đất rộng, của dải dồi dào, dân cư đông đúc. Nếu bọn họ có một Hoàng đế tốt, chăm lo việc nước, nhất định đó sẽ là một cường quốc.

Hàn Mạc chậm rãi nói:

-Nhưng cho đến bây giờ, Khánh Quốc tuy vẫn có mười một quận như trước, nhưng quân vương ngu ngốc, tham quan ô lại nhiều, người dân nghèo khổ, quốc khố trống không, chẳng qua chỉ là một con hổ giấy khổng lồ mà thôi. Thực lực của Khánh Quốc hiện giờ thua xa với thời mới lập nước.

Chư tướng đều khẽ gật đầu.

-Chẳng qua là cây có bóng, người có uy, lạc đà gầy chết so với ngựa vẫn là to. Nếu một ngày phá được kinh thành, Khánh Quốc nhất định sẽ trở mặt thành thù với Đại Yến ta. Đến lúc đó, đồng minh ngày hôm nay sẽ trở thành cường địch. Chính vì thế, trước tiên chúng ta phải chuẩn bị sẵn sàng, làm suy yếu sức mạnh địch thủ.

Khổng Phi hỏi:

-Đại tướng quân, làm thế nào để làm suy yếu bọn họ?

-Quân ta án binh bất động chẳng khác nào làm suy yếu sức mạnh của Khánh Quốc!

Hàn Mạc cười nói.

Mọi người nhất thời còn chưa hiểu được. Hàn Huyền Linh vỗ trán, thoáng suy nghĩ.

Hàn Mạc cười, giải thích:

-Bản tướng đã từng nói, Đại Yến ta có Đại Hoàng đế chăm lo việc nước, sức mạnh của nước nhà dần ổn định lên nhiều. Trận chiến ngày hôm nay, Đại Yến ta đã chuẩn bị kỹ càng từ nhiều năm trước rồi. Chẳng những chúng ta có thiết quân Tây Bắc, mà trong nước còn có thể cung cấp vật tư chiến lược cho tiền phương. Đây chính là ưu thế của chúng ta. Khánh Quốc thì khác, quốc khố hàng năm của bọn họ trống không, thuế ruộng thiếu. Theo bản tướng biết, thì bọn họ vốn không hề chuẩn bị tốt cho trận đại chiến này. Trước khi Đại Yến ta tham chiến, Khánh Quốc đã bị Ngụy Quốc và Bắc Man giáp công hai mặt, tổn thất nghiêm trọng, nặng nề. Nếu không phải nhờ Thương Chung Ly chuẩn bị thích đáng, tích trữ lương thảo, chỉ sợ người Khánh Quốc sớm đã không chịu nổi nữa rồi. Tuy Khánh Quốc đã cắt đất nghị hòa với Bắc Man, nhưng người Bắc Man vốn là man di, mọi rợ. Cái gọi là hiệp ước bọn họ vốn chẳng coi ra gì, chỉ cần có thời cơ, bọn người đó nhất định sẽ hủy bỏ hiệp ước, tiếp tục xâm lược, tàn sát Khánh Quốc. Chính vì thế, người Khánh Quốc ở phía đông bắc không dám lơi lỏng, luôn phải giữ trọng binh phòng ngự. Viên Mạc tấn công ở sông Ô Mộc, Lâm Thành Phi dẫn quân tấn công ở quận Tuy Định. Đây chính là ba lộ đại quân của Khánh Quốc. Ngoài ra, quân trấn phía nam Khánh Quốc còn phải phòng vệ biên cương, đề phòng Đại Yến ta. Từ đó, có thể tính được người Khánh Quốc đã phải chia thành bốn lộ đại quân. Bốn đại quân này phải tiêu hao thuế ruộng cao hơn khá nhiều so với chúng ta. Khánh Quốc do phải chống đỡ bốn lộ đại quân này, bằng vào thực lực của nước họ, nhất định sẽ không thể chống đỡ được bao lâu nữa. Nói cách khác, trong ba nước Ngụy Khánh và Đại Yến ta chỉ có Đại Yến là thực sự có thể đánh lâu dài được. Còn Ngụy Quốc và Khánh Quốc đều không có hậu cần đỡ lưng trong thời gian dài.

Những lời này Hàn Mạc nói hết sức rõ ràng, mạch lạc, phân tích lại thấu đáo. Tất cả chư tướng đều kinh ngạc.

Trên thực tế, mối hoài nghi của mọi người trước tài năng quân sự của Hàn Mạc sớm đã được xóa tan từ trận chiến lần trước. Tất cả đều rất khâm phục hắn. Giờ lại nghe Hàn Mạc phân tích rõ tình hình các nước, mọi người vừa ngạc nhiên vừa kính phục. Hàn Huyền Linh cũng mỉm cười, gật gật đầu, nhìn Hàn Mạc, đầy vẻ tán thưởng.

-Người Khánh Quốc không thể đánh dài lâu, nhưng dĩ nhiên bọn họ không chịu từ bỏ một cơ hội tốt như thế này, càng không thể giương mắt nhìn Đại Yến ta độc chiếm kinh thành. Chính vì thế, bọn họ sẽ không thể cùng chúng ta thực hiện kế sách giằng co giữa hai quân, mà chỉ có thể nhanh chóng tấn công thành, mong lấy tốc độ tóm lấy kinh thành Ngụy Quốc.

Hàn Mạc nhếch miệng cười lạnh:

-Đây là lựa chọn duy nhất của bọn họ. Mà kết quả của con đường này chính là người Ngụy Quốc và người Khánh Quốc cùng chém giết lẫn nhau. Bọn họ biết rõ Đại Yến ta sẽ tọa sơn quan hổ đấu, nhưng cũng chỉ có thể chấp nhận. Cho dù hai nước này có bất cứ thiệt hại nào thì cũng đều tốt cho Đại Yến ta, huống hồ gì là bọn họ chém giết lẫn nhau.

Hắn than nhẹ một tiếng, cười giảo hoạt:

-Nếu có thể, bản tướng còn bằng lòng nói với Hoàng đế Ngụy Quốc, bảo y cứ yên tâm đối phó với Khánh Quốc, chúng ta tuyệt đối sẽ không lợi dụng lúc người gặp khó khăn mà hai mặt giáp công đâu!

Hắn vừa nói xong, tất cả mọi người trong trướng đều cười ha ha.

Lúc này, cuối cùng bọn họ đã hiểu được, Hàn Mạc yêu cầu chiến lược không tấn công là có mục đích hết sức thâm sâu.

Có thể nói, bao vây mà không tấn công thì Yến quân gặp tổn hại lớn nhất chính là gánh nặng cho đội tiếp tế hậu cần, nhưng lại có điểm tốt hơn nhiều so với tấn công mạnh.

Hàn Huyền Linh cười ha ha, nói:

-Diệu kế này của Đại tướng quân thật quá ảo diệu.

Hàn Mạc quay qua Hàn Huyền Linh, nói:

-Hàn Tổng đốc, sau khi vào Ngụy quận, quân ta có mấy việc cần làm. Thứ nhất, cho quân vây bốn mặt cánh trái, tạo áp lực lên người Ngụy ở đó. Thậm chí ngươi cũng có thể thực hiện vài vụ tấn công nhỏ mấy lần, để bọn chúng cảm nhận được nguy hiểm mà vội vã hơn. Đại quân chủ lực và thủ quân cánh trái của kinh thành phải luôn giữ thế giằng co. Thứ hai, ngay lập tức phái người đi thu gom lương thảo của Ngụy quận. Ngụy quận là quận lớn nhất của Ngụy Quốc, diện tích rất lớn. Ngoài kinh thành, Ngụy quận còn có hơn mười tòa thành nhỏ. Binh lực của mỗi toàn thành đều đã đổ về kinh thành, hầu hết đều đang trong tình trạng phòng không nhà trống. Tuy rằng triều đình Ngụy Quốc đã nhanh chóng gom góp lương thảo, dự trữ ở kinh thành, nhưng theo ta suy đoán thì rất có thể lương thảo ở Ngụy quận chưa chắc đã được thu gom hết, nhất định còn không ít lương thảo phân tán khắp nơi. Số lương thảo này chúng ta phải nhanh tay gom về, phải vét sạch các kho lúa của các thành. Còn phủ đệ của các thổ hào, thân hào nông thôn trong các thành trấn nữa, nhất định bọn họ có cất giấu lương thực, nhất định phải gom hết lại, tập trung về đội quân lương của ta.

Tần Lạc vội hỏi:

-Đại tướng quân, đúng là phải gom hết lương thảo các nơi lại, nhưng nếu thật sự lấy tất cả mang về đây, dân chúng Ngụy quận bên ngoài kinh thành có thể sẽ gây rắc rối cho chúng ta!

Hàn Mạc cười nói:

-Bản tướng đã nghĩ cẩn thận rồi. Thu gom lại số lương thảo này không phải là để dân Ngụy Quốc không có thức ăn, mà là để phòng ngừa số lương thực này sẽ lén lúi tuồn vào trong kinh thành. Trên thực tế, không phải là bao vây, đánh vào viện binh, mà là chúng là muốn bao vây, cắt viện trợ của chúng. Đợi đến khi lương thảo được gom lại rồi, bản tướng sẽ cho phát cháo. Dân chúng Ngụy quận hàng ngày đều có thể đến lĩnh cháo ăn, nhất định sẽ không bị đói chết.

Dừng một lúc, hắn lại nói: Nguồn: http://truyenfull.vn

-Lương đội của chúng ta nhất định phải cử binh sĩ canh gác nghiêm ngặt, ngày đêm tuần tra, nhất định không để xảy ra chút sơ xuất nào. Tần Lạc!

-Có mạt tướng!

Tần Lạc đứng bật dậy.

Hàn Mạc nghiêm nghị nói:

-Nhiệm vụ bảo vệ lương đội, bản tướng phó thác cho người. Đây là huyết mạch của toàn quân ta, trách nhiệm hết sức nặng nề, nhất định không được xảy ra chút sơ xuất nào. Bản tướng cảnh cáo, nếu mất lương thảo, bản tướng nhất định phải lấy đầu ngươi!

Tần Lạc biết đây chính là vì Hàn Mạc rất tín nhiệm y, liền chắp tay nói:

-Đại tướng quân yên tâm, nếu có một chút lương thực nào bị người Ngụy phá hủy, mạt tướng xin đưa đầu tới gặp ngài!

Hạ Hầu Đức đột nhiên hỏi, nói:

-Đại tướng quân, chúng ta lục soát, thu gom lương của Ngụy quận, thì nên sắp xếp như thế nào đây? Nếu binh lực quá ít, chỉ sợ thủ quân của Ngụy quận sẽ chia đi cứu!

Hàn Mạc cười nhạt, nói:

-Chia đi cứu? Nếu thật như thế, nếu chúng thật dám chia người, ta cũng dám nuốt sống chúng luôn. Hoàng đế Ngụy Quốc chỉ biết quý mạng y thôi. Các ngươi yên tâm, cho dù nơi khác có xảy ra chuyện lớn đến đâu, y nhất định cũng sẽ không chia quân đi cứu. Y giờ chỉ nghĩ làm sao tử thủ kinh thành, sao cho chúng ta không tấn công được mà lui binh đi thôi!

Hạ Hầu Đức đứng dậy, chắp tay nói:

-Đại tướng quân, mạt tướng xin được dẫn binh đi thu gom lương thực, cắt đứt đường lương của kinh thành.

Hàn Mạc nói:

-Bản tướng sẽ chia ra hai vạn đại quân, dùng làm hai chuyện lớn. Chuyện thứ nhất là thu gom lương của Ngụy quận, chuyện còn lại là cắt đứt đường liên hệ giữa kinh thành và quận Thiên Thủy, phá hỏng đường lương của bọn họ. Bất kể là làm trực tiếp hay phá hoại ngầm, bản tướng đều không cho phép một chút lương thực nào được đi vào trong thành.

Dừng một chút, hắn giơ tay ra hiệu cho Hạ Hầu Đức ngồi xuống, nói:

-Còn chuyện chọn người, bản tướng vẫn đang cân nhắc.

Hạ Hầu Đức hơi thất vọng, nhưng vẫn ngồi xuống.

Hàn Mạc trầm ngâm một lát, lại nói:

-Bản tướng còn có một chuyện cuối cùng cần làm!

Chư tướng cùng nhìn Hàn Mạc, không biết chuyện cuối cùng hắn muốn nói là chuyện gì.

-Chiêu hàng!

Hàn Mạc thản nhiên nói:

-Bản tướng muốn phái người đi chiêu hàng Ngụy Quốc!

Các tướng đều ngơ ngác nhìn nhau, thoáng kinh ngạc.

Ngụy Quốc tập trung một trăm ngàn đại quân tử thủ, hơn nữa, người Ngụy lại hết sức kiên gan, sao có thể đầu hàng được?

Nhưng mọi người cũng biết, vị Đại tướng quân trẻ tuổi này là người hết sức xảo quyệt, ngoài miệng nói là chiêu hàng, nhưng nhất định là có mưu đồ khác.

Thật ra khi Hàn Mạc vạch kế hoạch cho Yến quân tối nay, mọi người đều cảm thấy đây là kế sách tốt nhất. Trong lòng mỗi vị tướng quân đều thầm khâm phục vị chủ tướng trẻ tuổi này, đều biết mỗi một bước đi của vị Đại tướng quân này đều có lý lẽ nhất định.