Vẻ mặt Hàn Thương lạnh như băng, sau khi thấy Hàn Mạc vào trướng, đi thẳng tới trước mặt mình, sắc mặt âm lãnh, không hiểu sao y cảm thấy cả người rất không tự nhiên.

Hàn Mạc bước nhanh tới trước mặt Hàn Thương, không nói hai lời, một quyền đấm vào mặt Hàn Thương.

Hàn Huyền Linh vừa mới đi ra một chút, không thể tưởng được Hàn Mạc sẽ tiến vào, không nói hai lời ra tay đánh người, thần sắc đại biến, Hàn Thương đương nhiên lại càng không ngờ Hàn Mạc dám động thủ với mình. Tuy Hàn Mạc ra tay bất ngờ, nhưng Hàn Thương vốn có thương pháp thần tình, phản ứng rất nhanh, một bàn tay che lên trước mặt, muốn khống chế nắm đấm của Hàn Mạc. Nguồn truyện: TruyệnFULL.vn

Có điều, chưa chặn được nắm đấm của Hàn Mạc y đã cảm thấy bụng mình đau đớn, Hàn Mạc dương đông kích tây, nhìn như muốn đấm thẳng vào mặt y nhưng thực ra lại dùng chân đá vào bụng.

Hàn Mạc bất ngờ ra tay, tốc độ cực nhanh, Hàn Thương chỉ có thể đối phó được với một quyền đã là rất khó rồi, làm sao đoán nổi Hàn Mạc còn ra đòn phía dưới.

Một cú đá này của Hàn Mạc đương nhiên cũng có chừng có mực, sẽ không động tới nội tạng của Hàn Thương, nhưng lực chân dưới cơn thịnh nộ thì không phải nhỏ, Hàn Thương trúng một cước đương nhiên bị thương, giật mình thật mạnh, lồng ngực như vỡ ra, khí huyết muốn nghẽn lại.

Hàn Mạc nhanh chóng bước lên bóp cổ Hàn Thương, lạnh lùng đe dọa:

- Ta nể mặt ngươi, ngươi lại nhiều lần khiến ta khó xử. Ngươi mắng ta, ta có thể nhịn, nhưng ngươi ăn nói vô lễ với nàng, đừng trách ta không khách khí. Hắn buông tay thản nhiên nói tiếp:

- Nơi này cũng không phải nơi không ngăn được cái miệng ngươi.

Hàn Huyền Linh đã tới, túm chặt lấy Hàn Mạc, thần sắc khó coi đến cực điểm, trầm giọng trách mắng:

- Tiểu Ngũ, con…. sao con lại hỗn láo như vậy!

Trong lúc đó, Hàn Thương không nói hai lời, chạy tới bên cạnh tháp có đeo đao của y, cầm chuôi đao rút ra, quay lại chỉ vào mặt Hàn Mạc, lạnh lùng:

- Hàn Mạc, ta chém ngươi!

Hàn Mạc thuận tay vớ lấy một cái ghế, hung tợn đập Hàn Thương, tức giận quát:

- Vẫn còn tưởng ta sợ ngươi sao?

Đại đao của Hàn Thương lướt qua, rắc rắc, cái ghế kia bị chém làm hai nửa.

Chém xong cái ghế, hắn còn muốn tiến lên, Hàn Mạc cũng giơ găng tay phải bằng kim loại của mình lên, khí thế hung ác vung tay chào đó, Hàn Thương chặt đao xuống, găng tay kim loại của Hàn Mạc đỡ lấy, đao chém trúng nắm tay "choang" một tiếng, hoa lửa văng khắp nơi, mà gần như cùng lúc đó, tay trái Hàn Mạc chém ra, thật mạnh đánh trúng vào mặt Hàn Thương "binh" một tiếng, một cái răng của Hàn Thương bay ra, miệng thổ huyết.

- Dừng tay!

Từ lúc Hàn Mạc ra tay Hàn Huyền Linh vẫn thờ ơ lạnh nhạt, sắc mặt khó coi, lúc này rốt cuộc cũng gầm lên, lao vào giữa, tay bắt lấy tay Hàn Thương, thuận thế đoạt luôn đao của y, tát một cái vào mặt, lập tức lại một chưởng đẩy y ra, lại quay người tát vào mặt Hàn Mạc.

Hàn Mạc thấy Hàn Huyền Linh, chưa kịp động thủ đã trúng một cái tát của Hàn Huyền Linh.

Mặt mày Hàn Huyền Linh xanh mét, nhìn Hàn Thương, lại nhìn Hàn Mạc, chậm rãi nâng đại đao trong tay lên, lạnh lùng hỏi:

- Đây là cái gì?

Mặt Hàn Thương đã sưng sưng lên, thậm chí còn hơi tím, khóe miệng vẫn tràn máu, đôi mắt oán độc nhìn Hàn Mạc, giống như một con trâu đực bị chọc giận, còn muốn xông lên, nhưng có Hàn Huyền Linh sừng sững đứng án ở giữa như một ngọn núi, y cũng không dám manh động, chỉ có điều hai nắm đấm siết chặt, hai hàm răng nghiến lại, gần như đang cắn nát răng của mình.

Hàn Mạc cũng cười lạnh, sắc mặt tuy có vẻ bình tĩnh, nhưng trong đôi mắt, hàn quang vô cùng lạnh lẽo.

- Hàn Thương, con nói xem, đây là cái gì? Hàn Huyền Linh lắc lắc đại đao trong tay hỏi.

Hàn Thương oán hận trả lời:

- Đao!

- Con cũng nhận được đây là đao? Hàn Huyền Linh vô cùng đau đỡn hỏi:

- Con dùng đại đao, là muốn giết Tiểu ngũ sao?

- Là nó ra tay trước! Hai nắm đấm của Hàn Thương rung lên:

- Trong mắt nó không có đại ca con, dưới phạm thượng, con vì gia tộc định thanh lý môn hộ, giết chết nó luôn!

- Thanh lý môn hộ cũng không tới phiên ngươi!

Cho tới tận bây giờ Hàn Mạc vẫn cực lực nhẫn nhịn Hàn Thương, thậm chí hôm nay, hắn vẫn mang theo cái tâm giảm bớt mâu thuẫn mà đến.

Trong lòng hắn cũng rõ ràng, Hàn gia có thể có ngày hôm nay quả thật là vì khi đối mặt với kẻ thù bên ngoài, cả gia tộc trên dưới đều đồng tâm hiệp lực, mới khiến cho Hàn tộc ở Đông Hải có địa vị hôm nay.

Hàn Chính Càn và Hàn Chính Khôn cũng từng vô số lần dạy con cháu Hàn tộc, cái gọi là huynh đệ đồng tâm đồng chí, một gia tộc muốn được hưng thịnh, điều kiện hàng đầu là huynh đệ hòa thuận, tuyệt không thể để xảy ra loạn.

Hàn Mạc vẫn nhớ kỹ những lời này, cũng hiểu rõ đó là đạo lý, chính là vì như vậy, tuy rằng Hàn Thương cho đến giờ đều quái gở lập dị, cách cư xử đối với Hàn Mạc rất ngạo mạn, nhưng Hàn Mạc vẫn cố hết sức mà ngăn sự bất mãn trong lòng lại, để bảo vệ sự hòa thuận của huynh đệ.

Nhưng tới hôm nay, cuối cùng Hàn Mạc cũng hiểu ra hiềm khích của mình và Hàn Thương tuyệt không thể vì chính mình nhẫn nhịn mà giảm bớt, mà ngược lại hoàn toàn, mình càng nhượng bộ, đối phương lại càng được thể gây sự.

Trên thế gian này, bất kể cổ kim, đều có một loại người hiểu cái sự dễ tha thứ bỏ qua của người khác là sự sợ hãi, căn bản sẽ không biết được người khác có cái tâm muốn giữ gìn đại cục.

Không nghi ngờ, Hàn Thương là người như thế.

Bây giờ Hàn Mạc cũng hiểu, đối với vị đại ca như vậy, nếu còn tiếp tục nhường nhịn, ngược lại sẽ khiến hắn kiêu ngạo hơn, chỉ sợ sau này trong cuộc sống sẽ sinh ra càng nhiều phiền toái.

Về công về tư, hắn đều phải chèn ép vị huynh trưởng lòng dạ hẹp hòi này, phải áp chế ngạo khí của y.

Huống chi hôm nay Hàn Thương mở miệng không lựa lời, làm nhục Tiêu Linh Chỉ, sao Hàn Mạc có thể nhẫn nại.

- Tiểu ngũ, con câm miệng!

Hàn Huyền Linh vứt đại đao trong tay xuống, lạnh lùng nói:

- Đương nhiên Thương nhi không nên dùng đao với con, nhưng con có còn biết lớn nhỏ trên dưới? Nó là đại ca của con, nó có phạm sai lầm gì, con cũng không thể ra tay với đại huynh của mình. Cái này gọi là gì? Cái này gọi là cốt nhục tương tàn, đao và nắm đấm chỉ để đối phó với kẻ địch, chẳng lẽ để đối phó với huynh đệ của mình?

Hàn Mạc lạnh mắt liếc Hàn Thương một cái, mới nói với Hàn Huyền Linh:

- Nhị bá, ai sai sai đúng bá cũng đều nhìn được rồi. Con không có ý định ra tay với hắn, nhưng nếu hắn đã là đại huynh, thì cũng nên thể hiện phong thái của đại huynh.

Dừng một chút, chậm rãi nói tiếp:

- Trước khi Chỉ nhi được ban hôn đã cùng con tâm đầu ý hợp, việc này con cũng đã chuẩn bị giải thích với hắn. Cho dù là phải bồi tội cũng không phải là không thể. Lần trước Chỉ nhi vì cứu con đã suýt mất mạng, nàng đối với con có tình có nghĩa, con cũng không thể phụ nàng!

Hắn lại giơ tay, chỉ vào Hàn Thương:

- Ngươi nói năng lỗ mãng sỉ nhục nàng. Nếu cho chọn lại, ta cũng còn muốn đánh nữa!

Hàn Thương lau vết máu ở khóe miệng, siết tay cười lạnh:

- Tốt. Muốn đánh, chúng ta tìm nơi nào không có ai để đánh, không chết không dừng!

Hàn Huyền Linh thấy hai người này đối đầu gay gắt, biết hiểu lầm giữa hai bên không thể tạm thời tiêu trừ, lòng dâng lên một cảm giác cực kỳ bất an, sắc mặt cũng âm trầm hơn.

Thế hệ nam đinh trực hệ này của Hàn gia.

Ngoại trừ Hàn Mạc và Hàn Thương còn có Hàn Tân và Hàn Nguyên.

Lão nhị Hàn Nguyên là đứa con thân sinh của Hàn Huyền Linh, đương nhiên ông ta biết bản tính của con mình, biết tính tình Hàn Nguyên trời sinh trung hậu, không thích tranh cường, không có tâm háo thắng, sẽ không khơi mào lên phong ba trong gia tộc.

Lão tam Hàn Tân lại là một người có tính tình phóng đãng, không màng danh lợi, chỉ cầu mình được sống khoái hoạt.

Vừa may Hàn Thương và Hàn Mạc là hai người có tư chất nhất gia tộc.

Hàn Thương là cháu trai lớn nhất, tuy tính tình cổ quái lòng dạ hẹp hòi, nhưng trong số con cháu Hàn tộc mới xuất hiện có thể coi như một nhân tài, hơn nữa nếu không có gì bất ngờ xảy ra, là người chủ kế thừa Hàn Tộc sau này, trong tộc địa vị cực cao.

Mà người uy hiếp tới địa vị của nó lại chính là Hàn Mạc.

Trong số con cháu, bất kể về trí tuệ hay năng lực, Hàn Mạc có thể nói là một người có một không ai, hiện giờ thân phận hiển hách, nắm quân Tây Bắc trong tay, sớm sẽ trở thành đệ nhất nhân trong đám hậu bối Hàn gia.

Chính vì thế, đương nhiên sẽ khiến cho Hàn Thương vốn tâm cao khí ngạo cực kỳ bất mãn.

Nếu hai người có thể hòa thuận cùng giữ gìn Hàn tộc, Hàn tộc nhất định còn tiếp tục thịnh vượng, nhưng sự thật hoàn toàn ngược lại, hai người không được phép sinh ra hiềm khích nhất hôm nay lại trở mặt đánh nhau.

Hàn Huyền Linh rất phẫn nộ, nhưng trong lòng cũng rất giật mình, lại càng lo sầu hơn.

Ông cũng biết rõ, tính tình Hàn Thương cố chấp vô cùng, mà Hàn Mạc có đôi khi cũng là một con trâu kéo không đi, nếu chỉ có quát mắng, căn bản hiềm khích giữa hai người sẽ không thể giải tỏa.

Nhìn Hàn Mạc, ông trầm giọng nói:

- Tiểu ngũ, ngày mai đại quân còn xuất phát, con là chủ soái một quân, quân vụ rất nhiều, về trước đi.

Hàn Mạc cũng biết Hàn Huyền Linh không muốn nhìn sự tình xấu thêm, tối nay hắn đá trúng Hàn Thương một cước, còn thưởng cho Hàn Thương một đấm, lửa giận trong lòng cũng giảm bớt không ít, không thèm nhìn Hàn Thương, hắn đứng dậy chắp tay với Hàn Huyền Linh:

- Nhị bá, người cũng về nghỉ ngơi sớm một chút.

Rồi không nói thêm lời nào, xoay người bước ra ngoài trướng.

Hàn Thương còn muốn nói gì đó nữa, nhưng Hàn Huyền Linh chợt quay đầu lại, sắc mặt tức tối vô cùng, Hàn Thương nhìn thấy, lời nói vọt ra đến miệng rồi lại nghẹn lại, chỉ hừ lạnh một tiếng, ngồi xuống, nghiến chặt răng, oán giận trong đôi mắt không giảm chút nào.

Hàn Huyền Linh trầm ngâm một lát mới nói:

- Thương nhi, mặc kệ thế nào, chiến sự chưa xong, con không được gây sự nữa. Nếu con cảm thấy mọi chuyện khó có thể giải quyết, bậc cha chú chúng ta quản không được, thì đợi chiến sự kết thúc, sẽ có Đại tông chủ và Nhị tông chủ đứng ra mặt giải quyết việc này.

Nhìn Hàn Thương, ông lại chậm rãi khuyên can:

- Tính tình Tiểu ngũ con cũng biết, nó thật là ngốc mà, ai cũng ngăn không được, hiện giờ ở trong quân Tây Bắc nó là chủ soái, nếu con phạm quân pháp, nếu nó thật muốn trị tội con, ta thân là Nhị thúc cũng không bảo vệ được con!

Nói xong, Hàn Huyền Linh không nói thêm câu nào, bỏ lại Hàn Thương mặt mày xám xịt đi thẳng ra ngoài.