Hoa viên phía sau phủ Hộ bộ Thượng thư, vẫn rất đơn giản, không giống sân vườn của những nhà phú hộ khác, có hoa thơm cỏ lạ, có thể do đảm nhiệm chức Hộ bộ Thượng thư nên rất nhạy cảm với việc trưng bày xa hoa này, từ tiền viện cho đến hậu đường phủ Hộ bộ Thượng thư đều được trưng bày rất đơn giản, tuy không xa hoa, nhưng lại rất trang nhã.

Ở hậu hoa viên có một ao nước, bên trong có rất nhiều sen lục bình, bên cạnh hồ có một cái đình sáu cột, phía trên ao nước, Hàn Huyền Đạo đang mặc thường phục, thư thái trầm ngâm ngồi trên chiếc ghế nhỏ, thả cần câu cá.

Mùa hè ban ngày nắng gắt, đêm đến cũng nóng nực vô cùng, tuy thường phục của Hàn Huyền Đạo có hơi dày, nhưng trên mặt ông ta lại không toát chút mồ hôi nào, chỉ khẽ vuốt râu, rồi nhìn theo ngọn đèn đang chiếu xuống mặt nước, thần sắc vô cùng bình tĩnh.

Hàn Mạc đi đến bên cạnh Hàn Huyền Đạo định hành lễ, nhưng Hàn Huyền Đạo không đợi hắn nói xong đã nhẹ giọng nói:

- Bên kia có chiếc ghế nhỏ, lại đó ngồi đi!

Hàn Mạc cung kính đem chiếc ghế đến, đặt sau lưng trái của Hàn Huyền Đạo, lúc này mới ngồi xuống.

- Ta thường nghe nói, năm đó Khương thái công câu cá, câu được một ngôi vua, lại câu được tám trăm năm giang sơn của triều Chu.

Hai mắt Hàn Huyền Đạo vẫn nhìn cần câu chăm chăm, rồi rủ rỉ:

- Câu chuyện này, mới mấy tuổi ta đã được đọc và nhớ mãi trong lòng, mà cũng không thể không tin, câu cá lại có được giang sơn, chỉ là không tin, cho đến nay có thật chỉ có Khương tái công mới có bản lĩnh này sao?

Hàn Mạc ngồi thẳng băng, gương mặt lại thản nhiên cười nói:

- Câu cá, lại câu được giang sơn, phải có người muốn câu và kẻ muốn cắn câu thì mới được, nếu không có Văn Vương, thì chỉ e dù Khương thái công có câu tám trăm năm cũng không câu được tấc giang sơn nào!

Hàn Huyền Đạo nghe vậy, lúc đầu trầm ngâm hồi lâu, sau lại phá lên cười ha ha.

Từ nhỏ đến lớn, trong mắt Hàn Mạc, Hàn Huyền Đạo là người trầm mặc ít nói, rất ít khi thấy ông ta cười to tiếng, bây giờ trông thấy ông ta cười, làm Hàn Mạc cau mày lại, rồi sau đó lại trở nên thản nhiên.

- Tiểu ngũ, ngươi nói không sai, Khương thái công thả câu, là vì hắn biết có một vị minh quân như Chu Văn Vương, nên sớm muộn cũng bị cắn câu… Còn Hàn Huyền Đạo ta có tài đức gì mà câu được minh quân cơ chứ!

Ông ta nhẹ nhàng ném cần câu trong tay đi, rồi đứng dậy, quay người lại, nhìn Hàn Mạc đang ngồi sau lưng, cười nói:

- Lại đây, ta cho ngươi xem thứ này!

Hàn Mạc đứng dậy, có vẻ rất cung kính đi theo sau Hàn Huyền Đạo, hai người một trước một sau đi đến cái đình sáu cột bên cạnh cái hồ.

Cái đình này cũng giống những cái đình khác, giữa đình có bày một chiếc bàn đá hình tròn, xung quanh bàn có bốn chiếc ghế đá, trên mặt bàn có đặt một chiếc bát màu đen, trông giống chiếc bát đựng quân cờ vây.

Chỉ có điều trên bàn không có bàn cờ, cũng chỉ có một chiếc bát, Hàn Mạc biết rõ Hàn Huyền Đạo không phải đơn giản muốn mời hắn đánh cờ.

Chắp hai tay sau lưng, ông ta quay người nhìn Hàn Mạc, từ từ nói:

- Gần đây có người tặng ta một con dế mèn, nghe nói con dế này là vua đá dế trong các loại dế, thất bại dưới tay nó không dưới trăm con, hơn nữa đều là loại dế có tiếng, ngươi cũng biết, trò chơi này, ta không rành mấy, nhưng sau khi được tặng nó, ta có thử qua, quả nhiên mấy con dế có tiếng trong kinh không ai là đối thủ của nó, hơn nữa sau khii thắng nó còn dồn kẻ thù vào chỗ chết mới thôi, lúc đó ta mới hiểu ra, con dế được xưng là "vạn thắng dế" quả là danh bất hư truyền, người tặng hắn cho ta cũng từng nói qua, đã từng có người mua con dế này với giá năm trăm lượng, nhưng hắn không nỡ bán.

Lúc này Hàn Mạc mới hiểu ra, trong cái bát đen đó là con dế kia.

Có điều trong tức thời hắn cũng không hiểu nỗi, vì sao Hàn Huyền Đạo lại có nhã hứng mời mình đến để nói về chuyện con dế, nhưng hắn cũng hiểu đây mới chỉ là mở đầu, chuyện sau đó mà ông bác này muốn nói nhất định có liên quan đến chuyện này, nên hắn không phản ứng gì, chỉ cười nói:

- Người đó không tiếc năm trăm lượng, lại đem con dế tặng cho đai bá, xem ra cũng là kẻ thích nịnh hót.

Hàn Huyền Đạo khẽ gật đầu, nói:

- Tiểu ngũ, cái gọi là nước quá trong ắt không có cá, trong thời loạn thế này, đây cũng là chuyện khó xử, nếu là người có tài, nhưng nhân phẩm có hơi kém một chút ta cũng nên cho qua mà dùng!

- Lời đại bá nói, Tiểu ngũ đã nhớ.

Lúc này Hàn Huyền Đạo mới nâng một tay lên, mở nhẹ nắp cái bát, Hàn Mạc cũng tiến về trước xem kĩ, chỉ thấy trong cái bát đen đó có một vách ngăn ở giữa, phân chiếc bát làm hai phần, mỗi bên có một con dế.

Con dế bên trái có cái đầu rất lớn, chân cũng lớn, thân hình cũng thẳng tắp, toàn thân màu nâu, thoạt nhìn rất có phong thái của một tướng quân.

Hàn Mạc chỉ liếc một cái, đã biết đây là con dế thượng đẳng.

Tuy hắn không rành trò chơi này lắm, cũng không có hứng với trò này, nhưng đấu dế là một trò rất thú vị, không kể giàu nghèo, đều rất thích trò này.

Những con dế của nhà nghèo, tất nhiên không thể sánh bằng dế của nhà giàu.

Những tên nhà giàu ham thích trò chơi này, thường chạy vạy khắp nơi tìm dế tốt, thậm chí không tiếc bỏ hơn trăm lượng để mua một con dế thượng đẳng là chuyện rất bình thường.

Có được dế tốt lại rủ nhau đem ra đấu, bỏ ra số tiền lớn để đánh cuộc.

Lúc trước Hàn Mạc cũng từng chơi qua, nên cũng có chút hiểu biết, dế mạnh hay yếu chỉ cần nhìn qua vẻ ngoài là biết ngay, con dế chân to mình thẳng này quả là của quý hiếm trong số những con dế thượng đẳng.

Rồi hắn nhìn sang con dế kia, đầu của nó nhỏ hơn con "đại tướng quân" một chút, nhưng thân lại dài hơn "đại tướng quân", có màu xanh lục nhạt, nằm im không nhúc nhích, như chết rồi.

- Đó chính là "Vạn thắng đế".

Hàn Huyền Đạo giơ tay chỉ vào con dế có vẻ ngoài giống "Đại tướng quân" rồi nói:

- Theo ta được biết, khi dế đấu với nhau, tuy vô cùng khốc liệt, nhưng đến cuối cùng, lại rất ít con bị chết, chủ yếu là bị tàn phế mà thôi. Nhưng con Vạn thắng đế lại không giống như vậy, khi đấu với những con dế khác, gần như không con nào có thể sống sót, hơn nữa đối thủ của nó thường bị nó xé rách đầu mà chết.

- Chỉ là đang thịnh thế mà thôi.

Hàn Mạc bình tĩnh nói:

- Không ai có thể thắng mãi được, nó xé toạc đầu của đối phương, Tiểu ngũ sợ rằng, đến một ngày nào đó khi gặp phải đối thủ thật sự, có thể cái đầu của nó cũng bị đối thủ xé toạc xuống đất.

Hàn Huyền Đạo gật đầu nói:

- Đúng vậy, cũng có thể sẽ là hôm nay!

Rồi ông ta chỉ tay vào con dế bên cạnh nói:

- Đây là con dế hôm nay ta tìm được, cho đến nay, nó chỉ có năm đối thủ!

Hàn Mạc "ồ" một tiếng, lại nhìn về con dế bé hơn một cách tỉ mỉ, tuy thân nó vừa dài, vừa thẳng, là đặc trưng của loài dế thượng đẳng, nhưng những chỗ khác lại không có vẻ đặc biệt cho lắm, hơn nữa từ đầu đến giờ, con dế màu xanh nhạt này động một chút là thừ ra như chết, nếu không phải thỉnh thoảng thân hình của nó động đậy một chút, cứ nghĩ là một con dế chết.

- So về số trận đánh cũng như số đối thủ đã bị đánh bại, thì không thể sánh bằng con dế kia.

Hàn Huyền Đạo bình tĩnh nói:

- Nhưng ta lại rất thích con "Lục thích khách" này!

- "Lục thích khách"?

Hàn Mạc ngạc nhiên nói:

- Sao lại đặt tên này cho nó?

Hàn Huyền Đạo đưa hai ngón tay, nhẹ nhàng kẹp vào miếng ngăn cách giữa hai con dế, nhưng vẫn không nói năng gì, chỉ nhẹ nhàng nhấc miếng ngăn ra.

Khi miếng ngăn vừa được nhấc ra, râu của "Vạn thượng đế" lập tức dựng ngược lên, toàn thân bắt đầu động đậy, còn con "Lục thích khách" vẫn giữ nguyên tư thế cũ, đụng một tý là thừ ra như lão hòa thượng nhập thất ngồi thiền.

Hàn Huyền Đạo khẽ vuốt râu, bình tĩnh nhìn hai con dế trong chiếc bát bắt đầu khai chiến, thỉnh thoảng lại liếc nhìn Hàn Mạc một cái, thấy Hàn Mạc cũng đang nhập tâm xem trận đấu giữa hai con dế.

"Vạn thắng đế" luôn thể hiện phong cách rất thành thạo, không hề nóng vội tấn công "Lục thích khách", mà chỉ chú ý thể hiện sức mạnh của mình, hình như muốn dùng thể lực để đe dọa "Lục thích khách".

Nó nhẹ nhàng đi từ trái qua phải, giống như con rắn độc đang theo dõi con mồi, ngực ưỡn ra, còn thân hình của "Lục thích khách" vẫn đang run run động đậy một chút, đối với đối thủ mạnh như "Vạn thắng đế", nét mặt của "Lục thích khách" cũng biểu hiện ra chút quyết tâm, bình tĩnh.

Hàn Huyền Đạo và Hàn Mạc đều im lặng xem, không nói một lời, con "Vạn thắng đế" chạy xung quanh "Lục thích khách" một lúc lâu, lúc đầu "Lục thích khách" không hề dộng đậy, bỗng trông thấy toàn thân "Vạn thắng đế" nhảy lên, hai chân đã đạp lên người của "Lục thích khách", tốc độ rất nhanh làm Hàn Mạc cảm thấy kinh ngạc.

Trước đây hắn cũng từng xem qua không ít trận đấu dế, nhưng có tốc độ như con dế hôm nay, hắn quả thật chưa từng thấy qua, hơn nữa hắn cũng thấy rõ, "Vạn thắng đế" đột nhiên công kích là vì nó không kiềm chế được nữa, sau một hồi quan sát đối phương nó mới quyết định ra đòn tấn công.

Mới thấy nó ra đòn này, Hàn Mạc đã hiểu vì sao con dế này được xưng là "Vạn thắng đế".

"Vạn thắng đế" ra đòn mau lẹ, nhưng trong lúc này "Lục thích khách" lại ra tay trả một đòn, thể hiện sức mạnh không giống với ngoại hình của nó chút nào, trong giây phút "Vạn thắng đế" sắp sửa nhào lên người nó, "Lục thích khách" bỗng dùng tốc đội nhanh như chớp né đòn.

"Vạn thắng đế" không hổ là có kinh nghiệm chiến đấu lâu năm, ra trật đòn, nó cũng không dừng lại, gần như đúng lúc sắp rơi xuống đất, nó lại tiến hành đợt tấn công lần hai.

Hai con dế này một công một thủ, trong không gian của cái bát chật hẹp này, lại đang xảy ra một trận chiến tàn khốc.

"Vạn thắng đế" luôn ra thế tấn công linh hoạt, tốc độ nhanh mạnh, nếu đổi lại là một con dế khác, có lẽ sớm đã làm vong hồn dưới tay của nó, nhưng hình như về phần tốc độ, "Lục thích khách" lại chiếm nhiều lợi thế hơn, hơn nữa trước sau vẫn không hề phản công, chỉ nhanh chóng tránh từng đòn của "Vạn thắng đế".

Khuôn mặt Hàn Huyền Đạo luôn tỏ vẻ như đang cười thầm, ông ta quay sang nhìn Hàn Mạc, rồi nói:

- Ngươi biết nó muốn làm gì không?

- Lấy nhu trị cương, để tiêu hao sức lực của đối phương.

Hàn Mạc nói dứt khoát.

Hàn Huyền Đạo vuốt cằm, cũng vào lúc này, "Vạn thắng đế" liên tục ra đòn hụt, con "Lục thích khách" không ngừng nhảy tới nhảy lui đỡ đòn lúc trước, bỗng dùng lực phản công, dùng tốc độ nhanh như chớp tấn công vào "Vạn thắng đế" đang nhảy qua nhảy lại chuẩn bị tấn công "Lục thích khách" lần nữa.

Hơn mười lần tấn công trước, "Vạn thắng đế" dường như đã quen thuộc kiểu phản xạ đỡ đòn của "Lục thích khách", nên lần tấn công đột ngột này, làm nó không thể ngờ trong tức khắc "Lục thích khách" lại phản công. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn

"Lục thích khách" và "Vạn thắng đế" như chưởng nhau giữa không trung, đòn phản công lần này của "Lục thích khách" vô cùng nhanh gọn, tất nhiên là dùng hết sức mình, thân hình to lớn của con "Vạn thắng đế" bỗng bị "Lục thích khách" vồ tới, Hàn Mạc chỉ thấy "Lục thích khách" nhảy lên người vạn thắng đế một lúc rồi bay xuống, con "Vạn thắng đế" từng đánh thắng hàng trăm con dế trong cả nước trong phút chốc nằm giãy dụa trong chiếc bát, không đứng dậy được, rồi bỗng thấy cái đầu của "Vạn thắng đế" đã rách toạc.

Sau khi "Lục thích khách" bay khỏi người của "Vạn thắng đế", lại trở về tư thế không động đậy, nhưng chớp mắt, nó đã nhảy lên người của "Vạn thắng đế" lần nữa, đợi nó nhảy khỏi người của "Vạn thắng đế", thì đầu và thân của "Vạn thắng đế" đã chia làm hai, chỉ còn dính lại một tý thịt.

Hàn Huyền Đạo thản nhiên nói:

- Trận đấu này, từ khi bắt đầu, đã trù định chỉ có một người được sống!

Ông ta quay đầu nhìn Hàn Mạc chăm chú, rồi từ từ nói:

- Một chiêu giết chết địch, đó là lí do vì sao nó có cái tên "Lục thích khách"!