Edit: Sam

Yến Từ mua một bộ dụng cụ sửa chữa đơn giản, rồi lại đến thư viện mượn sách liên quan đến sửa chữa, sau đó mới về nhà.

Anh dọn dẹp bàn học, dùng tua vít tháo rời hoàn toàn chiếc điện thoại, linh kiện, vỏ, thẻ sim, để nằm gọn gàng trên mặt bàn.

Yến Từ sửa lại những mạch bị hỏng dựa theo những bước trong sách, sau đó lại lần lượt lắp lại như cũ.

Khởi động máy.

Không có phản ứng.

Lại khởi động lại lần nữa.

Vẫn không có phản ứng.

Yến Từ sắp bấm hỏng cả nút nguồn mà màn hình vẫn không hề có bất kì một biến đổi nào, chỉ có đôi mắt xám xịt của thiếu niên được phản chiếu trên đó.

Hay là… anh chuyển dữ liệu từ điện thoại sang máy tính?

Không được.

Kiểu điện thoại này đã quá cũ, hoàn toàn không thể tìm được mối nối tương thích, chưa kể ảnh được lưu trong chính điện thoại chứ không phải thẻ nhớ.

Yến Từ cụp mắt, đầu ngón tay vuốt ve thứ máy móc lạnh lẽo kia.

Bà nội không thích chụp ảnh.

Nhưng mỗi lần người của quán chụp ảnh đến, bà nội sẽ chụp cho Yến Từ một tấm, năm nào cũng chụp, coi những tấm ảnh đó như bảo bối mà dán hết lên các bức tường lớn nhỏ trong nhà.

Ông nội không thích bà nội làm thế, có lần say rượu về nhà xé xé đốt đốt hết mấy tấm ảnh trong phòng, cuối cùng chỉ còn lại một vài bức ảnh hiếm hoi, đó còn là do bà nội giật ra từ trong nắm đấm của ông.

Sau này một người họ hàng xa cho bà nội một cái điện thoại không dùng đến, vừa nghe thấy có thể chụp ảnh không cần tiền thì lập tức lôi Yến Từ ra chụp vài bức.

Điện thoại từng bị hỏng một lần, cuối cùng chỉ còn sót lại một bức.

Yến Từ lại tiếp tục cầm tua vít, lần lượt tháo dỡ các bộ phận của điện thoại ra.

Bàn tay đang bị thương không cho phép anh làm công việc tỉ mỉ như thế trong một thời gian dài, vết thương nhanh chóng nứt ra, máu thấm dần qua băng gạc, dính vào lòng bàn tay làm anh không thể nắm chặt dụng cụ.

Đúng lúc đang tập trung thì tiếng chuông cửa vang lên.

Yến Từ phớt lờ vài giây, tiếng chuông cửa vẫn không chịu dừng lại, anh miễn cưỡng bỏ đồ xuống đi mở cửa.

Trong ánh sáng ảm đạm, người con gái đứng ngoài cửa trở thành tia nắng chói lọi nhất.

Dư Thính ngẩng đầu nở một nụ cười thật tươi với anh: “Yến Từ, tôi đến tìm cậu nè!!”

Trái tim Yến Từ khẽ xao động, hai cái lúm đồng tiền nở rộ trước mặt anh lại có thể xua đi màn sương mù trong lòng anh một cách kỳ lạ.

Dư Thính ngửi thấy mùi máu tươi thoang thoảng trong không khí.

Cô khụt khịt mũi, dò xét xung quanh, cuối cùng cũng chú ý đến vết nứt trong lòng bàn bị thương của Yến Từ. Theo lý thuyết thì vết thương mới được băng bó sẽ không thể bị rách ra như vậy, cô nhíu mày: “Chỉ khâu trên tay cậu đứt rồi à?”

Yến Từ giấu tay ra sau lưng, lắc đầu.

“Cậu làm việc gì nặng rồi phải không? Bác sĩ đã dặn là không được làm việc nặng cơ mà.” Dư Thính vòng qua người anh đi vào nhà, căn nhà này hơi nhỏ, nhìn quanh một chút là thấy đống hỗn độn trên mặt bàn phòng ngủ.

Nhìn kỹ hơn thì thấy một cái vỏ rất quen mắt.

Dư Thính kinh ngạc: “Cậu… dỡ hết điện thoại ra rồi à?”

“Hỏng rồi.” Yến Từ nói: “Đang sửa.”

“…” 

“So với việc sửa chữa thì thà mua một cái mới còn tốt hơn.” Dư Thính hào hứng nói: “Hay là bây giờ đi mua luôn một cái nhé?”

Cái điện thoại kia của Yến Từ lạc hậu quá, không có Wechat, không có mạng, bình thường liên lạc với anh cũng chỉ có thể gửi tin nhắn, đôi lúc còn không thể gửi được meme.

Đúng lúc Dư Thính đang không nghĩ ra cách để báo đáp anh, chi bằng nhân cơ hội này mua cho anh một cái điện thoại mới.

Yến Từ lắc đầu, quay lại ngồi cầm lấy tua vít.

Vẻ mặt người con trai rất tập trung, quyển sách hướng dẫn bên cạnh bị anh lật đến sắp rách rồi.

Dư Thính chợt nghĩ ra có thể trong cái điện thoại kia có thứ gì đó mà Yến Từ rất để ý, nghĩ vậy, cô cũng không cười nổi nữa, chậm rãi bước đến hai bước, vẻ mặt cũng trở nên nặng nề: “Yến Từ, cái này rất quan trọng với cậu à?”

“Ừm.”

“Bên trong có gì à?”

“Ảnh.”

“Của ai?”

“Bà nội.”

Bầu không khí trầm mặc, dần dần đè nén.

Dư Thính còn nhớ Yến Từ vì cứu mình nên mới không cẩn thận làm rơi điện thoại, lúc đó anh còn định xông vào trong đám cháy, cuối cùng bị nhân viên chữa cháy ngăn lại.

Nói cách khác, suy nghĩ nhất thời của cô không chỉ làm cho Yến Từ bị thương, mà còn khiến anh bị thiệt hại nghiêm trọng.

“Có… có thể sửa được không?”

Đầu ngón tay của Yến Từ chợt sững lại, anh trầm giọng nói: “Không thể.”

Cho dù có sửa được điện thoại, khởi động được máy thì những dữ liệu đã mất cũng không thể tìm lại được, giống như người chết cũng đã chết, vĩnh viễn không thể quay lại được.

Trong lòng Dư Thính nặng nề, nhất thời không biết phải nói gì.

Vẻ mặt của Yến Từ càng cô quạnh, tâm trạng của cô càng không yên, bàn tay cứ nắm chặt rồi lại buông ra, cuối cùng ma xui quỷ khiến thốt ra một câu: “Đưa điện thoại cho tôi đi, tôi sửa.”

Yến Từ nhìn sang.

Dư Thính kiên định nói: “Tôi tìm những người có chuyên môn, họ nhất định có thể sửa lại cho cậu, cậu tin tôi, tôi nói không sai đâu!”

Ánh mắt của Yến Từ chứa đầy sự nghi ngờ.

Dư Thính khoác lác, cô không tin trên đời này có chuyện gì không thể dùng tiền để giải quyết! Nếu không thể giải quyết, nhất định là do chưa đủ nhiều tiền!

Dư Thính bảo Yến Từ lắp lại điện thoại, sau đó trực tiếp cầm điện thoại đến tìm Giang Hoài.

Có việc gì khó cứ để Giang Hoài lo, đạo lý mà chị hai bảo cô quả không sai!

Giang Hoài sống trong căn hộ thông tầng trên tầng cao nhất giữa trung tâm thành phố, cửa sổ chạm sàn có thể thỏa thích chiêm ngưỡng toàn bộ Giang Thành.

Dư Thính ghé qua đúng lúc anh và bạn bè đang chơi mạt chược, khói thuốc mờ ảo, khắp nơi đều là những chén rượu đã uống cạn.

“Ú ù, có cô em gái ở đâu ra thế này?”

Những người đang ngồi trong phòng đều không phải dạng hiền lành gì, không để ý đến bộ đồng phục trên người cô, vừa xào bài vừa trêu chọc.

Giang Hoài lật bàn cờ, tay trái xách một tên, tay phải cầm một tên, cuối cùng đạp hết đám say xỉn này ra ngoài: “Cút đi.”

Xuống tay dứt khoát, không hề khách khí.

“Thính Thính lên phòng sách trên tầng trước đi, anh thu dọn chỗ này chút.”

Giang Hoài nhanh chóng dập thuốc, mở cửa thông gió, bắt tay vào thu dọn mớ hỗn độn dưới đất.

“Không, không cần đâu, em đi ngay bây giờ thôi.” Dư Thính không chịu nổi mùi thuốc lá khó ngửi này, bịt mũi đưa điện thoại của Yến Từ ra: “Anh Giang Hoài có biết sửa cái này không ạ?”

Giang Hoài sững sờ.

Anh có tính thế nào cũng không thể nghĩ đến ngày, mình sẽ bị cô bé này coi là thợ sửa chữa.

“Em cũng biết đấy, đây không phải chuyên ngành của anh.”

“Vậy anh tìm người khác nha, cái điện thoại này không sửa được cũng không sao, cái chính là thứ ở bên trong rất quan trọng.” Dư Thính càng lúc càng khẩn thiết: “Anh Giang Hoài tuyệt vời nhất, anh nhất định sẽ giúp em mà đúng không?”

Giang Hoài “hmm” một tiếng, nhướng mày: “Cái này là của ai?”

“Yến Từ.”

“Yến Từ?” Anh bỗng nhiên hiểu ra: “Yêu sớm.”

Dư Thính lập tức biến sắc: “Anh Giang Hoài, anh đừng nói linh tinh! Yến Từ, Yến Từ sẽ không yêu sớm với em đâu!”

“Ồ~” Giang Hoài kéo dài giọng, cố ý trêu cô: “Vậy nếu Yến Từ có thì sao?”

“…”

“…”

Dư Thính tức giận giậm chân: “Anh mà còn như thế là em méc chị em đấy.”

Giang Hoài cười cười, cầm lấy điện thoại kiểm tra thử.

“Kiểu dáng của mười mấy năm trước rồi, có vẻ khó sửa đấy.”

Dư Thính không quan tâm có khó sửa hay không, bá đạo nói: “Dù sao thì em cũng hứa với Yến Từ sẽ sửa được rồi, cho dù không sửa được cũng phải lấy được ảnh ra. Em không biết em không biết, muộn nhất là một tuần, nếu anh không sửa được thì em sẽ bảo chị em đuổi việc anh.”

“Được, sửa.”

Thấy anh đồng ý, Dư Thính mới yên tâm rời đi.

**

Cô về đến nhà, thấy Quý Thời Ngộ đang thu dọn hành lý.

Nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn thì từ hôm nay trở đi, anh ta không bao giờ có thể bước qua cánh cửa nhà này nữa.

Dư Thính thu lại ánh mắt, lấy ra một cái thùng giấy từ chỗ dì Tô, thu dọn đồ đạc trong phòng.

Có máy tính xách tay, có bút, nhiều nhất là ảnh chụp chung, còn có quà sinh nhật mà hằng năm Quý Thời Ngộ tặng cô, một đống đồ, một cái thùng cũng không đựng vừa.

Bấy giờ Dư Thính mới giật mình, không ngờ cô và Quý Thời Ngộ lại có nhiều kỷ niệm như vậy.

Đối với cô, hầu hết những kỷ niệm này đều là niềm vui, nhưng có lẽ Quý Thời Ngộ không cảm thấy như thế.

Cô ôm thùng đi gõ cửa phòng, đợi cửa mở ra, Dư Thính liền nhét đống đồ vào trong lòng anh ta: “Này.”

Sức nặng đột ngột khiến Quý Thời Ngộ phải loạng choạng hai bước.

Anh ta vừa cúi đầu thì nhìn thấy khuôn mặt cười tươi như hoa trong khung ảnh.

Quý Thời Ngộ nhất thời bị sốc.

Dư Thính đẩy anh ta ra mạnh mẽ xông vào, sau đó lục lọi khắp phòng.

Quý Thời Ngộ cuối cùng cũng phản ứng lại, đặt đồ xuống giữ tay cô lại: “Dư Thính, cô đang làm gì?”

“Lấy lại đồ tôi đã tặng anh.”

Quý Thời Ngộ sửng sốt: “Cô nói gì?”

Trên khuôn mặt xinh đẹp của Dư Thính viết đầy hai chữ cố chấp: “Tôi trả hết đồ anh tặng tôi từ nhỏ tới lớn cho anh rồi, đồ tôi tặng anh đương nhiên cũng phải đòi về.”

Lúc này Quý Thời Ngộ mới hiểu được lời của cô, chậm rãi buông bàn tay đang nắm chặt tay cô ra, để mặc cho Dư Thính tìm kiếm khắp phòng.

Quý Thời Ngộ cũng có một phòng để quần áo, ngoài ra còn có một tủ giày ẩn, trong tủ giày có hơn mười đôi giày chơi bóng bản giới hạn, bản đặt riêng đều do Dư Thính tặng, còn có một đôi do cô đặc biệt đi đến Brazil, xin chữ ký từ chính tay ngôi sao bóng đá mà anh ta thích.

Đến thế rồi mà Quý Thời Ngộ vẫn thấy cô không vừa mắt.

Ngoài giày chơi bóng ra còn có quần áo, tất cả đều do Dư Thính tìm người may riêng.

Dư Thính chất hết đồ đạc ở giữa phòng, cuối cùng còn tìm thấy một tập tranh vẽ ở ngăn tủ tầng dưới cùng.

Đó là những bức tranh mà cô và Quý Thời Ngộ hồi nhỏ cùng nhau hoàn thành.

Nét bút màu non nớt như thế, bọn họ đã từng tay cầm tay vẽ, bên cạnh còn có dòng chữ viết bằng bút chì——

[Thính Thính thích A Yu mãi mãi.] (Yu là phiên âm của Ngộ)

Ngày đó cô còn không biết viết tên của anh ta.

Lại thích anh ta đến vậy.

Dư Thính lại nhớ đến một cái tát đáp trên mặt cô.

Cô lật từng trang từng trang, nước mắt rơi trên giấy, chầm chậm lưu lại dấu vết.

“Quý Thời Ngộ, có phải anh chưa bao giờ nghĩ đến những việc tốt mà tôi đã làm cho anh, cho dù chỉ là trong một phút giây nào đó?” Dư Thính không hiểu nổi, bọn họ rõ ràng là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, tại sao kết quả lại trở thành cá chết lưới rách.

Yết hầu Quý Thời Ngộ khẽ động, cảm thấy khả năng ngôn ngữ yếu ớt, chỉ có im lặng mới là câu trả lời tốt nhất.

Cô cầm tập tranh đứng dậy, đi tới trước mặt anh ta rồi dùng hết sức vung một cái tát.

Cái tát rất giòn, nhưng không đau bằng cái mà anh ta tát cô.

Dư Thính ngừng rơi nước mắt, suy nghĩ trống rỗng.

Cô mặc kệ lòng bàn tay tê dại vì dùng sức quá mạnh, nói từng câu từng chữ: “Từ nay về sau, chúng ta không ai nợ ai.” Cô đi đến cửa thì đột ngột dừng bước: “À đúng rồi, trừ bản thân Quý Thời Ngộ anh ra, tôi đi một vòng mà vẫn không thể tìm thấy bất kì đồ vật gì thuộc về anh.”

Cạch.

Cửa phòng đóng lại, sau đó im lặng không một tiếng động.

Cuối cùng, ngoài sách vở và hai bộ đồng phục, Quý Thời Ngộ không mang theo thứ gì khác.

Sau khi rời khỏi nhà họ Dư, anh ta nhìn thấy thùng rác ở cửa chất đầy đồ đạc.

Ở trên cùng của đống rác đó là tập tranh vẽ kia, Quý Thời Ngộ bước đến, không kìm lòng được mà cầm nó lên.

Những hình người nhỏ bé xanh xanh đỏ đỏ đều là do Dư Thính vẽ, còn anh ta thích vẽ những nét màu đen.

[Mong A Yu luôn vui vẻ.]

[Thính Thính bằng lòng cho A Yu một nửa niềm vui.]

[Cậu phải cười nhé~]

Quý Thời Ngộ xiết chặt tập tranh cũ, những ký ức mơ hồ ngày đó bây giờ lại đột nhiên trở nên rõ ràng.

Anh ta mất cả bố lẫn mẹ, luôn trầm lặng không vui.

Dư Thính dù có bị ốm cũng vẫn sẽ chạy đến bên anh ta, chọc anh ta cười, cười với anh ta, những bức tranh vẽ Quý Thời Ngộ mỉm cười là nhiều nhất.

Quý Thời Ngộ xiết chặt tập tranh, sau cùng lại quay đầu nhìn về ngôi nhà phía sau lưng.

Nguy nga lộng lẫy, bên trong có nhốt một con chim yến.

Anh ta cố gắng cả một đời trước cũng không thể đi ra khỏi căn nhà đó, bây giờ lại bị con chim yến làm phiền anh ta nửa đời người đuổi ra ngoài.

Không nói rõ được, cũng khó lòng hiểu nổi.

Quý Thời Ngộ đột nhiên cảm thấy trái tim mình trống rỗng và đau đớn khó tả.