Chương 1392

Tiêu Minh Hạc vội đỡ ông ta vỗ lưng cho, đợi ông ta thở lại bình thường mới hỏi: “Bố, bố cười gì thế?”

Những người khác cũng nhìn ông ta với vẻ tò mò, bọn họ không biết tại sao vị Bắc Đẩu võ lâm đức cao vọng trọng lâm này lại cười.

Tiêu Sinh thở dài thườn thượt: “Các ông đều sai cả rồi!”

“Sai?”

“Phải, sai rồi! Chuyện giữa Bạch Cảnh Thiên và nhà họ Lý, người khác không biết nhưng tôi thì biết rõ mười mươi”, ông ta nhìn người nhà họ Bạch, lắc đầu nói: “Sao các ông không đến hỏi tôi ấy?”

“Ông Tiêu, nếu ông biết thì mau nói đi, anh tôi trước nay vốn khỏe mạnh, tại sao đột nhiên lại u uất mà chết?”, Bạch Phương Hưng hỏi ngay.

“Chuyện này phải bắt đầu kể từ nhị thiên chi tranh giữa Bạch Cảnh Thiên và Hồ Vân Thiên”.

Tiêu Sinh cầm lấy cốc nước Tiêu Minh Hạc đưa cho uống một ngụm, tạm dừng một lát, ánh mắt không có tiêu cự, tựa như đang nhớ lại thời không xưa cũ, nhìn thấy quá khứ xa xăm.

“Năm ấy ở hai phương nam – bắc cuộc so tài võ lâm và cuộc đọ sức Hạnh Lâm, so tài võ lâm và ta cùng với Chu Khiếu Uyên của Kim Lăng, được xưng là Nam Chu Bắc Khiếu, người trong thiên hạ đều muốn biết ai mới là Tông Sư số một thật sự. Mà cuộc đọ sức Hạnh Lâm chính là nhị thiên chi tranh giữa Bạch Cảnh Thiên và Hồ Vân Thiên”.

“Bên võ lâm bọn tôi vẫn chưa phân ra thắng bại, nhưng Hạnh Lâm lại có kết quả trước. Trong đại hội Hạnh Lâm Nam – Bắc tổ chức ở Bạc Châu, thuốc của Hồ Vân Thiên thiếu một loại dược liệu, bại bởi Bạch Cảnh Thiên. Từ đó về sau, Bạch Cảnh Thiên bị đẩy lên thần đàn, trở thành người bác sĩ giỏi nhất trong ngành y học Hoa Hạ, còn có người phong ông là Y Thánh. Nhưng ít ai biết rằng, cuộc so tài năm đó, Hồ Vân Thiên cố ý thua”.

Ông ta nói xong, người nhà họ Bạch vừa kinh ngạc vừa phẫn nộ. Nếu Tiêu Sinh không phải là Bắc Đẩu Võ Lâm, bối phận cao, thế lực nhà họ Tiêu lại lớn thì nhà họ Bạch có lẽ sẽ trở mặt ngay lập tức.

Bạch Cảnh Thiên thắng Hồ Vân Thiên là chuyện mà cả thiên hạ đều biết, từ đó về sau nhà họ Bạch loáng thoáng áp đảo nhà họ Hồ ở Tiền Đường. Mà Hạnh Lâm phương bắc, hoặc là nói phái cung đình, nhờ vào việc này mà áp chế phái dân gian ở phía nam.

Chuyện trọng đại như thế mà lại bị Tiêu Sinh phủ định bằng một câu nói nhẹ nhàng, thử hỏi ai chịu được?

Cuối cùng Bạch Phương Hưng không nhẫn nhịn được mà phải nói: “Ông Tiêu, ông phải chịu trách nhiệm cho lời nói của mình đấy”.

Tiêu Sinh nhìn ông ta, nói: “Yên tâm, Tiêu Sinh tôi đây chưa già cả lẩm cẩm. Nếu ông không tin thì đi hỏi sư huynh Vương Sùng Tiên của ông, ông ấy biết đấy”.

Bạch Phương Hưng giật thót, nhắc đến Vương Sùng Tiên thì ông ta không dám nói gì nữa.

Trên danh nghĩa, Vương Sùng Tiên là sư huynh của ông ta, nhưng thực tế lại giống như sư phụ. Hồi nhỏ ông ta mới bái nhập Bạch Vân Quan chưa được bao lâu thì lão quan chủ quy tiên, Vương Sùng Tiên thay sư phụ dạy dỗ ông ta. Bản lĩnh ông ta có được bây giờ đều là do Vương Sùng Tiên dạy cho.

Tiên Sinh nói tiếp: “Hồ Vân Thiên cố ý thua trong cuộc đo sức cũng không có nghĩa là ông ta nhất định có thể thắng Bạch Cảnh Thiên. Một mặt là ông ta không màng danh lợi, mặt khác là ông ta đã nhận lời mời của nhà họ Lý, phải chữa bệnh cho vợ của Lý Vân Hoa”.

“Chữa bệnh cho bà Lý thì liên quan gì đến nhị thiên chi tranh?”, Bạch Kính Đình không nhịn được bèn hỏi.

“Trên thực tế, nhà họ Lý mời Bạch Cảnh Thiên trước, nhưng Bạch Cảnh Thiên bởi vì đại hội Hạnh Lâm Nam – Bắc khi ấy mà từ chối nhà họ Lý. Không những từ chối mà còn cắt đứt quan hệ hai nhà Bạch – Lý”.

“Tại sao?”

“Tôi cũng không chắc lắm, chỉ nghe nói là vị phu nhân ấy đích xác là ma nữ, nhà họ Lý mời Bạch Cảnh Thiên ra tay là để đổi ma huyết, loại bỏ ma tâm cho bà ta. Nhưng Bạch Cảnh Thiên cho rằng việc này sẽ mang lại tai họa cho nhà họ Bạch, ông ấy từ chối cũng là điều dễ hiểu”.

“Bạch Cảnh Thiên không muốn ra tay, nhà họ Lý đành phải tìm đến Hồ Vân Thiên. Hồ Vân Thiên đồng ý, đồng thời ở đại hội Hạch Lâm cố ý thua Bạch Cảnh Thiên, từ đó mai danh ẩn tích. Người ngoài cảm thấy ông ta thua cho nên nản lòng thoái chí, quy ẩn núi sâu. Cũng có người nói rằng ông ta buồn lòng mà chết. Thật ra, ông ta lặng lẽ đến nhà họ Lý, vẫn luôn chữa bệnh cho vị phu nhân ấy”.