"Mày chứng minh cái củ cứt! Nếu mày thật sự có cái năng lực đó, vậy thì tại sao ba năm nay mày lại phải ăn ngồi chờ chết ở nhà họ Kim?”

"Dù cho bị người ta trào phúng nói móc, vẫn có thể nhịn xuống?” Kiều Thu Vân hừ lạnh một tiếng.

Đối với việc Cao Phong nói sẽ chứng minh, bà ta không có coi trọng.

Mà Cao Phong cũng không thèm để ý đến bà ta, trực tiếp bấm điện thoại gọi điện.

"Chú Quân, cháu muốn... rời khỏi nhà họ Kim, chú cử người tới đón cháu đi." Cao Phong từ tốn nói.

Người ở đầu dây bên kia chính là Lâm Vạn Quân, ông ấy im lặng mấy giây, ông ấy có thể nghe ra được giọng điệu của Cao Phong có chút kỳ quái.

“Cậu chủ Phong, ngay bây giờ sao?" Lâm Vạn Quân vội vàng hỏi.

Trong lòng Lâm Vạn Quân đại khái đoán được đã có chuyện gì xảy ra.

“Ừm” Cao Phong khẽ gật đầu.

Lâm Vạn Quân nghe vậy thì trầm giọng nói: “Cậu chủ Phong, cậu con cháu dòng chính của nhà họ Cao, thân thể đáng giá ngàn vàng! Nếu cậu không muốn, ai cũng không thể bức bách cậu làm bất cứ chuyện gì được."

“Cậu chủ Phong, cậu đừng nhẫn nhịn nữa! Hôm nay, người đầy tớ già này sẽ ra mặt thay cậu.”

“Đừng hành động lung tung, chú chỉ cần đến đón cháu, còn những chuyện khác thì đừng xen vào." Cao Phong dừng một chút rồi từ tốn nói.

"Chuyện này... Dạ..." Lâm Vạn Quân cắn rằng trả lời.

Trương Thục Hương cười lạnh, nhìn Cao Phong nói chuyện điện thoại xong thì mở miệng nói: “Bây giờ mày trả lời câu hỏi trước đó của tao đi."

"Nếu như mày thật sự có năng lực như vậy, tại sao lại còn phải chịu đựng ở nhà họ Kim này ba năm? Làm một tên vô dụng suốt ba năm?"

“Vì ân tình với bà cụ Kim, và cũng vì Tuyết Mai." Cao Phong nhìn thoáng qua Kim Tuyết Mai.

Trong lòng Kim Tuyết Mai xúc động, nhưng lúc này vẫn không biết nên nói cái gì.

"Ha ha! Anh nói mấy lời này không cảm thấy thẹn với ông nội tôi à? Sợ là anh đang thèm muốn sản nghiệp của nhà họ Kim nhỉ?” Kim Tuyết Ngọc cười lạnh.

"Nếu tôi muốn, trong vòng nửa tiếng, sản nghiệp của nhà họ Kim sẽ đổi họ." Cao Phong hờ hững nói.

Nhưng không ai tin lời anh nói cả, bao gồm cả Kim Tuyết Mai cũng không tin.

“Bớt xàm lại! Cầm đồ đạc của mày nhanh chóng cút đi!"

Kiều Thu Vân vừa nói vừa đi về phía phòng của Kim Tuyết Mai. Bên trong căn phòng vang lên tiếng ồn ào.

Ngay sau đó, quần áo và đồ dùng của Cao Phong bị Kiều Thu Vân ném từng cái cái một ra bên ngoài phòng khách.

Thật ra cũng không có bao nhiêu đồ đạc, chỉ có vài bộ quần áo đơn giản và giày thôi.

“Cầm đồ đạc của mày cút đi nhanh!" Kiều Thu Vân chỉ và Cao Phong mắng.

Kim Ngọc Hải cũng im lặng không nói, Kim Tuyết Ngọc quan sát hết tất cả những điều này với ánh mắt lạnh lùng.

“Mẹ, còn chìa khóa xe của Cao Phong.." Kim Tuyết Mai than nhẹ một tiếng, nhìn về phía Kiều Thu Vân.

"Chìa khóa xe gì? Mẹ làm gì thấy chìa khóa xe của nó!" Kiều Thu Vân nghe thấy vậy thì sững sờ, sờ sờ túi áo, trả lời.

"Cái xe kia là do Cao Phong mượn người ta, phải trả! Nếu không sẽ phải bồi thường, mẹ muốn bức tử Cao Phong sao?” Kim Tuyết Mai cắn răng nói.

"Nếu có bản lĩnh mượn thì có thể dùng năng lực của mình để trả, đòi mẹ chìa khóa xe cái gì?" Kiều Thu Vân dừng một chút rồi ngang ngược trả lời.

"Chiếc Bentley kia tặng cho mọi người đó! Coi như là quà cảm ơn sự chăm sóc của mọi người trong ba năm nay." Cao Phong xua tay, không thèm để ý chút nào.

"Nhưng mà..." Kim Tuyết Mai biết chiếc xe kia căn bản không phải là của Cao Phong, mà là của một ông chủ họ Lưu.

Nếu Cao Phong trả xe, thì cho dù có bán Cao Phong đi cũng không đủ tiền bồi thường!

"Píp píp! Píp píp píp!"

Đúng lúc này ở dưới tầng vang lên một tràng tiếng còi xe ô tô, xuyên qua cửa sổ truyền vào bên trong.

Hiệu suất làm việc của Lâm Vạn Quân rất nhanh, hơn nữa bây giờ lại là chuyện của Cao Phong, tất nhiên là ông ấy sẽ toàn lực mà làm rồi!

Tiếng còi xe bên dưới dồn dập và ồn ào, trong thời điểm tối muộn như vậy nghe rất là ồn ào.

Mà người tới giống như vô cùng phách lối, căn bản không hề có ý tứ dừng lại, tiếng còi ô tô vẫn cứ tiếp tục vang lên.

Không chỉ một nhà Kiều Thu Vân nghe được, mà cả cư xá đều nghe thấy.

Kết quả là có rất nhiều người mở cửa sổ ra, muốn chửi ầm vào mặt mấy cái người đang bấm còi.

Càng lúc càng có nhiều cửa sổ bị mở ra, rất nhiều người dân thò đầu ra nhìn xuống bên dưới.

"Đêm hôm khuya khoắt kêu cái gì mà kêu, tôi..."

Lúc này có rất nhiều người mở miệng muốn chửi mấy cái xe bên dưới.

Nhưng đúng lúc này, tất cả mọi người đều ngậm hết miệng lại.

Bọn họ thấy cái gì?

Thấy một cảnh tượng mà cả đời này bọn họ khó có thể quên.

Ở trong màn đêm phía dưới, có một chiếc xe ở phía xa đang từ từ đi tới...

Không... Là một đội xe!

Con xe màu đen đi trước giống như mãnh hổ trong đêm tối, nhìn vô cùng mạnh mẽ.

Những ánh đèn nhấp nháy vô cùng chói mắt, chói mắt như ngôi sao Bắc Đẩu trên bầu trời đen.

Nhãn hiệu đặc quyền đã thể hiện rõ đẳng cấp của chiếc xe này.

Rolls-Royel Phantom!

Chiếc xe Rolls-Royce Phantom đi trước mở đường, đi ngay giữa con đường.

Theo sau là hai chiếc Bugatti Veyrons