Biệt thự xa hoa này, cốc cà phê nửa đêm, thời gian nhàn nhã, tất cả đều thuộc về riêng Cao Phong.

Mà ở nhà họ Kim, Cao Phong lại chẳng thể hưởng thụ những điều này, thứ chờ đợi anh là vô số chuyện gia đình bận rộn.

Hóa ra, Cao Phong cũng không phải dựa vào nhà họ Kim mới sống được.

Mà anh giống như một thiên sứ bảo vệ, luôn bảo hộ cho nhà họ Kim.

Cao Phong từ tốn đi xuống lầu, đi tới sân nhỏ, cách cánh cửa biệt thự, đối diện với Kim Tuyết Ngọc.

Lúc này lớp trang điểm trên mặt Kim Tuyết Ngọc đã bay hết rồi, quần áo trên người cũng có hơi lộn xộn, viền mắt còn hơi ửng đỏ.

Thậm chí ngay cả chiếc giày dưới chân cũng chẳng còn nữa, hai bàn chân trần nhỏ đứng trên mặt đấy.

Dáng vẻ này trông thật vô cùng thảm hại.

Cao Phong cảm thấy nặng trịch trong lòng, đi lên một bước rồi hỏi: "Trong nhà xảy ra chuyện gì rồi?"

"Anh rể!"

Nghe được câu hỏi thăm của Cao Phong, Kim Tuyết Ngọc không kìm nén nổi tâm trạng nữa.

Tất cả tâm tình đều bùng nổ trong một nháy mắt, gọi một tiếng anh rể xong, cả người dần dần trượt xuống theo thanh chắn cửa.

Cho dù Cao Phong đã bị đuổi khỏi nhà, anh vẫn lo lắng nhà họ Kim có xảy ra vấn đề gì không, chuyện như vậy Kim Tuyết Ngọc sao không cảm động cho được?

Cao Phong cũng cảm thấy chấn động.

Ba năm rồi, ba năm qua đây là lần đầu tiên Kim Tuyết Ngọc gọi anh là anh rể.

Trước giờ cô đều gọi thẳng tên của Cao Phong, trong lòng cũng chưa bao giờ chấp nhận người anh rể như Cao Phong.

Nhưng tiếng anh rể này đã chứng minh rất nhiều điều.

Cao Phong vội vã mở cửa lớn của biệt thự ra, muốn để Kim Tuyết Ngọc đi vào rồi nói chuyện.

Nhưng Kim Tuyết Ngọc bỗng nhiên đứng dậy, bổ nhào về phía Cao Phong, một lát sau nhào ngay vào trong lòng Cao Phong.

Người đẹp sà vào lòng, mang theo một làn hương thơm.

Nhưng bàn tay Cao Phong lại cứng đờ một bên, không biết phải đặt vào đâu.

Dù sao Kim Tuyết Ngọc cũng không phải Kim Tuyết Mai.

"Anh rể, xin lỗi, xin lỗi, tha lỗi cho em..." Cả người Kim Tuyết Ngọc vùi sâu vào trong lòng Cao Phong, đầu tựa trên bả vai Cao Phong khóc òa lên.

Hai cánh tay ôm lấy cổ Cao Phong, không hề muốn buông tay một chút nào.

Cả người Cao Phong cứng đờ, cảm giác tay chân có hơi luống cuống.

"Anh rể, em biết, em biết hết rồi!"

"Em biết anh thuộc về chị em nhưng giờ để em ôm một lát đi, xin anh, xin anh..." Kim Tuyết Ngọc vẫn cứ khóc thất thanh.

Cao Phong im lặng vài giây, sau đó gật đầu nói: "Được!"

Sau đó anh từ từ xòe bàn tay ra, vô nhè nhẹ sau lưng Kim Tuyết Ngọc. Cách biệt thự không xa, Kim Ngọc Hải trông thấy cảnh này lại thở dài một hơi.

Tuy ông ta sớm đã đoán được Cao Phong nhất định sẽ tha thứ cho cả nhà họ.

Nhưng lúc tự mình thấy Cao Phong tha thứ cho Kim Tuyết Ngọc, trong lòng vẫn thấy hơi cảm khái.

Cao Phong thật sự quá rộng lượng với nhà họ rồi!

Kim Ngọc Hải nhìn sang đó chằm chằm một hồi, sau đấy quay đầu xe, đi thẳng.

Kim Ngọc Hải đã bất lực mười mấy năm, dường như học được không ít điều từ phía Cao Phong.

Trong biệt thự.

Chờ Kim Tuyết Ngọc tỉnh táo lại, Cao Phong mới dần dần buông Kim Tuyết Ngọc ra, sau đó đóng cửa lớn lại, chuẩn bị dẫn Kim Tuyết Ngọc vào nhà.

"khịt..." Kim Tuyết Ngọc vừa đi được vài bước bỗng nhiên hít vào một hơi lạnh.

"Sao vậy?" Cao Phong quay đầu lại hỏi.

"Không, không sao cả..." Kim Tuyết Ngọc vội xua tay.

"Được, vậy vào nhà trước rồi nói sau." Cao Phong dẫn Kim Tuyết Ngọc theo, đi vào trong phòng khách.

"Em vào bằng cách nào?" Cao Phong hơi nghi ngờ hỏi.

Khu biệt thự mới ở Khu dân cư phương Đông là nơi ở tư nhân, người không liên quan vốn dĩ không vào được.

"Bảo vệ trực ngày hôm này, chính là người lần trước lúc chúng ta tới.." Kim Tuyết Ngọc đứng chân trần trên tấm thảm, nhỏ giọng giải thích một câu.

Cao Phong nhẹ nhàng gật đầu, suy nghĩ một lát lại quay người đi tới phòng ngủ chính ở tầng một, cầm một đôi dép ra.

"Đây là đồ anh bảo người ta chuẩn bị cho chị em, em đi thử xem có vừa chân không." Cao Phong đặt một đôi dép cạnh Kim Tuyết Ngọc.

Kim Tuyết Ngọc nhìn một cái, là dép nữ Gucci giá không hề rẻ.

Có điều lúc này Kim Tuyết Ngọc không dám đi dép, đã đi con đường mười mấy km, đi bộ liên tục hai giờ, bàn chân bị chà chảy máu từ lâu rồi.

"Có phải trong nhà xảy ra chuyện gì không, sao em lại như thế này?"

Cao Phong rót một cốc nước cho Kim Tuyết Ngọc mới ngồi lên ghế sa lông rồi hỏi.

"Không xảy ra chuyện gì cả, là... là khu vực quản lý 113, gửi video ở khách sạn La Anh tới cho em rồi."

"Do Lê Trọng Việt đặt máy quay từ trước, chắc là muốn dùng cái này để uy hiếp em." Kim Tuyết Ngọc vội vã giải thích với Cao Phong.

Cao Phong sững sờ, sau đó khẽ gật đầu.

Hóa ra là như vậy, nếu nói vậy, anh có thể rửa sạch oan khuất cũng nhờ có Lê Trọng Việt?

"Được, chuyện rõ ràng là tốt rồi." Vẻ mặt Cao Phong chẳng có chút biến động nào.

Bản thân anh không phải không thể xử lý chuyện của Kim Tuyết Ngọc, trong lòng không thẹn thì cũng không có cảm xúc gì quá to tát.

"Anh rể... Chỉ là em muốn tận miệng nói một tiếng xin lỗi với anh, em mong anh có thể theo em về nhà..."

Hai tay Kim Tuyết Ngọc cầm cốc nước, dáng vẻ đáng thương nhìn Cao