"Trong xã hội tiền bạc bây giờ, sức mạnh là gì, tiền bạc chính là sức mạnh!" Trần Lập Đông cười đáp.

Kiều Thu Vân khá đồng ý với lời nói của Trần Lập Đông và vội vàng gật đầu không ngừng.

“Đúng đấy Cao Phong, bây giờ, con nên đi tìm việc làm." Kiều Thu Vân cũng mở miệng nói.

“Mẹ ơi, Cao Phong hiện đang kinh doanh điện thoại di động với bạn anh ấy, có việc làm mà, mẹ cứ yên tâm." Kim Tuyết Mai nhíu mày trả lời.

Cô nhớ hôm trước Cao Phong còn chở một xe điện thoại di động. “Vậy thì có thể kiếm được bao nhiêu tiền..." Kiều Thu Vân khẽ lắc đầu rồi đột nhiên hỏi Cao Phong:

"Cao Phong à, tối hôm trước, hàng xe sang trọng đến rước con...Là do con thuê hả?"

Trần Lập Đông nghe xong thì trong lòng hơi dao động, hóa ra, hôm đó Kim Tuyết Ngọc hỏi mình chuyện này là cô ấy đang nói về Cao Phong!

"Dì đang nói về dàn xe sang trọng nào vậy, không phải là dàn xe sang trọng của công ty Hôn Khánh đấy chứ? Cháu có bạn làm ở bên ấy.” Trần Lập Đông trả lời thay Cao Phong.

Kiều Thu Vân dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Là cái hôm có Bentley và Bugatti gì đó đến đón Cao Phong..."

"Ô là thế ạ, phỏng chừng là dàn xe anh Phong thuê đấy. Thảo nào, bạn cháu nói với cháu rằng hôm trước có một đơn đặt hàng lớn phải nhận."

"Anh Phong ơi, dàn xe đó là do anh thuê hả?" Trần Lập Đông cười đầy ẩn ý. Động tác ăn cơm của Cao Phong hơ dừng lại, anh do dự trả lời: “Là thuê đấy."

Trần Lập Đông là người Kim Tuyết Ngọc thích, nếu như không cần thiết, Cao Phong cũng lười so đo nhiều với hắn.

"Em đã nói rồi mà!" Trần Lập Đông cười nhạt.

Thấy Cao Phong thừa nhận, sắc mặt Kiều Thu Vân lập tức hơi khó coi.

Dù sao bà ấy cũng đã nói khoác với hàng xóm trong tiểu khu rằng hôm nào sẽ bảo Cao Phong điều động dàn xe ấy tới để mọi người mở mang tầm mắt.

“Anh rể ơi, cơm anh nấu ngon quá!" Kim Tuyết Ngọc thật lòng khen ngợi, trên thực tế, là muốn cho Cao Phong một bậc thang để bước xuống.

“Đúng vậy, đúng vậy..." Kim Ngọc Hải cũng không ngừng gật đầu, nhẹ nhàng dẫn dắt chủ đề.

“Anh Mộc Phong, anh nếm thử món này.." Kim Tuyết Ngọc gắp thức ăn cho Trần Lập Đông, không cẩn thận lỡ miệng nói.

Cao Phong ngẩng đầu lên hơi kinh ngạc nhìn Kim Tuyết Ngọc, chẳng lẽ cô ta đã biết thân phận này của mình?

“Ở... Không đúng, em gọi nhầm rồi. Anh tên là Lập Đông. Hi hi.” Kim Tuyết Ngọc thấy mọi người đều nhìn mình nên vội vã giải thích.

Trần Lập Đông nói, hắn không muốn cô ta gọi hắn là Mộc Phong ở trước mặt Kiều Thu Vân và những người khác, Kim Tuyết Ngọc đương nhiên nghe lời hắn nói.

Cao Phong hơi sững sờ một chút, lại cúi đầu xuống, tiếp tục ăn cơm.

“Tuyết Ngọc ơi, lát nữa anh sẽ dẫn em đến nhà anh, đầu bếp nhà anh đều là đầu bếp khách sạn năm sao, ăn ngon hơn những món này nhiều.” Trần Lập Đông cười nói.

"Ô, lo ăn cơm của anh đi, món ăn anh rể em làm là ngon nhất!" Kim Tuyết Ngọc nhíu mày đáp.

Trần Lập Đông hơi bĩu môi lắc đầu nhưng không nói tiếp nữa.

Bữa cơm này ăn khá vui vẻ, ít nhất đối với Trần Lập Đông mà nói, thì tương đối dễ chịu.

Trong cả bữa ăn, Kiều Thu Vân không ngừng nói chuyện với anh ta, thái độ như thể coi hắn là con rể thực sự.

Đến nỗi, còn nhiệt tình hơn so với Cao Phong.

Kim Tuyết Mai cũng không biết làm sao, mặc dù Cao Phong đã làm rất nhiều cho gia đình này, nhưng tính nịnh hót của Kiều Thu Vân là do trời sinh đấy.

Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời.

Cao Phong có cố gắng nhiều hơn nữa cũng không bằng Trần Lập Đông gia thế hiển hách, điều đó càng làm bà thích hơn.

Chờ Trần Lập Đông về rồi, Cao Phong ngồi trên sopha, chân mày hơi nhíu lại.

"Cao Phong ơi, anh đừng suy nghĩ nhiều quá. Mỗi người chúng ta đều không thể quyết định xuất thân của mình, nhưng chúng ta có thể quyết định tương lai của mình."

"Khởi đầu của anh có thể không bằng Trần Lập Đông, tuy nhiên, em tin anh nhất định sẽ thành công!"

Kim Tuyết Mai quơ nắm đấm nhỏ, muốn động viên Cao Phong cố lên.

Cao Phong nghe vậy, trong lòng có chút buồn cười.

Phóng tầm mắt nhìn toàn bộ đời thứ hai trong giới ở thành phố Hà Nội, ai dám nói xuất thân của họ cao hơn cậu chủ Cao nhà họ Cao ở Đà Nẵng?

Nếu như nói xuất thân của Cao Phong anh thấp, thì xuất thân của Trần Lập Đông và những người khác chẳng phải không bằng một cái rắm ư?

Tuy nhiên, tạm thời Cao Phong sẽ không nói thật với Kim Tuyết Mai.

Câu nói của Kim Tuyết Mai cũng làm trái tim Cao Phong xúc động.

Một cô gái sẵn sàng ở bên bạn bất luận bạn giàu hay nghèo, còn có điều gì cảm động hơn điều này? “Cảm ơn em, Tuyết Mai." Cao Phong nghiêm túc nói. “Cắt! Giữa chúng ta đừng nói những điều này!" Kim Tuyết Mai đưa tay đánh Cao Phong một cái.

"Anh chỉ hơi lo lắng, anh nghĩ Trần Lập Đông kia tiếp cận Tuyết Ngọc là có mục đích” Cao Phong khẽ nhíu mày.

Kim Tuyết Mai nghe thấy vậy thì hơi kinh hãi, sau đó thở dài nói: “Thành thật mà nói, em cũng thấy Trần Lập Đông rất khôn khéo."

"Thế nhưng, Tuyết Mai đồng ý dẫn anh ta về nhà, chắc hẳn em ấy rất thích anh ta. Đây là người con trai đầu tiên Tuyết Ngọc dẫn về nhà”

"Không biết bọn họ quen nhau thế nào nhỉ?" Cao Phong nghĩ có lẽ mình nên sai người điều tra kỹ càng về Trần Lập Đông.

“Em biết nè, chẳng phải Tuyết Ngọc livestream trên mạng sao? Hai người họ đã quen nhau qua mạng.”

"Nghe Tuyết Ngọc nói, Trần Lập Đông đã tặng cho con bé rất nhiều quà, hình như có trên trăm triệu..." Kim Tuyết Mai mở to mắt trả lời.