Chương 3793

“Cường đạo Nam Minh ở Nam Cương cảm thấy khối tập đoàn Phong Hạo cách bọn họ rất xa, mình không gặp nguy hiểm, cho nên trong khoảng thời gian này vô cùng lơi lỏng.”

“Lúc đám Long Tuấn Hạo đánh bất ngờ qua, rất nhiều người còn đang tìm súng, bị đám Long Tuấn Hạo điên cuồng xung phong, giết mười tám nghìn kẻ địch.”

“Minh chủ Bắc Minh Đức Khánh dẫn theo ba mươi nghìn người đi trợ giúp, sau khi giao chiến với Long Tuấn Hạo, Long Tuấn Hạo rút lui.”

“Mà bên Bắc Minh, hai mươi nghìn cường đạo Nam Cương ở lại canh giữ, bị Liễu Tông Trạch dẫn người đồ sát sạch sẽ.”

“Nam bắc hỗn chiến, tấn công hai mặt, giết được tổng cộng ba mươi tám nghìn kẻ địch, gần bốn mươi nghìn người.”

“Binh lực của cường đạo Nam Cương hiện có, không đủ ba mươi nghìn!”

Sau khi binh sĩ này tiến vào, lập tức báo cáo tin tức.

Bầu không khí trở nên chết lặng.

Bốn mươi nghìn?

Lại giết được bốn mươi nghìn?

Con mẹ nó sao giết đơn giản như giết gà vậy?

“Phù!”

Khoảng chừng gần hai phút sau, Lâm Thừa Khải hít một hơi khí lạnh, mới phá tan bầu không khí yên tĩnh trong phòng.

Ông Trần cũng chậm rãi lấy lại tinh thần, trực tiếp đứng dậy.

“Bên Nam Minh tạm thời không nhắc tới, ba mươi nghìn người đấu với hai mươi nghìn người, với tố chất tác chiến của binh sĩ Phong Hạo, không có vấn đề gì.”

“Cậu nói cho tôi nghe xem, bên Bắc Minh, Liễu Tông Trạch giết hai mươi nghìn người thế nào?”

“Mỗi lần chỉ có thể tiến vào mười nghìn người, đối mặt với phòng thủ nghiêm ngặt của cường đạo Nam Cương, bọn họ làm như thế nào?”

Hai tay của ông Trần run lẩy bẩy, trợn to mắt hỏi.

Thực ra trong lòng ông ta vô cùng lo lắng.

Ông ta chỉ sợ Liễu Tông Trạch kích thích, dốc toàn bộ lực lượng phát động tấn công!

“Báo cáo ông Trần, Liễu Tông Trạch dẫn một trăm nghìn binh sĩ, sau đó…”

Binh sĩ còn chưa nói hết lời, bỗng nhiên ông Trần kinh hãi kêu lên: “Cái gì? Xong rồi!”

“Xong rồi!”

“Xong rồi xong rồi!”

Lâm Thừa Khải và Vu Chính Bình cũng kinh hãi kêu lên một tiếng, trên gương mặt tràn ngập kinh hoàng.

Một trăm nghìn người đấy!

Vậy mà Liễu Tông Trạch dẫn theo một trăm nghìn người qua đó?

Một trăm nghìn người giết hai mươi nghìn người, quả thực vô cùng đơn giản.

Nhưng ước định thì sao?

Ước định do Diệp Thiên Long và John định ra thì sao đây?

Người nào làm trái quy định trước, thì chính là đang tìm đường chết!

Không khó tưởng tượng, kế tiếp John nhất định sẽ điều binh từ cường quốc bọn họ, sau đó bao vây giết khối tập đoàn Phong Hạo!

Dù sao cũng là khối tập đoàn Phong Hạo làm trái quy định trước, đến lúc đó cho dù Việt Nam muốn bảo vệ khối tập đoàn Phong Hạo, cũng không có bất cứ lý do gì!

Liễu Tông Trạch dẫn theo một trăm nghìn người giết rất sảng khoái, nhưng hậu quả người nào có thể gánh được đây?

Diệp Thiên Long và Trọng Dương Bình liếc nhau một cái, đều không vội vàng mở miệng.

Nếu trong chuyện này có sự sắp xếp của Cao Phong, tuyệt đối sẽ không xuất hiện sai lầm trí mạng như vậy.

Bàn cờ mà Cao Phong hạ, vẫn chưa đi tới bước mấu chốt, sao có thể làm ra quyết định không lý trí như thế?

“Khối tập đoàn Phong Hạo, có lẽ không bảo vệ được rồi.”

“Xong rồi, xong rồi…”

Trong mắt ông Trần tràn ngập lo lắng, chậm rãi ngồi trên ghế.

“Ông Trần, ngài bình tĩnh lại đi! Tôi còn chưa nói xong, ngài đã sốt ruột quá rồi…”

Binh sĩ kia sửng sốt một lúc lâu, mới suy nghĩ cẩn thận, vì sao đám ông Trần lại có biểu hiện như thế.