Chương 3932

Long Tuấn Hạo cũng rất không nỡ, cho nên tốc độ lái xe rất chậm.

Mỗi khi xe đi tới bên cạnh binh sĩ nào, bọn họ đều nhấc tay chào.

Đợi xe đi qua, bọn họ mới chậm rãi bỏ tay xuống, sau đó chậm rãi theo sau.

“Không phải sinh ly tử biệt, không cần thương tâm như vậy.”

“Bây giờ giao thông rất phát triển, muốn gặp thì gặp, không phải sao?”

Cao Phong mỉm cười, ra vẻ tùy ý.

“Hiện giờ chúng ta làm việc, đã không cần che giấu nữa.”

“Bởi vì lúc chúng ta tới, là phải chịu tội danh tội nhân, mà từ hôm nay trở đi, chúng ta lấy thân phận công thần trở về.”

Cao Phong nói ra những lời này, trong lòng Long Tuấn Hạo và Liễu Tông Trạch thật sự dễ chịu hơn không ít.

Cho dù tốc độ chậm tới mấy, cuối cùng cũng có lúc đi hết con đường.

Rất nhanh, xe lái tới đường biên giới Việt Nam.

Hiện giờ Cao Phong trở về, tất nhiên là không cần đi đường vòng.

Anh có thể quang minh chính đại, đi từ đường biên giới Việt Nam trở về.

“Anh Phong, đến nơi rồi.”

Long Tuấn Hạo châm ba điếu thuốc, đưa cho Cao Phong và Liễu Tông Trạch.

“Ừm!”

Cao Phong gật đầu, cùng xuống xe với Liễu Tông Trạch.

Mà ba trăm nghìn binh sĩ Phong Hạo, cũng không thiếu một người đi theo sau.

Mạnh Tuấn Phi và một số thành viên trung tâm đứng đằng trước, ánh mắt nghiêm túc nhìn Cao Phong.

Mà bên trong đường biên giới Việt Nam, cũng đứng thẳng vô số binh sĩ biên giới mặc quân phục.

Binh sĩ Phong Hạo đưa tiễn hai người, mà những binh sĩ bên cạnh biên giới Việt Nam, là tới nghênh đón công thần về nhà.

“Anh Phong.”

Đám người Mạnh Tuấn Phi tiến lên một bước, kêu to với Cao Phong.

“Đều trở về cả đi, trông chừng nơi này thật tốt.”

“Tôi có thể trở về kiểm tra bất cứ lúc nào, nếu để tôi tóm được người nào không chăm chỉ làm việc, tôi sẽ không tha cho người đó đâu.”

Cao Phong để hai tay ở sau lưng, nhìn mọi người mỉm cười nói.

“Yên tâm đi anh Phong, chúng tôi biết mà.”

“Chúng tôi chắc chắn sẽ trông coi nơi này thật tốt.”

“Phong Hạo sẽ đứng sừng sững không ngã, anh Phong anh yên tâm đi.”

Mọi người đều cười đáp lại, nhưng giọng điệu vô cùng nghiêm túc.

“Được!”

Cao Phong im lặng mấy giây, nhưng vẫn không nói gì, xoay người đi vào trong biên giới.

Liễu Tông Trạch vươn tay vỗ bả vai Long Tuấn Hạo, cũng đuổi kịp bước chân của Cao Phong.

Long Tuấn Hạo hơi nhếch miệng cười, dựa người vào đầu xe, nhìn hai người càng ngày càng đi xa.

“Anh Phong?”

Bỗng nhiên Long Tuấn Hạo gọi một tiếng.

“Ừm.”

Cao Phong không quay đầu lại đáp.

“Nếu ông Trần có phong quân hàm cho tôi, nhớ nhanh đưa tới cho tôi đấy nhé.”

Long Tuấn Hạo im lặng một lát, nghiêm túc nói.

“Yên tâm đi.”

Cao Phong vẫn không quay đầu, chỉ giơ tay lên.

“Được.”

Long Tuấn Hạo cười ha ha, chà đôi má, xoay người lên xe.

“Anh Phong, đi thong thả!”

Ba trăm nghìn binh sĩ Phong Hạo cùng hò hét rung trời.

Cao Phong và Liễu Tông Trạch nện bước vững vàng, không quay đầu lại, trực tiếp đi tới biên giới Việt Nam.