Vương Hiếu hiện tại đích thị bị Cao Phong dọa.

"Chúng ta lên trên tầng nói, cho anh hưởng thụ thật tốt, thời gian qua ở công ty, tận hưởng cũng không tệ lắm đi?" Cao Phong vẻ mặt nghiền ngẫm.

"Tôi. .." Vương Hiếu không còn lời nào để nói.

"Hiện tại, tôi lấy thân phận tổng tài, chính thức sa thải anh,Vương Hiếu!"

"Là sa thải vô điều kiện! Mọi thiệt hại sẽ anh tự gánh lấy." Cao Phong giải quyết dứt khoát, quyết định kết cục của Vương Hiếu.

Ai cũng đều hiểu được, quyết định uy mãnh bá đạo này của Cao Phong, chính là giết gà dọa khỉ!

Vương Hiếu đứng sau những người ở đó, kinh hồn bạt vía, sợ hãi như cá ở trong chậu.

Nhìn bóng dáng Vương Hiếu biến mất khỏi công ty, cũng không có ai thương hại hoặc đồng tình.

Có người quý tất có người ghét!

Ngày trước, hắn luôn miệng nói, chờ xem Kim Tuyết Mai cùng mọi người và trưởng phòng Phùng, cùng nhau ra khỏi công ty.

Từ đó, xí nghiệp Kim Thiên bấp bênh rối loạn, cuối cùng mới thì hoàn toàn ổn định.

Kim Tuyết Mai đi nhận chức công ty chủ tịch, đây là chuyện ván đã đóng thuyền, ai cũng không thể sửa đổi.

Về việc xí nghiệp Kim Thiên bên trong tranh đấu, cuối cùng vẫn là Kim Tuyết Mai giành thắng lợi.

Thắng làm vua thua làm giặc, chẳng ai đi để ý quá trình.

Xí nghiệp Kim Thiên, hoàn toàn bị Kim Tuyết Mai nắm trong tay.

Buổi tối, trong nhà Kim Tuyết Mai.

Đã biết chuyện này Kiều Thu Vân cùng Kim Ngọc Hải, đương nhiên là vô cùng phấn khích.

Lúc này mua rất nhiều đồ ăn ngon, chuẩn bị một bàn tiệc lớn vô cùng phong phú.

Đương nhiên, xuống bếp, vẫn là Cao Phong.

Tay nghề Kiều Thu Vân, thật sự là khiến người ta phải hoài nghi.

Tuy rằng Kim Tuyết Ngọc không ở đây, nhưng cô cũng là thông qua màn hình nhìn nói chuyện phiếm, cùng chúc mừng Kim Tuyết Mai.

"Mẹ, chuyện hôm nay, đều là Cao Phong giúp ta, bằng không ta sẽ bị đuổi ra công ty ."

Trên bàn ăn, Kim Tuyết Mai còn không quên giải thích một chút.

Kiều Thu Vân nghe vậy sửng sốt, kinh ngạc nhìn Cao Phong liếc mắt một cái, hiếu kỳ nói: "Cao Phong giúp con như thế nào?"

"Anh ấy điều tra ra một ít nhược điểm của nhóm cổ đông, sau đó dùng khả năng của mìn cố gắng xoay chuyển tình thế, lúc này mới khiến cho bác cả bọn họ thất vọng rời khỏi"

Nhớ tới mọi chuyện ban ngày, Kim Tuyết Mai vẫn là nhịn không được một hồi xúc động. Kiều Thu Vân nháy mắt hướng về phía nhìn Cao Phong với cặp mắt khác xưa, ba năm đến, lần đầu tiên chủ động gắp đồ ăn cho Cao Phong một lần.

"Nào, Cao Phong, chúng ta cũng uống một chút đi." Kim Ngọc Hải đương nhiên vui sướng, mở một chai rượu cũ lâu năm.

"Được!" Cao Phong không có cự tuyệt, cùng Kim Ngọc Hải uống mấy chén.

Không khí trên bàn ăn, ấm áp vô cùng, lại vui vẻ hoà thuận, thỉnh thoảng phát ra một trận cười hoan hô.

Về cơ bản đều là Kim Tuyết Mai nói, Cao Phong ở một bên lẳng lặng nghe, Kiều Thu Vân thì hỏi hai người diễn biến câu chuyện hôm nay.

Sau khi ăn xong, Cao Phong vốn quen thói cũ, định thu bát đũa đi rửa, nhưng là bị Kiều Thu Vân cản lại.

"Cao Phong, con cùng Tuyết Mai hôm nay đã vất vả , các con mau chóng đi nghỉ ngơi đi!" Kiều Thu Vân hiếm khi mở lời nói.

Kim Hùng Sơn cũng lên tiếng phụ họa nói: "Đúng vậy đúng vậy, hai đứa mau đi nghỉ ngơi đi, Thu Vân có thể rửa bát được."

"Ông nói gì?" Kiều Thu Vân trừng hai mắt.

"Tôi rửa, tôi rửa!" Kim Hùng Sơn ngượng ngùng cười, bưng bát vào trong phòng bếp rửa.

Cao Phong hơi hơi sửng sốt, theo sau gật gật đầu cũng không miễn cưỡng thêm.

"Cái kia, Cao Phong. ....." Cao Phong vừa mới chuẩn bị đứng dậy rời đi, Kiều Thu Vân lại gọi lại Cao Phong.

"Làm sao vậy mẹ?" Cao Phong có chút nghi hoặc.

"Cậu có biết không, cậu Vương Tả ở nhà dưới, so với mẹ còn nhỏ hơn 4 tuổi! Ngày hôm qua chúng ta gặp mặt, con đoán xem có chuyện gì?" Kiều Thu Vân sắc mặt cổ quái nói.

"Như thế nào?" Cao Phong hỏi.

"Còn như thế nào, người ta so với mẹ còn trẻ, hiện tại đều đã có cháu!" Kiều Thu Vân lườm mắt Cao Phong.

Kim Hùng Sơn đang trong phòng bếp rửa bát, đột nhiên nhô đầu ra nói: "Đúng vậy! Người ta đều đã có cháu."

"Ai nha mẹ, cha, hai người nói gì vậy?" Kim Tuyết Mai sắc mặt ửng đỏ, theo sau đứng dậy đi vào trong phòng.

Cao Phong lắc đầu cười khẽ, cũng là đứng lên.

"Đi đi, chuyện hai người tôi cũng quản không được, cố gắng tận dụng thời gian đi!" Kiều Thu Vân phẩy tay áo trở về phòng.

Cao Phong trong lòng bất đắc dĩ, nếu cùng Kim Tuyết Mai có con, thật cũng không sai.

Mấu chốt chuyện này, trông cậy vào mỗi mình Cao Phong, cũng làm không được a!

Cao Phong đi đến sô pha giữ, mở di động ra xem.

Đúng lúc này, cửa phòng Kim Tuyết Mai bỗng nhiên chậm rãi mở ra một cái khe hở.

"Anh đêm nay, ngủ phòng khách phải không?" Tiếng Kim Tuyết Mai yếu ớt truyền đến.

"A?" Cao Phong sửng sốt, trong khoảng thời gian ngắn không có phản ứng lại, hỏi: "Đúng vậy, có chuyện gì ư?" Trong khoảng thời gian này, không phải bản thân vẫn ngủ ở phòng khách sao?

"Được! Vậy anh tiếp tục ngủ phòng khách đi!" Kim Tuyết Mai cắn chặt răng, đưa tay đóng lại cửa phòng.

Cao Phong trong nháy mắt có chút mờ mịt, theo sau hận không thể tát vào miệng hai cái.

Rõ ràng là một câu đề nghị, tại sao bản thân lại ngu ngốc không biết gì?

Thời gian trước ngủ ở phòng khách, là bởi vì Kim Tuyết Ngọc ở nhà chính, nhưng hiện tại Kim Tuyết Ngọc đi du lịch!

Chỉ có mình với Kim Tuyết Mai, một mình trong phòng sao...

Nghĩ đến đây, Cao Phong không chút do dự đứng lên, lập tức đi tới chỗ cửa phòng.

"Cốc cốc cốc!" Cao Phong nhẹ nhàng gõ gõ cửa, giờ phút này hắn cảm thấy mình với tên trộm thật sự giống nhau

Nhưng, trong phòng không có hồi âm, Cao Phong lại gõ lần nữa, Kim Tuyết Mai vẫn là không nói gì.

Cao Phong một tay nhẹ nhàng cầm nắm cửa, hơi hơi vặn, lạch cạch.

Cửa phòng thế nhưng không khóa?

Cao Phong này đối mặt vô số sóng gió, cũng không căng thẳng nửa phần, luôn luôn bình tĩnh, giờ phút này thế nhưng có một chút không yên.