Chương 3994

Một tháng không gặp, Phạm Thanh Nhiên như đã thay đổi rất nhiều, về cả ngoại hình lẫn tính cách.

Cao Phong sững sờ nhìn Phạm Thanh Nhiên vài giây, sau đó cười giễu: “Cô tới cười nhạo tôi à?”

“Có phải cảm thấy tôi rất bi ai hay không?”

Cao Phong vừa nói, vừa từ từ đứng dậy.

“Không phải thế.”

Phạm Thanh Nhiên nghiêm túc lắc đầu, nhẹ nhàng đỡ lấy cánh tay của Cao Phong.

Cao Phong khựng lại, cũng không từ chối, chỉ lắc đầu cười khổ.

Anh là một người đàn ông bình thường.

Trước đây lúc ở thủ đô, đúng là Phạm Thanh Nhiên đã để lại trong lòng anh một ít dấu vết.

Dù không phải là thích, Cao Phong cũng không ghét cô ta.

Chỉ là những chuyện cô ta làm sau đó khiến Cao Phong vô cùng chán ghét, vậy nên ấn tượng của anh đối với cô ta cũng rất xấu.

Bản tính của Phạm Thanh Nhiên cũng không xấu, chỉ là tính chiếm hữu quá mạnh mẽ, phương pháp làm việc cũng quá mức.

“Có phải rất mệt mỏi không?”

“Hai người ở bên nhau gặp nhiều trắc trở như vậy.”

“Vì sao còn không muốn buông tay?”

Phạm Thanh Nhiên nhìn Cao Phong, không nhịn được hỏi.

“Tôi sẽ không buông tay đâu.”

Cao Phong cắn răng, lạnh lùng đáp.

“Anh không phát hiện sao? Căn bản không phải em ngăn cản hai người.”

“Là vận mệnh đang ngăn cản hai người, là cả thế giới đang ngăn cản hai người đấy.”

“Lẽ nào, cả thế giới đều sai rồi sao? Có lẽ, hai người thật sự không hợp ở bên nhau.”

Phạm Thanh Nhiên khẽ thở dài, vỗ nhẹ vào lưng Cao Phong, lời nói ra càng xuất phát từ trái tim.

Lần này, Cao Phong im lặng.

Đúng vậy!

Anh và Kim Tuyết Mai ở bên nhau mấy năm nay, dường như chưa bao giờ có một cuộc sống bình yên.

Kẻ thù lần lượt kéo đến như rắn độc, trắc trở càng kéo tới liên tiếp, khiến cho người ta không thở nổi.

Nhưng, đây tuyệt đối không phải là lý do để Cao Phong từ bỏ Kim Tuyết Mai.

“Nếu như cô nhất định phải bàn về đúng sai, vậy cũng là cả thế giới này sai rồi.”

“Cho dù có đau đi nữa, tôi cũng sẽ không buông tay đâu.”

“Vận mệnh chó má gì đó, tôi muốn đấu với vận mệnh một trận.”

“Buông tôi ra.”

Cao Phong hừ lạnh một tiếng, trực tiếp đẩy Phạm Thanh Nhiên ra, nâng bước đi vào bên trong biệt thự.

“Cao Phong.”

Kim Ngọc Hải đứng ở cửa, hô một tiếng với Cao Phong.

“Cha đưa cô ta tới đây à?”

Cao Phong hơi nhíu mày, giọng nói có chút không vui.

“Con bé đến bệnh viện thăm mấy người Thu Vân, sau đó…”

“Con biết rồi.”

Cao Phong không đợi Kim Ngọc Hải nói xong đã bước vào bên trong biệt thự.

Kim Ngọc Hải và Phạm Thanh Nhiên cũng nâng bước đi vào.

“Cao Phong, xin lỗi, là cha không ngăn cản mấy đứa Tuyết Mai lại.”

“Nếu như cha không cho chúng nó đi, cũng sẽ không xảy ra chuyện như vậy.”

“Cha nghĩ, chắc chắn Tuyết Mai cũng rất tự trách.”

Kim Ngọc Hải đi ở phía sau, nói với vẻ mặt xấu hổ.

Cao Phong hơi vẫy tay, xoa huyệt thái dương, nói: “Không liên quan gì đến cha đâu.”

“Cho dù Tuyết Mai không đi đến phía tây ngoại ô, loại chuyện này sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra thôi.”

“Không phải là một Tây Vực thôi sao? Con đi là được chứ gì.”

Cao Phong nói xong thì đi thẳng vào trong phòng ngủ.