Chương 4487

Cao Phong đã đến địa phận Hoa Kỳ, Lý Khải Kiệt hoàn toàn không cần ra mặt, chỉ vài phút là có thể khống chế Cao Phong rồi.

Hà tất gì phải tha cho Cao Phong rồi lại phải làm chuyện khác nhắm vào anh nữa chứ?

Vì vậy, Cao Phong không tin chuyện này có liên quan gì với Lý Khải Kiệt.

Nghe Cao Phong nói vậy thì Trát La và những người khác không nói gì nữa.

“Mẹ kiếp, ít nhất cũng phải mười lăm nghìn người!”

“Mặc dù chỗ đó chẳng là gì so với người của chúng ta nhưng hơn mười nghìn người này ở đâu ra vậy?”

Long Tuấn Hạo thu ống nhòm lại, lẩm bẩm nghi ngờ.

Cao Phong nhận lấy ống nhòm, nhìn về phía bên kia.

Anh chẳng cần nhìn cũng biết đây chắc chắn không phải binh sĩ của Hoa Kỳ.

Đại Bình nguyên Tây Vực không phải là chỗ bên nước Hoa Kỳ muốn vào mà không vào được đó sao!

Bọn họ cùng lắm chỉ dám tới những thị trấn nhỏ ở biên giới Tây Vực, coi như đủ to gan lắm rồi.

Thông qua ống nhòm, Cao Phong nhìn thấy hơn mười nghìn người ở biên giới Đại Bình nguyên, đứng lẳng lặng ở đấy như đang chờ đợi điều gì đó.

Trong tay mỗi người đều cầm vũ khí nóng, dáng vẻ kiểu như một lời không hợp thì sẽ khai chiến ngay tức khắc.

Còn nữa, quần áo của những người này rất tạp nham, có màu đen, có màu xám, có màu xanh đậm, trông cực kỳ lộn xộn.

Điều đó cho thấy, bọn họ không thuộc cùng một thế lực.

“Hình như là những lính đánh thuê rải rác ở thị trấn nhỏ khu vực biên giới, đúng không?”

Cao Phong vừa điều chỉnh tiêu cự ống nhòm, vừa lẩm bẩm.

“Thứ đồ chơi gì vậy? Đoàn lính đánh thuê rải rác?”

Long Tuấn Hạo nghe vậy thì sửng sốt, lấy ống nhòm ra lần nữa, nhìn lại về phía bên kia.

Trát La và Hoa Hồng cũng bảo thuộc hạ lấy ống nhòm cho mình.

Sau khi cẩn thận kiểm tra lại thì Trát La và Hoa Hồng đều gật đầu.

Hơn mười nghìn người này đúng là nhóm lính đánh thuê rải rác ở thị trấn nhỏ khu vực biên giới.

Trát La không hiểu rõ về bọn họ cho lắm, nhưng lính đánh thuê Hoa Hồng thì thường xuyên trà trộn xung quanh thị trấn nhỏ nên cực kỳ rõ ràng.

Hoa Hồng có thể nhận ra rất nhiều người đứng đầu của các nhóm lính đánh thuê rải rác ấy.

“Anh Phong, chính là đám binh lính rải rác ở thị trấn nhỏ.”

“Trông có vẻ bọn họ chưa đến hết đây đâu, khoảng tám mươi, chín mươi phần trăm người đến.”

“Bọn họ muốn làm gì?”

Hoa Hồng buông ống nhòm xuống, báo cáo với Cao Phong.

“Chắc không phải đến chịu chết chứ, ai lại ngu thế hả?”

Cao Phong im lặng một lúc, sau đó đi về phía trước.

Hơn mười nghìn người này muốn đánh ba trăm nghìn người của Cao Phong chắc chắn là hành vi tự tìm đường chết.

“Chẳng lẽ muốn đến đầu quân sao?”

Trát La cau mày suy nghĩ, cũng có thể là khả năng này.

Dù sao bây giờ khối tập đoàn Phong Hạo đã xưng vương xưng bá ở Tây Vực rồi.

Ngay cả thế lực lớn nhất lúc trước cũng không làm được chuyện này.

Còn những binh lính rải rác ở thị trấn nhỏ biên giới Tây Vực muốn sống sót tiếp, e rằng thực sự phải đầu quân cho khối tập đoàn Phong Hạo.

Nếu không thì không biết lúc nào khối tập đoàn Phong Hạo sẽ dẫn quân nuốt chửng luôn bọn họ.

Vì vậy, làm thuộc hạ cho khối tập đoàn Phong Hạo là một lựa chọn sáng suốt.

Nhưng đây cũng chỉ là suy đoán của Trát La mà thôi.

Sự thật thế nào thì phải qua hỏi thử mới biết.

Cao Phong cất bước đi về phía bên kia, mấy trăm nghìn người theo sát phía sau anh.

Khoảng cách với đối phương không ngừng được rút ngắn, còn Cao Phong thì vẫn chưa có ý dừng lại.

Mặc dù Long Tuấn Hạo và những người khác có hơi lo lắng nhưng Cao Phong thì chẳng bận tâm gì cả.

Người muốn giết anh rất nhiều, nhưng đều chỉ dám nghĩ mà không có gan đi làm.

Rất nhanh Cao Phong đã dẫn người tới chỗ cách đối phương khoảng năm mươi mét.

Ở khoảng cách này, hai bên nói chuyện với nhau không thành vấn đề.