Chương 4558

Dù bụi đất bay thẳng vào mặt nhưng những binh sĩ Phong Hạo đứng ở hai bên vẫn không muốn nhắm mắt lại bởi vì họ đang chăm chú nhìn theo chiếc xe của Cao Vũ đang đi ngày một xa dần. Cuối cùng thì chiếc xe của Cao Vũ cũng biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.

“Anh Kình Thiên…” Cao Tử Hàn đã khóc đến mức mất hết sức lực, bây giờ cô chỉ có thể thở hổn hển mà thôi.

Nước mắt giàn giụa trên khuôn mặt nhỏ nhắn, thanh tú ấy khiến ai nhìn thấy cũng không nén được sự đau lòng.

“Không sao đâu, không sao đâu em, anh ấy sẽ quay về thôi mà.” Kim Vũ Kiên vỗ nhẹ lên lưng của Cao Tử Hàn rồi không ngừng nói lời an ủi.

“Chị Vũ Kiên, chị biết không, trước đây lúc còn ở Hải phận nhà họ Cao, mặc dù chẳng có mấy người quan tâm tới em và anh Kình Thiên nhưng lúc nào hai anh em cũng rất vui vẻ… Bây giờ có nhiều người quan tâm tới bọn em, có rất nhiều người quan tâm đến anh Kình Thiên nhưng em lại không cảm nhận được sự vui vẻ của trước kia nữa. Có những khi em lại nghĩ rằng, rốt cuộc là điều gì đã khiến chúng em biến thành như thế này, em không muốn như thế này đâu.” Cao Tử Hàn ôm lấy Kim Vũ Kiên rồi không ngừng khóc nấc lên.

Đám người Hoa Hồng đứng ở bên cạnh cũng chỉ biết thở khẽ một hơi.

“Ai rồi cũng phải trưởng thành, trải qua khoảng thời gian từ khi còn trẻ người non dạ đến tuổi thiếu niên không sầu không lo rồi sau đó là trưởng thành. Có lẽ tất cả những điều chúng ta đã từng trải qua là những trải nghiệm tất yếu, cần phải có trên con đường trưởng thành thôi em ạ…” Kim Vũ Kiên im lặng hồi lâu rồi mới nhẹ nhàng nói.

Vì đã từng trải qua những điều tương tư nên cô ấy biết cảm giác đó giằng xé và khiến con người ta đau đớn như thế nào.

Cho tới tận bây giờ thì tình cảm mà cô ấy dành cho Cao Vũ vẫn vẹn nguyên không thay đổi. Thế nhưng Kim Vũ Kiên chỉ có thể chôn giấu tình cảm ấy vào tận sâu trong đáy lòng mà thôi.

Thế nên cô ấy mới không muốn rời đi mà vẫn ở lại bên cạnh Kim Tuyết Mai và Cao Vũ vì chỉ muốn ở bên cạnh Cao Vũ với tư cách bạn bè.

Kim Vũ Kiên biết có lẽ Cao Tử Hàn cũng có suy nghĩ giống mình nên đó là lý do mà cô ấy càng hiểu tâm trạng và tấm lòng của Cao Tử Hàn hơn bất cứ ai.

“Nhưng em vẫn không nỡ buông tay, em không làm được… Em không biết tại sao mà số phận lại muốn dằn vặt và giày vò em như vậy nữa… Nó hành hạ em lâu như vậy vẫn chưa đủ ư? Không thể bỏ qua và buông tha cho em được ư?”

Cả người Cao Tử Hàn không ngừng run lên, cô vừa khóc lóc vừa oán trách.

“Bởi vì…” Trát La ngừng lại một lát rồi nói tiếp: “Bởi vì trên con đường của người đứng đầu lúc nào cũng tồn tại rất nhiều khó khăn…”

Sáu trăm triệu người đưa mắt nhìn theo hướng Cao Vũ rời đi, trong lòng thì cảm thấy vô cùng đè nén.

Mà đám người Long Tuấn Hạo và những thành viên cốt cán của Khối Tập đoàn Phong Hạo lại không có mặt ở đây. Kể từ hôm mấy người Long Tuấn Hạo lặng lẽ rời đi thì họ không còn xuất hiện tại nơi đóng quân nữa.

Trừ Cao Vũ ra thì không có bất cứ ai biết họ đã đi đâu.

Đại Bình nguyên Tây Vực.

Chiếc xe mà Cao Vũ đang lái lao thẳng qua Đại Bình nguyên khiến khói bụi phía sau xe cuộn lên rồi bay thẳng lên cao. Mặc dù chỉ có một người một xe nhưng lại mang theo khí thế vô cùng dũng mạnh và can đảm.

“Vù vù!”

Tiếng gầm của động cơ vang lên, khi xe cán qua thì ngay cả những gò đất hơi nhô lên một chút cũng bị xe đâm vỡ.

Trong gió cát mịt mù bao phủ, chiếc xe vẫn cứ tiến thẳng về phía trước.

Khi anh tiến thẳng về sát biên giới của Đại Bình nguyên Tây Vực thì có một đoàn xe gồm ba mươi chiếc đang chờ sẵn ở đó.

“Kít!”

Một âm thanh vô cùng chói tai vang lên, Cao Vũ phanh gấp rồi dừng xe lại. Sau đó anh xuống xe mà không hề do dự dù chỉ một chút.

Chẳng mấy chốc mà những người ngồi bên trong ba mươi chiếc xe đó cũng lần lượt đi xuống.

“Ha ha, không ngờ mày lại giữ chữ tín như thế đấy.” Paul tháo chiếc kính râm trên mặt xuống, nhìn Cao Vũ rồi cười lạnh lùng một tiếng.

Cao Vũ cũng liếc mắt nhìn Paul rồi tiến tức bước về phía trước. Nếu họ đã chờ sẵn ở đây thì Cao Vũ cũng sẽ không lãng phí thời gian nữa.

“Bắt nó lại!” Thấy thái độ của Cao Vũ thì Paul hừ lạnh lùng rồi ra lệnh.

Ngay tức khắc có hai tên cao to vạm vỡ đứng bên cạnh ông ta lấy ra một cái còng tay trông vô cùng chói mắt rồi bước về phía Cao Vũ. Cao Vũ thấy vậy thì vẻ lạnh lùng lướt qua trong đáy mắt nhưng anh cũng không nói thêm câu nào cả.

Thân phận bây giờ của anh chính là phạm nhân của Hoa Kỳ. Nếu đã lựa chọn con đường này thì Cao Vũ cũng sẽ không tỏ ra cứng rắn, quyết liệt nữa.