Chương 4581

Ở cái nơi tối tăm không có ánh sáng mặt trời này, nếu được hút một điếu thuốc thì dù có chết cũng không tiếc. Nhưng chúng không có tư cách để được làm như vậy nữa. Chúng lựa chọn đối nghịch với Cao Vũ thì chỉ có thể nhìn những người ngoan ngoãn nghe lời được hưởng phúc của anh mà thôi.

“Người anh em này, ném một điếu sang đây được không? Một điếu thôi.” Mấy người ở phòng giam đối diện với phòng của Cao Vũ nắm lấy tấm chắn sắt rồi nhìn chằm chằm vào anh.

“Con mẹ nó mày gọi ai là người anh em của mày đấy? Cuốn xéo!” Một tên thanh niên đứng lên rồi mắng người bên kia ngay tức khắc.

“Ông nội đừng để ý tới bọn đó, chúng nó chỉ là mấy con chó rẻ rách thôi.” Sau khi mắng chửi xong, tên thanh niên đó lại quay sang cười hì hì với Cao Vũ.

“Được đấy! Có gan xưng anh em với ông nội của bọn tao à? Con mẹ nó mày chán sống rồi đúng không?”

“Đợi lần kế tiếp được cho ra ngoài hóng mát thì tao đánh chết chúng mày.”

Chỉ trong nháy mắt, mười mấy người trong phòng gian của Cao Vũ đều cảm thấy vô cùng tức giận, chúng đều ra sức ủng hộ Cao Vũ.

Đùa chứ, đánh Toss xong mà vẫn còn nguyên vẹn không xây xát gì, rốt cuộc phải có lai lịch như thế nào mới có thể được đối xử như vậy chứ? Mà Cao Vũ lại còn có thể đưa thuốc lá và bật lửa vào trong phòng giam, thực sự quá trâu bò rồi? Hơn nữa, Cao Vũ còn cho đám người đó hút thuốc, chỉ riêng điều này thôi cũng đã khiến những người đó phải khuất phục.

Thế nhưng Cao Vũ lấy hai gói thuốc lá ra ném xuống mặt đất rồi nói: “Hai mươi phòng giam, mỗi phòng hai điếu. Nhớ kỹ và làm theo những gì tôi nói thì tất cả các người đều được sống yên.” Ánh mắt của Cao Vũ mang theo ẩn ý, anh nói bằng giọng nhàn nhạt.

“Vâng ạ.” Tên thanh niên kia không chửi mắng thêm câu nào nữa mà lập tức cầm gói thuốc lá lên, cậu ta hơi do dự vài giây nhưng cuối cùng vẫn ném ra ngoài. Nhưng trước khi ném bao thuốc đi, tất nhiên là tên thanh niên đó rút lại hai điếu. Lời nói của Cao Vũ chính là nguyên tắc.

“Đội ơn ông nội Cao Vũ.” Đám người trong mấy phòng gian bên cạnh nhìn thấy cảnh này thì luôn miệng nói lời cảm ơn.

Cao Vũ khẽ nheo mắt lại, nếu muốn một người nghe lời mình thì phải huấn luyện từ từ. Ví dụ như chuyện nhỏ này chẳng hạn.

Đúng như dự đoán, sau khi bắt được gói thuốc lá thì đám người đó đều không muốn ném đi, nhưng cuối cùng chúng vẫn cắn răng rút ra hai cây rồi ném sang cho phòng giam bên cạnh. Chẳng mấy chốc mà hai gói thuốc lá gồm bốn mươi cây được hai mươi phòng giam chia đều cho nhau.

“Có hết chưa? Có phòng giam nào còn chưa có không?” Tên thanh niên đứng vịn vào tấm chắn bằng sắt rồi hô to một câu.

“Phòng hai lấy được rồi, đội ơn ông nội Cao Vũ.”

“Phòng năm cũng lấy được rồi, đội ơn ông nội Cao Vũ.”

“Phòng mười bảy nhận được rồi, cảm ơn ông nội Cao Vũ.”

Chẳng mấy chốc, toàn bộ phòng giam hai bên lối đi đều lên tiếng trả lời và không ngừng nói lời cảm ơn với Cao Vũ.

“Ông nội, xong xuôi hết rồi ạ.” Tên thanh niên đó vội vàng quay đầu lại báo cáo với Cao Vũ.

“Làm tốt lắm, nghỉ ngơi đi.” Cao Vũ xua xua tay ra hiệu.

“Vâng ạ, vâng ạ.” Tên thanh niên đó vội vàng đáp lời, cảm thấy vô cùng vui mừng. Được làm việc cho Cao Vũ là vinh hạnh của cậu ta.

“Để tao nói cho chúng mày biết, sức chiến đấu của ông nội Phong trâu bò như thế nào thì tao cũng không cần nói nhiều nữa. Ngoan ngoãn nghe lời của ông nội Phong thì chúng mày cũng sẽ không thua thiệt đâu. Còn ngược lại thì chỉ có một chữ “chết” mà thôi.” Tên thanh niên đó quay về giường của mình rồi lại hét vọng ra ngoài.

“Nghe lời ông nội Phong.”

“Không sai, ông nội Phong đám đánh Toss, điều này khiến tôi phục sát đất.”

Bên ngoài phòng giam, mặc dù có rất nhiều người không nhìn thấy gì nhưng vẫn hô vọng sang bên này.

Cao Vũ nheo mắt nhìn tên thanh niên đó bằng ánh mắt tán thưởng.

Thằng nhóc này cũng được việc quá nhỉ!

“Đừng có làm ồn, tắt đèn đi!” Đột nhiên cửa chính bị mở ra, một tên quản ngục gào ầm lên.

Sau đó tất cả đèn phòng đều bị tắt ngấm, vậy là không ai nói thêm gì nữa. Cao Vũ cũng ra hiệu cho tám tên thanh niên lực lượng kia không cần phải vả vào mồm nữa và cho phép họ trở về giường của mình.

Cao Vũ nằm trên chiếc giường ẩm thấp nhìn quanh phòng giam tối đen như mực và suy nghĩ về kế hoạch tiếp theo của mình.

Anh có thể nhận ra rằng Toss và những quản ngục khác chỉ coi những tên tội phạm này như đàn gia cầm gia súc để chăn nuôi mà thôi. Ở bất cứ nơi đâu, cứ có áp bức tất có đấu tranh. Nhưng vì trong tay đám người của Toss có dùi cui điện và vũ khí nóng như súng lục nên đám người này mới không dám ho he gì cả. Bình thường họ còn không được cầm vào một con dao thì sao có sức phản kháng lại những người này cơ chứ?

Mà Cao Vũ thì lại có thể cho họ một chút lòng dũng cảm. Điều này sẽ giúp ích rất nhiều cho kế hoạch trong tương lai của anh.