"Một con chó hoang thôi mà lại khiến nhà họ Cao phí tâm như vậy." Cao Phong cười mỉa một tiếng, giọng điệu không buồn không vui.

Giống như đã nhìn thấu hết thảy thói đời nóng lạnh, ngay cả ánh mắt cũng vô cùng thâm thúy, thâm thúy đến nỗi làm cho Cao Tử Hàm có chút sợ hãi.

"Anh Phong, chuyện ba năm trước quả là không công bằng với anh. Nhưng bây giờ anh là người thừa kế duy nhất của nhà họ Cao, lúc này chỉ có anh mới có thể kế thừa được gia sản. Đây là thứ mà người khác có mơ cũng không có được đâu." Cao Tử Hàm có chút đau lòng mà nhìn Cao Phong.

Lúc trước Cao Phong bị đuổi ra khỏi nhà, cô cũng từng đi tìm rất lâu, nhưng lại chẳng mảy may có chút tin tức nào.

"Đúng vậy, trong mắt bọn họ, chỉ là ba năm bất công thôi."

"Nhưng Cao Phong này sao có thể quên? Lúc trước, anh nghèo túng như chó, nếu không nhờ ông cụ Kim cứu giúp thì đã sớm chết đói ở bên ngoài rồi."

"Cũng sẽ không có Cao Phong ngày hôm nay ngồi đây nói chuyện với em."

Nghe câu này của Cao Phong, Cao Tử Hàm á khẩu không trả lời được.

Ba năm trước Cao Phong trắng tay bị đuổi khỏi nhà, có thể sống đến hiện tại cũng là một kỳ tích.

Bởi vì đối với con cháu nhà họ Cao được nuông chiều từ bé, vai không thể khiêng, tay không thể chọn thì không xu dính túi vứt ở ngoài muốn kiếm được miếng cơm quả là khó.

"Tử Hàm, người anh thân thiết trong nhà họ Cao không nhiều, em tính là một! Cho nên anh không muốn trở mặt với em."

"Anh hi vọng em không cần tẩy trắng cho nhà họ Cao. Những gì nhà họ Cao thiếu anh, anh sẽ tự mình đòi về mà không phải dựa vào sự bố thì của họ. Ha ha." Cao Phong cười mỉa.

Cao Tử Hàm trầm mặc nửa ngày, sau đó bình tĩnh lại, nói: "Anh Phong, gia tộc sẽ lập một công ty ở Hà Nội, do anh toàn quyền phụ trách."

Cao Phong cười, ánh mắt có chút suy tư.

"Đây là khảo nghiệm của gia tộc đối với anh đúng không? Cho dù tới thời điểm này cũng không tin vào năng lực của anh đúng không?"

"Được, vậy sẽ cho bọn họ phải mở to mắt mà nhìn. Cao Phong này, một con chó hoang liệu có bản lĩnh hay không."

"Đúng rồi, tất cả những gì anh làm đều không phải vì nhà họ Cao, mà là vì cô ấy."

"Vì những lời cô ấy nói, vì ba năm qua cô ấy %3D không rời không bỏ."

Cao Phong nói xong thì không chút dây dưa dài dòng quay lưng rời đi. Việc đã làm xong.

Trò hay cũng bắt đầu diễn rồi.

Ngày hôm sau, ở Hà Nội dậy lên một trận sóng to gió lớn.

Toàn bộ thành phố cũng vì đó mà chấn động, giống như giới kinh doanh ở đây xảy ra một trận động đất.

Mà nguyên nhân tạo nên nó là nhà họ Cao ở thành phố Hồ Chí Minh sẽ đặt một công ty bất động sản ở Hà Nội này.

Nhà họ Cao là xí nghiệp đầu não ở Hồ Chí Minh, một gia tộc quyền quý, gio tay nhấc chân đều có thể quyết định sự phồn vinh hay suy bại của thành phố.

Công ty của bọn họ mà đặt ở đây sẽ tạo áp lực cho các công ty khác, nhưng lại là một cơ hội cho bọn họ.

Nếu có thể hợp tác với nhà họ Cao thì sẽ lên như diều gặp gió.

Hai ngày sau, công ty của nhà họ Cao được thành lập ở Hà Nội được đặt tên là bất động sản Phong Vũ.

Không ai biết, nhà họ Cao là một gia tộc uy tín lâu đời, làm việc tương đối truyền thống lại có thể lấy một cái tên như thế.

Cũng có vài người muốn thông qua cái tên này dò la tin tức thì lại nhận được thêm một tin tức chấn động làm toàn bộ Hà Nội nổ tung.

Bất động sản Phong Mai đã bỏ ra một số tiền lớn để thu mua tất cả các khu đang phát triển ở phía bắc Hà Nội, muốn xây dựng một khu vực hoàn toàn mới.

Tất cả mọi người đều vô cùng khiếp sợ. Bọn họ nghĩ tới nhà họ Cao sẽ ra tay không nhỏ nhưng không ngờ lại vung tay lớn đến thế.

Một mình xây dựng một khu, đây là muốn làm gì, một đứng đầu một thành?

Đến lúc đó, người phụ trách bất động sản Phong Mai kia hả chẳng phải là bá chủ khu vực mới, giống như vua một phương?

Có điều, những cái này tạm thời không nói, dù sao cũng cách bọn họ quá xa với.

Chỉ nói về việc xây dựng một khu đô thị thì cần bao nhiêu vật liệu xây dựng và nhân lực, vật lực?

Trong số đó lại có những lợi ích to lớn nào?

Chỉ một chốc, toàn Hà Nội gió thổi mây phun, cánh cửa của công ty bất động sản Phong Mai đều bị đạp phá.

Những thương nhân kia tựa như ruồi thấy mật thơm, cùng tụ tập tới trước của công ty bất động sản Phong Mai, mong có thể được chia chút canh uống.

Trong đó có cả nhà họ Kim.

Nhà họ Kim cũng là công ty bất động sản, đồng thời bên dưới còn nuôi một nhóm công nhân xây dựng lâu năm.

Nếu có thể thầu được một hạng mục từ tay bất động sản Phong Mai thì tuyệt đối là kiếm được miếng cơm ngon.

Trong một khu đô thì có gì? Trường học, bệnh viện, khu dân cư, công viên, các loại kiến trúc!

Dù sao, Phong Mai muốn xây dựng lên một khu đô thị, muốn kiến tạo khu vực mới thì lợi ích bên trong khó mà đánh giá được.

Phòng họp trong gia tộc nhà họ Kim.

Trong phòng có Kim Hùng Sơn, Kim Hồng Vũ, Kim Tuyết Mai và rất nhiều con cháu trong nhà đều có mặt, đương nhiên không bao gồm Cao Phong.

Hôm nay trình diện, đều là người phụ trách các chi nhánh trong xí nghiệp nhà họ Kim. Cao Phong chỉ là một kẻ vô tích sự ở chi thứ nên đương nhiên không có tư cách tham dự.

Đồng thời, Kim Hùng Sơn là chủ tịch đương nhiệm của xí nghiệp nhà họ Kim, hôm nay lại ngồi trên ghế bên cạnh.

Người ngồi chính giữa là một bà lão tóc hoa râm.

Đám người nhà họ Kim bên dưới không khỏi cảm thán. Động tác của nhà họ Cao quá lớn, thậm chí còn kinh động đến cả bà cụ Kim.

Bà cụ Kim thường ngày không hỏi chuyện xí nghiệp nhưng nếu có quyết định trọng đai gì thì vẫn phải có bà cụ ra quyết định cuối cùng. Đám người cũng thật lòng kính sợ bà cụ.

"Mấy đứa nói, nhà họ Cao ở Hồ Chí Minh với nhà họ Cao trước mặt mọi người đưa tiền sính lễ tới, có quan hệ gì không?" Bà cụ Kim nhìn tuổi già sức yếu nhưng trong mắt mỗi giờ mỗi phút đều tỏa ra sự khôn khéo.

"Bà nội, con cho rằng bọn họ chính là một, nhà họ Cao đưa sính lễ chắc chắn là nhà họ Cao ở Hồ Chí Minh!" Kim Hồng Vũ tiếp lời, vẻ mặt đều là nịnh nọt.

Bà cụ Kim hài lòng gật đầu, đây chính là đáp án mà bà cụ muốn nghe.

So với một gia tộc thần bí thì bà cụ Kim càng muốn nhìn thấy lợi ích trước mắt hơn.

Nhà họ Cao ở Hồ Chí Minh kia chính là bày ra trước mắt bà cụ lợi ích làm bà cụ hài lòng.

"Nếu đã có liên quan thì sao chúng ta không thuận nước đẩy thuyền, đi trước đàm phán với Phong Mai?" Bà cụ Kim hơi nghi hoặc hỏi.

Lời này vừa nói ra, bao gồm cả Kim Hùng Sơn, đám người phía dưới đều một mặt xấu hổ.

Bọn họ làm sao mà không đi tìm Phong Mai bàn bạc. Dù sao nếu có thể kéo được quan hệ với bất động sản Phong Mai thì đây tuyệt đối là công lớn.

Không nói công ty ủy nhiệm con cháu đi bàn, những người tự mình đi cũng không biết có bao nhiều.

Đặc biệt là mấy đứa cháu gái trong nhà họ Kim, đều tự cho mình là cô con dâu mà nhà họ Cao nhìn trúng, tỉ mỉ trang điểm ăn vận một phen đi tới bất động sản Phong Mai.

Vốn cho là sẽ được tiếp đón như khách quý, dễ dàng cầm được hợp tác với Phong Mai.

Nhưng bọn họ ngay cả cửa lớn của cũng không qua được.

Tất cả mọi người đều bị đứng bên ngoài không được tiếp đón.

Nhưng Kim Tuyết Mai lại chưa từng đi, bởi vì loại công lao béo bở như này trước nay không có liên quan gì tới cô cả.

Nhưng mà hiện tại, công việc béo bở này ngược lại lại thành một củ khoai nóng bỏng tay.