Lâm Thanh Diện nhìn thấy Hứa Bích Hoài vậy mà lại đồng ý đi cùng với anh, trong lòng của anh cảm thấy cực kỳ cảm động, anh chỉ lấy tấm ảnh chụp chung cùng với Hứa Bích Hoài, những thứ còn thừa lại cũng không cần nữa.

“Chúng ta đi thôi.” Lâm Thanh Diện lên tiếng.

Hứa Bích Hoài nghiêm túc nhẹ gật đầu, sau đó hai người bọn họ cùng nhau đi ra bên ngoài vịnh Đằng Long.

Tống Huyền Khanh không ngờ đến Hứa Bích Hoài lại rời khỏi cùng với Lâm Thanh Diện, nhanh chóng mở miệng kêu lên: “Con gái, con đi làm cái gì chứ, bây giờ biệt thự này là của chúng ta mà, con cần gì phải đi theo cái tên phế vật kia, nó cũng chỉ biết ăn bám mà thôi.”

Hứa Bích Hoài căn bản cũng không để ý đến bà ta, cũng không hề quay đầu lại mà đi luôn.

Hai người đi ra bên ngoài vịnh Đằng Long, trên mặt của Hứa Bích Hoài tràn đầy tức giận: “Mẹ của em thật là quá đáng, với lại tại sao anh lại phải sang tên biệt thự này cho bà ấy chứ?”

Lâm Thanh Diện bất đắc dĩ cười cười, mở miệng nói: “Bà ấy nói là sang tên biệt thự lại cho bà ấy thì bà ấy sẽ không xen vào chuyện của chúng ta nữa.”

“Ôi trời, người giống như mẹ của em, sao anh có thể tin lời nói của bà ấy được chứ, từ trước đến nay bà ấy đều cứ trở mặt không quen biết đó.” Hứa Bích Hoài sốt ruột nói.

“Không có gì quan trọng cả, dù sao cũng chỉ là một căn biệt thự mà thôi, cho bà ấy thì cho bà ấy đi, anh chỉ cần có em là được rồi.” Lâm Thanh Diện cười nói.

“Vậy hôm nay chúng ta đi đâu đây?” Hứa Bích Hoài mở miệng nói.

Vốn dĩ Lâm Thanh Diện dự định trở về căn nhà ở bên kia ở vài ngày, có điều anh và Hứa Bích Hoài đều chưa tạm thời ở chỗ đó, cho nên Lâm Thanh Diện liền đề nghị tạm thời ở khách sạn.

“Chắc là qua không bao lâu nữa, mẹ em sẽ cảm thấy hối hận vì đã đuổi anh đi, đến lúc đó chắc chúng ta có thể trở về rồi. Hai ngày này, trước hết ở khách sạn đi.” Lâm Thanh Diện cười nói.

“Sao anh biết là mẹ của em sẽ hối hận? Anh cũng đã sang tên biệt thự cho bà ấy rồi.” Hứa Bích Hoài nghi ngờ hỏi.

Lâm Thanh Diện cười nói: “Hôm nay chính là ngày đóng phí quản lý chung cư và phí quản lý chung cư.”

“Cái đó tốn rất nhiều tiền hả?” Hứa Bích Hoài mở miệng hỏi.

“Không nhiều lắm, có điều anh đã yêu cầu với chung cư một năm bốn mùa cây xanh tươi tốt, đồng thời cũng phải sắp xếp chuyên gia để quản lý vườn hoa, chắc có lẽ là một tháng tốn hết ba trăm triệu đó.” Lâm Thanh Diện không hề lo lắng mà trả lời lại.

Hứa Bích Hoài nghe thấy Lâm Thanh Diện nói như vậy, lập tức hít sâu một hơi, cô không ngờ tới giá cả của căn biệt thự này lại mắc như vậy, mỗi tháng còn phải đóng nhiều tiền như vậy nữa.

Nếu như sau khi Tống Huyền Khanh biết chuyện này thì chắc chắn sẽ không để Lâm Thanh Diện sang tên căn biệt thự lại cho bà ta, cũng sẽ không đuổi Lâm Thanh Diện đi ra ngoài.

Dù sao mỗi tháng ba trăm triệu đối với Hứa Bích Hoài mà nói cũng không đủ sức, chứ đừng nói chi là Tống Huyền Khanh và Hứa Quốc Hoa.

Có điều là bây giờ cô không muốn phải quan tâm Tống Huyền Khanh nữa, đến lúc đó người ta đến thu phí quản lý chung cư thì cứ để cho bà tự sinh tự diệt đi.

Ở cửa biệt thự, Tống Huyền Khanh nhìn thấy Hứa Bích Hoài đi theo Lâm Thanh Diện, trên mặt tràn đầy tức giận.

“Hừ, tôi cũng không tin hai đứa đã ở quen cái biệt thự này rồi thì còn có thể ở bên ngoài nữa, sớm muộn gì hai đứa cũng sẽ trở lại cầu xin tôi thôi.” Trên mặt của Tống Huyền Khanh tràn đầy vẻ tự tin mà nói.

Đúng lúc này, một người đàn ông mặc bộ đồ tây đi tới cửa biệt thự, trên mặt tràn đầy cung kính mà nhìn Tống Huyền Khanh và Hứa Quốc Hoa.

“Xin chào, cho tôi hỏi trong hai người ai là chủ hộ vậy?” Người đàn ông mở miệng hỏi.

Tống Huyền Khanh lập tức ngẩng đầu huênh hoang mà nói: “Tôi là chủ nhà, có chuyện gì không vậy?”

“Là như vậy, tôi là nhân viên quản lý vận hành nhà chung cư, phí quản lý chung cư ở chỗ của bà phải nộp rồi.” Người đàn ông mở miệng nói.

Tống Huyền Khanh nghĩ thầm, hóa ra là người của quản lý vận hành nhà chung cư, cũng chỉ là phí quản lý chung cư thôi, có lẽ là cũng không tốn bao nhiêu tiền. Bây giờ bà ta đã có một căn biệt thự lớn rồi, chút tiền quản lý chung cư đó đương nhiên phải nộp.

“Nói đi, cần bao nhiêu, tôi có thể nộp nhiều hơn mấy tháng, chút tiền quản lý chung cư đó tôi cũng không quan tâm, dù sao thì chúng ta có thể ở lại một căn biệt thự lớn như vậy, đều không thiếu tiền, cậu có hiểu không?” Tống Huyền Khanh phách lối nói.

Người của bên quản lý vận hành nhà chung cư lập tức nở nụ cười nịnh nọt nói: “Bà nói đúng đó, là phí dịch vụ hỗ trợ và phí quản lý chung cư của bà, cộng thêm quản lý cây xanh, quản lý vườn hoa, thực vật đã được thay mới mỗi tháng, tiêu hết ba trăm triệu. Bà xem xem, bà muốn nộp mấy tháng, hay là nói trực tiếp nộp một năm luôn?”

Lúc nãy Tống Huyền Khanh còn rất oai phong lẫm liệt, nhưng mà khi nghe thấy người của quản lý vận hành nhà chung cư nói ra giá cả thì lập tức trợn tròn mắt.

Thân thể của Hứa Quốc Hoa cũng khẽ run rẩy, một tháng tốn hết ba trăm triệu, tiền tiết kiệm cả một đời của bọn họ cũng mới có bốn trăm mấy chục triệu, phí quản lý chung cư ở chỗ này một tháng mà cần tới ba trăm triệu.

Bà ta không dám tin tưởng mà nhìn người kia một chút, mở miệng nói: “Cậu lừa ai vậy hả? Cho dù chúng tôi ở biệt thự thì cũng không thể nào có nhiều phí quản lý chung cư như vậy, không phải là cậu lừa gạt tiền đó chứ.”

Người của bên quản lý vận hành nhà chung cư thấy Tống Huyền Khanh đột nhiên thay đổi sắc mặt, cũng cảm thấy hơi kỳ quái, dù sao có thể ở một căn nhà tốt như vậy thì làm sao còn có thể quan tâm đến ba trăm triệu này.

“Lúc nãy tôi cũng đã giải thích rõ ràng rồi, ngoại trừ phí quản lý chung cư, còn có phí quản lý cây xanh và các phí khác nữa, đây đều là những thứ mà bà yêu cầu, bây giờ sẽ không phải là không muốn đưa tiền đó chứ?”

“Người giống như bà, ở chỗ như thế này, chắc là sẽ không vì chút tiền đó mà tính toán chi li đâu nhỉ?”

Người bên phía tài sản nghiêm túc nhìn Tống Huyền Khanh.

Tống Huyền Khanh lập tức chột dạ, đồng thời mắng chửi Lâm Thanh Diện ở trong lòng, nghĩ thầm anh cần gì phải làm những thứ vô dụng này, bây giờ bà ta còn phải nộp tiền thay cho Lâm Thanh Diện nữa.

Hứa Quốc Hoa tiến đến bên tai của Tống Huyền Khanh, mở miệng nói: “Nếu không thì gọi Lâm Thanh Diện trở về đi, chúng ta lấy đâu ra tiền để nộp cho phí quản lý chung cư đắt đỏ như vậy chứ.”

Tống Huyền Khanh trừng mắt liếc ông một cái, sau đó lấy điện thoại di động ra gọi cho Hứa Bích Hoài.

“Bích Hoài, con mau trở lại đi. Lâm Thanh Diện này đáng phải bị đâm nghìn dao, lúc sang tên lại không nói rõ ràng với mẹ. Phí quản lý vận hành nhà chung cư của căn biệt thự này là đắt như vậy, sớm biết thì mẹ sẽ không kêu nó sang tên đâu.”

“Con kêu Lâm Thanh Diện trở về đi, kêu nó nộp phí quản lý chung cư hết mười năm cho chúng ta rồi hẵng đi.”

Hứa Bích Hoài nghe thấy lời của Tống Huyền Khanh liền lập tức nhíu mày, mở miệng nói: “Phí quản lý chung cư thì tự mẹ nghĩ cách đi, bây giờ biệt thự là của mẹ, Lâm Thanh Diện không có nghĩa vụ phải nộp phí quản lý chung cư cho mẹ đâu.”

Nói xong Hứa Bích Hoài liền cúp điện thoại.

Tống Huyền Khanh lại tiếp tục gọi cho Hứa Bích Hoài mấy cuộc điện thoại, nhưng mà Hứa Bích Hoài đều không chịu nhận.

Bà ta lập tức cảm thấy nhức đầu, một tháng phải tốn ba trăm triệu phí quản lý chung cư, nghĩ lại cũng cảm thấy thật đáng sợ.

“Thật ngại quá, mong bà nộp tiền quản lý chung cư tháng này, nếu không thì chúng tôi phải tiến hành cắt nước và cắt điện đối với căn biệt thự này.” Người bên quản lý vận hành nhà chung cư mở miệng nói, thái độ rõ ràng trở nên kém hơn rất nhiều.

Tống Huyền Khanh nghiến răng nghiến lợi, lấy ba trăm triệu từ trong số tiền bốn trăm mấy chục triệu của mình đã dành dụm được đưa cho người của bên quản lý vận hành nhà chung cư.

Lúc này, người bên phía quản lý vận hành nhà chung cư mới mỉm cười đi khỏi.

“Cứ tiếp tục như thế này cũng không phải là cách đâu, một tháng phải tốn mất ba trăm triệu, đợi tháng sau nữa chúng ta phải làm cái gì đây?” Hứa Quốc Hoa cảm thấy khổ sở mà mở miệng nói.

Tống Huyền Khanh lộ ra một vẻ mặt chán nản, mở miệng nói: “Tôi cũng không tin là Bích Hoài sẽ cố chấp đi theo cái tên phế vật kia mà ở bên ngoài, bọn nó ở bên ngoài vài ngày chịu không được thì đương nhiên sẽ về thôi, đến lúc đó tôi nhất định sẽ kêu Lâm Thanh Diện trả ba trăm triệu này cho tôi.”

Hứa Quốc Hoa thấy không biết phải nói với Tống Huyền Khanh cái gì nữa, chỉ có thể lắc đầu trở lại trong biệt thự.

Buổi tối, Lâm Thanh Diện và Hứa Bích Hoài đến khách sạn ở. Ban đêm lúc ngủ, Lâm Thanh Diện suy nghĩ xem có cần phải mua một căn biệt thự khác hay không, như thế này cũng thuận tiện.

Lúc mà anh nói suy nghĩ này với Hứa Bích Hoài, cằm của Hứa Bích Hoài thiếu chút nữa đã rơi xuống mặt đất.

Cô không biết rốt cuộc Lâm Thanh Diện có bao nhiêu tiền, lại còn nghĩ muốn mua một căn biệt thự nữa.

Có điều là mặc kệ Lâm Thanh Diện có bao nhiêu tiền, Hứa Bích Hoài cũng không muốn để cho Lâm Thanh Diện mua thêm một căn biệt thự, dù sau một căn biệt thự cũng đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, lại có thêm một căn nữa chắc chắn sẽ có nhiều chuyện thêm.

Cô hiểu rõ Tống Huyền Khanh, chờ đến lúc Tống Huyền Khanh gánh vác không được nữa thì đương nhiên sẽ khóc lóc kêu gào để bọn họ trở về.

Sáng ngày hôm sau, Hứa Quốc Hoa đi ra ngoài đánh bài, một mình Tống Huyền Khanh ngồi ở trong phòng khách, trong miệng đang không ngừng nói thầm, nghĩ đến Hứa Bích Hoài và Lâm Thanh Diện chắc chắn sẽ trở về.

“Biệt thự này của mình tốt như vậy, bọn nó chắc chắn sẽ trở về cầu xin mình rất nhanh thôi, đến lúc đó mình sẽ kêu Lâm Thanh Diện đưa cho mình ba tỷ, nếu không thì tuyệt đối không để cho cậu ta vào cửa.”

Lúc này, ở bên ngoài biệt thự vang lên tiếng chuông cửa, trên mặt của Tống Huyền Khanh lập tức lộ ra một nụ cười đắc ý, nghĩ thầm chắc chắn là Lâm Thanh Diện trở về cầu xin tha thứ.

Bà ta bước nhanh đi tới cửa, mở cửa ra, vừa mới muốn nói chuyện, kết quả nhìn thấy người đứng ở cửa cũng không phải là Lâm Thanh Diện, lập tức đứng hình.

Người đang đứng ở cửa ra vào chính là một người phụ nữ tôn quý ăn mặc thời thượng, trên người là bộ quần áo hàng hiệu, mắt đeo kính râm, tay cầm chiếc túi cao cấp nhất của lv.

Ở sau lưng của người phụ nữ này có bốn người vệ sĩ mạnh mẽ, trên người đều mặc đồ vest cao cấp, nhìn uy phong lẫm liệt.

Mà ở cổng biệt thự thì có một chiếc xe hummer dài đang đậu ở đó.

“Cô tìm ai?” Tống Huyền Khanh chưa từng nhìn thấy người này, hơn nữa lúc nhìn thấy gương mặt của đối phương, lập tức cảm thấy sợ hãi.

“Tôi tìm Lâm Thanh Diện, gọi thằng bé ra đây.” Người phụ nữ mở miệng.

“Bà tìm Lâm Thanh Diện làm cái gì? Tên phế vật kia đã bị đuổi ra khỏi cái nhà này rồi, các người nhanh chóng đi đi.” Tống Huyền Khanh không nhịn được mà nói.

Người phụ nữ nghe thấy lời nói này của Tống Huyền Khanh, không nói hai lời liền giơ tay lên tát bà ta một bàn tay.

Chát!

Tiếng bạt tay thanh thúy vang lên, trên mặt của Tống Huyền Khanh đã hiện ra dấu vết bàn tay màu đỏ.

Tống Huyền Khanh không nghĩ đến là người này lại dám ra ta đánh bà ta, lập tức liền muốn nổi giận.

“Con đàn bà thối này...”

Bà ta còn chưa nói xong, bốn vệ sĩ ở sau lưng của người phụ nữ đó liền bước đi lên phía trước, muốn ra tay với Tống Huyền Khanh.

Tống Huyền Khanh bị dọa lập tức ngậm miệng.

“Lâm Thanh Diện có là phế vật đi nữa thì cũng không tới lượt loại người giống như bà bàn tán đâu, sau này nhớ rửa miệng của bà cho sạch sẽ, nếu không thì cả đời này của bà cũng đừng có nói chuyện nữa.” Người phụ nữ lạnh lùng nói.

Trên người của cô có một loại cảm giác cao quý xem thường hết tất cả, ngoại trừ những người trong gia tộc hàng đầu, căn bản cũng không ai có loại khí chất này.

Tống Huyền Khanh bị dọa đến nỗi nhanh chóng gật đầu, người ta có bốn người bảo vệ, đương nhiên là bà ta không dám nói gì rồi, chỉ có thể nuốt cục tức xuống.

Người phụ nữ đưa cho Tống Huyền Khanh một tờ giấy, mở miệng nói: “Chờ đến lúc Lâm Thanh Diện trở về thì đưa cái này cho thằng bé, kêu thằng bé đi đến chỗ này gặp tôi, nếu như thằng bé không đến thì kết quả của bà sẽ rất thảm.”

Tống Huyền Khanh nhận tờ giấy, nhanh chóng gật đầu, mở miệng nói: “Biết rồi biết rồi.”

Người phụ nữ nói xong liền quay người bước lên xe.

Vẻ mặt của Tống Huyền Khanh chán nản, bà ta căn bản cũng không biết người này, còn bị đánh một bạt tay, lửa giận ở trong lòng cũng chỉ có thể ném lên trên người của Lâm Thanh Diện.

“Lâm Thanh Diện đáng chết này, chắc chắn là đã gây ra chuyện lớn gì đó ở bên ngoài. Lần này thì hay rồi, người ta tìm tới cửa, cái thằng sao chổi này, bản thân gặp rắc rối mà còn phải để cho mình gặp xui xẻo.”

Bà ta nói xong liền trở lại bên trong biệt thự, xoa xoa mặt mình, trong lòng thấy đau đớn.

Tiếp đó, bà ta muốn gọi điện thoại cho Hứa Bích Hoài, chửi bới hành động ác độc của Lâm Thanh Diện một chút, kêu Lâm Thanh Diện trở về xin lỗi bà ta.

Đúng lúc này, chuông cửa của biệt thự lại vang lên.

Trong lòng của Tống Huyền Khanh lộp bộp một tiếng, nghĩ thầm chỉ mới có một chút, không lẽ là người phụ nữ đó lại quay lại nữa?

Bà ta nhanh chóng đứng dậy đi ra mở cửa, mở cửa một cách cẩn thận, phát hiện ở bên ngoài có hai người đàn ông đang đứng.

Hai cánh tay của một người đàn ông trong đó bị bó thạch cao, nhìn khá là chật vật.

Thấy không phải là hai người phụ nữ lúc nãy, Tống Huyền Khanh cũng thở dài một hơi, tức giận nhìn hai người đàn ông kia, mở miệng nói: “Các người đến đây để làm gì?”

“Kêu Lâm Thanh Diện cút ra đây.” Người đàn ông với cánh tay bị băng bó thạch cao hai ngày trời hung dữ nói.

Người này chính là người ngày hôm đó đã bị Lâm Thanh Diện làm cho gãy hai cánh tay.

Mà đứng ở bên cạnh hắn ta chính là cậu chủ nhà họ Cổ, Cổ Diệc Thành.

“Lại đến tìm Lâm Thanh Diện, cái tên Lâm Thanh Diện này rốt cuộc lại gây ra bao nhiêu tai họa ở bên ngoài vậy. Các người cút đi nhanh lên, Lâm Thanh Diện không có ở đây, muốn tìm nó thì đi nơi khác mà tìm.” Tống Huyền Khanh nói chuyện không hề khách khí chút nào.

Chắc có lẽ là cảm thấy hai người này chắc chắn không lợi hại bằng người phụ nữ lúc nãy, dù sao thì bọn họ cũng không có vệ sĩ, một người trong đó còn là người tàn phế.

Cổ Diệc Thành nghe thấy Tống Huyền Khanh kêu hắn ta cút đi, khuôn mặt lập tức trở nên khó coi, hắn ta đường đường là cậu chủ nhà họ Cổ, có lúc nào mà bị người khác đối xử như vậy.

Cho nên hắn ta trực tiếp giơ tay lên tán lên trên mặt của Tống Huyền Khanh một bàn tay.

“Con mẹ nó chứ, bà điên xuất hiện từ chỗ nào mà cũng dám kêu tôi cút? Bà có muốn chết hay không hả?”