CHƯƠNG 1699: ĐẠT ĐƯỢC SỰ HỢP TÁC

Hồng Linh ngạc nhiên không thôi, không phải mình nói là sẽ rời khỏi đây rồi sao?

Hơn nữa lúc mình nói muốn đi, Tiền Kỳ cũng không có ý kiến gì khác, tại sao bây giờ lại muốn qua cầu rút ván, làm vậy có phải quá đáng lắm hay không?

“Sao ông ta lại thế này chứ?”

Hồng Linh bị dọa cho hoảng sợ, đang yên đang lành, cô không muốn chết oan uổng trong tay gã này đâu.

Hồng Linh biết Tiền Kỳ không buông tha cho cô dễ dàng được, nhưng cô chưa từng nghĩ đến, Tiền Kỳ sẽ ra tay nhanh như vậy.

Bây giờ Hứa Bích Hoài đang nằm trong tay Tiền Kỳ, nhiệm vụ của Hồng Linh cũng coi như hoàn thành rồi.

Đối với Tiền Kỳ mà nói, người không có giá trị lợi dụng, hơn nữa biết được rất nhiều bí mật của ông ta, chi bằng cứ giết thẳng tay cho rồi.

Dù sao, chỉ có người chết, mới có thể giữ bí mật.

Góc áo của Hồng Linh bị rách, chân cũng mềm nhũn, người đàn ông mặc đồ đen bất đắc dĩ nói: “Đừng trách ta, ta cũng chỉ nghe lời người khác, cô cứ xuống mà cáo trạng trước cung điện Diêm Vương đi!”

Người áo đen cầm kiếm xông đến, chân bước nhanh hơn, Hồng Linh không có chút tu vi nào, người áo đen giết cô dễ dàng như giết gà vậy.

Mũi kiếm quét qua, chém vào khoảng không.

Giữa không trung, Lâm Thanh Diện bỗng vụt ra, ôm lấy Hồng Linh nhanh chóng rời đi.

Người áo đen cau mày, nhìn về phía Lâm Thanh Diện, kinh ngạc một trận, Lâm Thanh Diện sao lại xuất hiện ở đây? Chẳng lẽ Hồng Linh và Lâm Thanh Diện tính toán từ trước?

Tay Lâm Thanh Diện đặt trên eo của Hồng Linh, Hồng Linh lập tức ôm chặt lấy Lâm Thanh Diện, hỏi: “Anh….sao anh ở đây?

Anh nhất định phải cứu tôi, tôi không thể chết ở đây.”

Lâm Thanh Diện vốn luôn giữ khoảng cách thích hợp, bây giờ Hồng Linh ôm chặt lấy Lâm Thanh Diện, làm cho Lâm Thanh Diện thấy không thoải mái.

Anh chỉ nghĩ rằng Hồng Linh biết Hứa Bích Hoài đang ở đâu, nên mới cứu Hồng Linh, còn có một chuyện anh nhìn không thuận mắt là việc Tiền Kỳ qua cầu rút ván.

“Đạo lý môi hở răng lạnh, không ngờ ngươi không hiểu, ta cho ngươi một phút rời khỏi đây, còn có đi không, tùy ngươi.”

Lâm Thanh Diện vô thức đẩy Hồng Linh ra, sâu xa nhìn người mặc áo đen, người áo đen đương nhiên biết bản thân không bằng Lâm Thanh Diện, bất lực nói: “Nếu hôm nay ngươi ở đây, ta còn có thể giết Hồng Linh sao? Cảm ơn công tử đã tha cho ta.”

Hắn ta sắp sửa rời đi, lại nghe giọng Lâm Thanh Diện vang lên: “Ngươi về nói với Tiền Kỳ, chúng ta nước sông không phạm nước giếng, nếu không chịu an phận, thì đừng trách ta vô tình.”

Lâm Thanh Diện nói xong, người áo đen cũng biến mất trong hang động.

Nước đang nhỏ giọt trên đá trong hang, hang động ẩm thấp và u ám, chỉ có Hồng Linh và Lâm Thanh Diện đang đứng ở giữa, bầu không khí có chút kỳ quái.

Lâm Thanh Diện có thể chắc chắn rằng Hứa Bích Hoài không ở trong hang, anh không cảm nhận được hơi thở của Hứa Bích Hoài.

Lâm Thanh Diện xoay người lại, nghiêm nghị nhìn Hồng Linh, lạnh lùng hỏi: “Vợ tôi đâu?”

“Tất cả đều là ý của Tiền Kỳ. Tôi chỉ là con rối trong tay ông ta, tôi có thể nói cho anh biết vợ anh đang ở đâu, nhưng anh phải hứa với tôi một điều kiện.”

Hồng Linh chi bằng nhân cơ hội này thẳng tay giải quyết Tiền Kỳ, một kẻ xấu xa như Tiền Kỳ không đáng để Hồng Linh làm việc cho ông ta.

Lâm Thanh Diện ẩn ý nhìn Hồng Linh, có chút đồng cảm, nhưng những gì cô làm với Hứa Bích Hoài khiến Lâm Thanh Diện tức giận.

“Cô không cần phải nói với tôi rằng đó là lỗi của Tiền Kỳ. Cho dù đó là ý của Tiền Kỳ, thì cô cũng là đồng phạm.” Lâm Thanh Diện vươn tay ra siết chặt cổ Hồng Linh nói: “Nếu cô nói ra nơi tung tích của vợ tôi, nói không chừng tôi có thể bỏ qua cho cô, còn nếu như cô ấy có bất trắc gì, tôi là người đầu tiên không tha cho cô.”

Hồng Linh ngẩng cao đầu, hai mắt nhắm lại, thờ ơ nói: “Anh giết tôi đi, nếu không có anh vừa nãy tôi cũng chết rồi, bây giờ anh giết tôi thì cũng vậy thôi, dù sao đều cũng phải chết, tôi thà chết trong tay anh.”

Hồng Linh biết, cô nói ra tung tích của Hứa Bích Hoài, với tính cách của Lâm Thanh Diện, nhất định sẽ tha cho cô, nhưng nếu như vậy, là cô phản bội Tiền Kỳ, Tiền Kỳ càng muốn giết cô hơn.

Chỉ có Lâm Thanh Diện giết Tiền Kỳ vậy thì mới có thể đầu xuôi đuôi lọt!

Lúc này, Lâm Thanh Diện siết chặt hai tay lại.

Nếu người phụ nữ này không có khuôn mặt giống hệt Hứa Bích Hoài, anh sẽ không mềm lòng đâu.

Cô ta nếu còn không chịu nói ra tung tích của Hứa Bích Hoài, lẽ nào anh phải đồng ý với điều kiện của cô ta sao?

Bị một người phụ nữ chân yếu tay mềm lợi dụng người anh yêu nhất để trói buộc anh, đây là lần đầu tiên anh gặp phải, mọi việc đều đang bế tắc, trước mắt chỉ có thể lùi một bước mà thôi “Cô có điều kiện gì?” Lâm Thanh Diện buông tay xuống, trên cổ Hồng Linh xuất hiện một vết đỏ, anh không dùng sức, nhưng Hồng Linh đau đến mức chịu không nổi rồi.

Hồng Linh vươn tay sờ sờ cổ nói: “Anh giúp tôi giết Tiền Kỳ. Nếu tôi nói cho anh vợ của anh ở đâu, Tiền Kỳ sẽ không buông tha cho tôi, anh cứu tôi cũng là phí công.” Tôi biết anh là người tốt, Lâm Thanh Diện, nhưng anh cũng phải hiểu nỗi khổ của tôi. “

Lâm Thanh Diện cười lạnh, cái này không cần Hồng Linh nói, Lâm Thanh Diện cũng không dễ buông tha cho Tiền Kỳ.

Anh càng lùi, thì Tiền Kỳ càng ngày càng không biết chừng mực, con người ai cũng có giới hạn.

Lâm Thanh Diện không chút nghĩ ngợi nói: “Cô yên tâm, không phải tôi giúp cô, vì để trút giận cho vợ tôi, tôi cũng không thể dễ dàng buông tha cho lão già kia đâu.”

Giữa lông mày anh có một luồng sát khí dày đặc, Nặc Nặc đã không còn ở bên cạnh anh nữa, anh cũng không muốn Nặc Nặc còn chưa ra ngoài, Hứa Bích Hoài lại gặp nguy hiểm.

Trong tình cảnh này, trái tim của Hồng Linh không tự giác mà buông xuống, chỉ cần Lâm Thanh Diện đồng ý, cô không có gì phải lo lắng nữa, chỉ sợ Lâm Thanh Diện lảng tránh mà thôi.

Hồng Linh đưa Lâm Thanh Diện ra khỏi hang động, đi thẳng đến thành Tiên Sơn, hang động này ở ngoại ô thành Tiên Sơn, trên đường đi, Hồng Linh nói với Lâm Thanh Diện Hứa Bích Hoài không có ở bên ngoài, mà là ở bên trong thành.

Bởi vì đề phòng Tiền Kỳ, cô nói là giấu Hứa Bích Hoài ở trong hang động, tên áo đen đó chưa nhìn thấy Hứa Bích Hoài là về phục mệnh rồi, Tiền Kỳ đương nhiên tin hắn.

Hồng Linh thật ra nghĩ kỹ rồi, chỉ cần Tiền Kỳ giữ chữ tín, cô sẽ đưa Hứa Bích Hoài đến hang động, không ngờ Tiền Kỳ vậy mà dễ bị kích động.

Tại một nhà trọ nhỏ lạnh lẽo, người ra vào tấp nập, so sánh với tửu lầu náo nhiệt bên cạnh, lại thấy có vẻ như quá cô độc, không thu hút ánh nhìn.

Hồng Linh đi qua, liếc nhìn xung quanh, rồi bước thẳng vào trong nhà trọ, Lâm Thanh Diện đi theo sau lưng.

Đi thẳng quẹo trái vào căn phòng thứ hai trên lầu, Hứa Bích Hoài đang nằm yên ổn trên ghế tháp, sắc mặt trắng lại pha đỏ, tựa hồ đã uống quá nhiều rượu, đang ngủ say trên ghế tháp, giống như người đẹp ngủ trong rừng vậy.

“Cô ấy trúng thuốc mê, không bị thương gì hết, trong vòng ba canh giờ sẽ tỉnh lại.” Hồng Linh sợ Lâm Thanh Diện nhìn thấy tình trạng của Hứa Bích Hoài sẽ nổi giận với cô, liền vội vàng giải thích.

Lâm Thanh Diện đặt tay lên cổ tay Hứa Bích Hoài, tiện tay biến ra một tờ giấy đưa cho Hồng Linh: “Đi mua thuốc theo tờ giấy này đi.”

Nhận được tờ giấy, thấy trên đó viết: trái bả đậu, lá bạc hà….

Hồng Linh cầm tờ giấy đi thẳng ra bên ngoài, được hai bước quay lại hỏi: “Có cần tìm thầy lang không?”

Lâm Thanh Diện hít sâu một hơi, cố gắng không để cho mình tức giận, cố ý hạ thấp giọng, nói với Hồng Linh: “Không cần, cô ra ngoài cẩn thận, tôi không muốn thêm phiền phức!”