Hứa Bích Hoài chớp chớp đôi mắt to tròn, nhìn Lâm Thanh Diện đang đứng trước mắt, trong lòng đột nhiên nảy sinh một loại cảm giác từ trước đến giờ chưa từng có.

Ngày hôm qua Lâm Thanh Diện ở trước mặt bao nhiêu người nói rằng cô có thể mua một tòa cao ốc văn phòng với giá giảm năm mươi phần trăm, hôm nay cô thật sự đã mua được tòa cao ốc văn phòng với giá giảm năm mươi phần trăm thật.

Tuy rằng mua được tòa cao ốc văn phòng với giá được giảm năm mươi phần trăm là bởi vì công ty Địa Ốc Thiên Vân đột nhiên tổ chức chương trình may mắn, mà nếu như không có Lâm Thanh Diện, thì e là cô không bắt kịp chương trình này rồi.

Lần đầu tiên Hứa Bích Hoài có cảm giác an toàn từ Lâm Thanh Diện, người này quả nhiên không làm cô thất vọng.

“Được rồi, tôi sẽ giữ bí mật, anh mau đi đi.” Hứa Bích Hoài nói.

Lâm Thanh Diện cười cười lái xe đi, Hứa Bích Hoài ngồi ở phía sau, do dự một lúc rồi vươn tay ôm lấy eo Lâm Thanh Diện.

Cơ thể Lâm Thanh Diện lập tức cứng đờ, đây là lần đầu tiên Hứa Bích Hoài ôm anh, làm cho anh không biết nên làm như thế nào.

Bây giờ Hứa Bích Hoài cũng không biết phải làm như thế nào, bởi vì sau khi cô ôm Lâm Thanh Diện rồi mới cảm nhận được từng khối cơ bắp cứng rắn ở bụng anh.

Cái tên này... không ngờ còn có cơ bắp nữa?

Tiệm trà sữa.

Hứa Bích Uyên vẻ mặt đầy nghi ngờ nhìn về phía Hứa Bích Hoài và Lâm Thanh Diện, không ngờ Hứa Bích Hoài lại ra ngoài nhanh như vậy.

“Sao cô ta lại ra nhanh như vậy, trong tay còn cầm cái gì đó nữa, không lẽ thật sự thành công rồi sao?” Hứa Bích Uyên nói.

“Không thể nào, em cứ nhìn dáng vẻ mất hồn của Hứa Bích Hoài đi, nếu như thật sự đàm phán thành công sao cô ta lại như vậy chứ? Chắc chắn là vào đó nói không được hai câu đã bị người ta đuổi thẳng cổ ra ngoài rồi.” Hứa Trai Hiệp híp mắt.

“Cái này cũng đúng, mới đi có một lần, sao cô ta có thể thành công được.” Hứa Bích Uyên gật đầu.

“Đi thôi, đàm phán của bọn họ chắc chắn là thất bại rồi, lần này xem thử cô ta ăn nói với ông nội như thế nào.” Hứa Trai Hiệp cười lạnh, sau đó cùng Hứa Bích Uyên ra khỏi tiệm trà sữa.

Buổi chiều.

Biệt thự nhà họ Hứa.

Hứa Mạn Tranh lại tập họp tất cả thành viên nhà họ Hứa lại, bởi vì sáng sớm ông nhận được cuộc điện thoại của Hứa Bích Hoài, nói là có chuyện quan trọng cần tuyên bố.

“Mọi người nói coi bây giờ mới có một ngày mà Hứa Bích Hoài đã nói có chuyện muốn tuyên bố, là muốn nói chuyện gì đây?”

“Còn cần phải nói sao, chắc chắn là chuyện không có cách nào dùng mười lăm tỷ để mua cao ốc văn phòng của công ty Địa Ốc Thiên Vân rồi.”

“Đúng đó, tôi đã sớm đoán cô ta không có cách nào dùng mười lăm tỷ để mua cao ốc văn phòng của công ty Địa Ốc Thiên Vân rồi, xem ra lần này cô ta và cái tên Lâm Thanh Diện vô dụng kia sẽ bị đuổi khỏi nhà họ Hứa chúng ta rồi.”

“Bị đuổi ra mới tốt đó, chút chuyện nhỏ thế này cũng làm không được, nhà họ Hứa chúng ta không nuôi đám ăn hại như vậy.”

Hứa Trai Hiệp và Hứa Bích Uyên nghe người xung quanh đang bàn bạc, trên mặt cũng nở nụ cười đắc ý, sáng hôm nay hai người bọn họ chính mắt nhìn thấy Hứa Bích Hoài bước ra khỏi công ty Địa Ốc Thiên Vân như người mất hồn, cho nên chắc chắn Hứa Bích Hoài không có cách nào làm được chuyện này nên mới nhờ Hứa Mạn Tranh tập họp mọi người đến đây.

“Ông nội, ông cho Hứa Bích Hoài thời gian năm ngày, kết quả mới ngày đầu tiên cô ta đã từ bỏ, ngay cả một chút suy nghĩ kiên trì cũng không có, loại người dễ dàng bỏ cuộc như thế này phải nên đuổi ra khỏi nhà họ Hứa chúng ta từ sớm rồi.” Hứa Trai Hiệp ngồi cạnh Hứa Mạn Tranh nói.

Sắc mặt Hứa Mạn Tranh lúc này cũng có chút khó coi, ông nghe thấy những lời bàn tán của mọi người trong phòng khách, cũng cho là Hứa Bích Hoài đột nhiên bảo tập hợp người nhà họ Hứa lại là vì không có cách nào mua được tòa cao ốc văn phòng kia, cho nên định tuyên bố bỏ cuộc.

“Hừ, đúng là thứ không nên thân mà, nếu như cô ta thật sự cứ như thế mà bỏ cuộc, vậy thì nhà họ Hứa đúng là không có cách nào tiếp tục cho cô ta ở lại nữa.” Hứa Mạn Tranh hừ lạnh.

Rất nhanh, cửa lớn biệt thự lại mở ra, Hứa Bích Hoài và Lâm Thanh Diện từ bên ngoài bước vào.

Mọi người lập tức yên lặng lại, đều quay đầu sang nhìn hai người.

Cả căn biệt thự đều tràn ngập trong bầu không khí vui sướng khi thấy người khác gặp nạn, tất cả mọi người đều cười khẩy nhìn Hứa Bích Hoài và Lâm Thanh Diện.

Hứa Trai Hiệp đứng lên, nhìn Hứa Bích Hoài cười nói: “Hứa Bích Hoài, cho dù hôm nay cô không thể đàm phán thành công thì cô vẫn có thể chờ đến ngày mai thử lại lần nữa mà, cô chỉ mới thử một lần duy nhất đã bỏ cuộc, chuyện này không phù hợp với đạo lý càng gặp khó khăn càng phải kiên cường mà ông nội đã từng dạy dỗ.”

“Loại người như chị ấy mà còn kiên cường khi gặp khó khăn sao, cũng không nhìn xem ai đang đứng bên cạnh chị ấy, chính là tên vô dụng nhất trong Hồng Thành đó, e là Hứa Bích Hoài đã sớm bị tên vô dụng này lây bệnh rồi.” Hứa Bích Uyên cười nhạo.

Hứa Bích Hoài lạnh lùng đi đến trước mặt Hứa Mạn Tranh, trong tay còn cầm bản hợp đồng vừa mới ký xong ban sáng.

“Hứa Bích Hoài, tôi thấy cô cũng đừng đứng trước mặt ông nội năn nỉ xin tha nữa, không đàm phán thành công thì chính là không đàm phán thành công, cô biến đi ngay đi.” Hứa Trai Hiệp không chút kiêng dè gì nói thẳng.

Hứa Bích Hoài quay đầu liếc nhìn anh, lạnh lùng nói: “Ai nói với anh rằng tôi đàm phán không thành công hả?”

“Sao nào, không lẽ cô định nói rằng cô đã đàm phán thành công rồi? Sáng hôm nay chính mắt tôi nhìn thấy cô bước ra khỏi công ty Địa Ốc Thiên Vân như người mất hồn, hơn nữa dựa vào năng lực của cô cũng hoàn toàn không có khả năng đàm phán thành công!” Hứa Trai Hiệp mặt mày tự tin đáp.

“Vậy chỉ sợ là làm anh thất vọng rồi, tôi nhờ ông nội tập hợp mọi người lại đây là vì muốn thông báo, tôi đã mua được tòa cao ốc văn phòng của công ty Địa Ốc Thiên Vân rồi.” Hứa Bích Hoài nói.

Mọi người kinh ngạc hoảng sợ, không ngờ Hứa Bích Hoài lại nói đã mua được rồi.

“Không thể nào! Hứa Bích Hoài, cô đừng coi bọn tôi là người ngu, hiện tại mới có một ngày, sao cô có thể mua được toà cao ốc văn phòng kia được?” Hứa Trai Hiệp trừng mắt quát Hứa Bích Hoài.

“Đúng vậy đó ông nội, Hứa Bích Hoài không chỉ không có năng lực mà còn định nói dối lừa gạt ông, chị ấy xem mọi người là người ngu hết à, ông nhanh đuổi chị ấy đi đi!” Hứa Bích Uyên cũng nói theo.

Hứa Bích Hoài không hề dao động, đưa bản hợp đồng trong tay ra.

“Ông nội, đây là hợp đồng con mua tòa cao ốc văn phòng kia, mời ông xem.”

Mọi người lập tức trợn tròn hai mắt, không ngờ Hứa Bích Hoài lại còn mang được hợp đồng về.

Hai người Hứa Trai Hiệp và Hứa Bích Uyên cũng mặt đầy nghi ngờ nhìn chằm chằm phần hợp đồng kia, nếu như đây là thật, vậy cho dù bọn họ có bôi nhọ nhiều thế nào thì cũng vô dụng.

Hứa Mạn Tranh nhận bản hợp đồng, nghiêm túc nhìn, sau khi thấy bên trong còn có dấu mộc của công ty Địa Ốc Thiên Vân liền lập tức biết hợp đồng này là thật, trên mặt lập tức nở nụ cười.

“Được! Bích Hoài, lần này con làm rất tốt, có thể mua được tòa cao ốc văn phòng của công ty Địa Ốc Thiên Vân với giá mười lăm tỷ, đúng là đáng khen, sau này tiền lương của con tăng gấp đôi, tiền thưởng tăng thêm mười phần trăm.” Hứa Mạn Tranh vui vẻ nói.

Hứa Trai Hiệp và Hứa Bích Uyên đều tỏ vẻ rất khó tin, Hứa Trai Hiệp có chút sốt ruột nói: “Ông nội, hợp đồng này có lẽ là do cô ta làm giả, ông đừng có bị cô ta lừa.

Hứa Mạn Tranh lập tức hừ lạnh, liếc nhìn Hứa Trai Hiệp nói: “Sao nào, không lẽ con cho rằng ông già cả mắt mờ rồi, không biết phân biệt hợp đồng thật hay giả sao?”

Hứa Trai Hiệp lập tức hiểu, bản hợp đồng Hứa Bích Hoài đưa là thật, lập tức ỉu xìu.

“Được rồi, chuyện lần này Bích Hoài làm tốt lắm, sau này mấy đứa nhớ noi gương của con bé, không còn việc gì nữa, mọi người giải tán đi.” Hứa Mạn Tranh nói.

“Chờ đã!”

Lúc này có một giọng nói vang lên, chính là Lâm Thanh Diện.

Hứa Mạn Tranh nhìn Lâm Thanh Diện hỏi: “Sao nào, cậu còn có chuyện gì nữa?”

Lâm Thanh Diện cười, nhìn Hứa Trai Hiệp mở miệng nói: “Ông nội đúng là người dễ quên thật đó, hôm qua con đã cá cược với Hứa Trai Hiệp, chỉ cần Bích Hoài có thể mua được một tòa cao ốc văn phòng với giá mười lăm tỷ thì anh ta phải quỳ xuống xin lỗi Bích Hoài.”

“Bây giờ Bích Hoài đã làm được, có phải cũng nên để Hứa Trai Hiệp thực hiện lời hứa không?”