Là ảo giác của cô sao? Sao cô cứ cảm giác cô gái được vẽ này hơi giống mình nhỉ…Cả hai đều có tóc xoăn dài, mái tóc rất dày.

Trì Tái Hạ nghi ngờ.

Nhưng chuyện riêng tư của người ta, cô thật sự không tiện quan sát nghiên cứu.

Lật đến trang trống phía sau, cô còn đang suy nghĩ quả thật hơi giống, nhưng cũng chỉ một xíu xiu thôi. Bởi vì anh chỉ vẽ góc nghiêng mặt và mái tóc xoăn dài, hơn nữa người nọ còn ở trong tư thế gục xuống bàn ngủ, mắt nhắm lại. Cả bức tranh tương đối chú trọng cảm giác bầu không khí, gương mặt chỉ được phác họa nhạt bằng mấy nét, không nhìn rõ cụ thể.

Vậy vấn đề tới đây, người anh vẽ là ai?

Người tồn tại thật, hay chỉ vẽ thôi?

Ngành học của anh hình như cần phải biết kỹ năng hội họa. Trong thời khóa biểu mà Khương Tuế Tuế gửi cho cô xem lúc trước, có một môn liên quan đến mỹ thuật kiến trúc, thế cũng có thể là bài tập trên lớp… Nhưng lớp chuyên ngành mỹ thuật của bọn họ có luyện vẽ chân dung không?

Trì Tái Hạ suy nghĩ lung tung, cũng không biết mình đang viết linh tinh cái gì.

Đúng lúc này, giáo sư trên bục giảng chợt tuyên bố: “Vậy buổi tọa đàm hôm nay tới đây thôi, cảm ơn mọi người…”

?

Kết thúc?

Không phải chứ, hay thầy nói thêm hai phút được không?! Bút của em còn chưa rơi đâu!!!

Trì Tái Hạ lấy lại tinh thần, vô thức quay đầu nhìn về phía Hứa Định.

Hứa Định cũng đang nhìn cô, vừa nhìn cô vừa ngó quyển ký họa, dường như đang hỏi cô đã viết xong chưa.

“Xong ngay!” Cô che đống mình viết linh tinh đi, còn giả vờ giả vịt quẹt thêm vài nét, sau đó xé tờ giấy kia ra rồi xếp lại, nghiêm túc nói hươu nói vượn: “Ban nãy có một số mục thầy giảng rất hay, tôi ghi chép một chút. Được rồi, chúng ta đi thôi.”

Ghi chép tọa đàm phòng chống ma túy.

Lại liên tưởng đến báo cáo sức khỏe lúc trước ngẫu nhiên nghe được…

Có vẻ cô rất chú ý tới phương diện sức khỏe này.

Hứa Định cũng không nói thêm, gật gật đầu, cất kỹ đồ dùng, đứng dậy bước ra ngoài lối đi nhỏ, chừa vị trí cho cô, che chở cô không bị người ta chen.

Rời khỏi phòng học.

Trì Tái Hạ vừa xuống cầu thang vừa hỏi: “Cậu muốn ăn gì?”

“Tôi sao cũng được, còn cậu?”

Trì Tái Hạ vốn là loại người ăn để sống, không có khẩu vị gì đặc biệt, bình thường cũng sẽ không ăn khuya. Vừa rồi viên phô mai kia đã khiến cô no rồi, hiện giờ sao có thể nghĩ ra muốn ăn gì chứ.

Cô nói: “Cậu cứ tùy ý chọn, tôi rất ít khi ăn khuya.”

“Vậy tôm?”

“Mùa này có tôm sao?”

“Ừa, ở phía cổng Đông có một tiệm, bốn mùa đều có.”

“Vậy đi thôi.”

“Cẩn thận.”

Hứa Định đi bên phải cô, chú ý phía sau có hai người đang vui cười đùa giỡn, bình nước suýt nữa đã đụng phải đầu cô, anh vươn tay ra ngăn cản.

“Xin lỗi bạn nhiều.” Người đứng trên bậc thang sau lưng chặn lại, nói xin lỗi.

Trì Tái Hạ không hiểu tình hình lắm, bèn quay đầu nhìn, vô thức giữ chặt vạt áo của Hứa Định, đến gần anh hơn.

Tay Hứa Định buông xuống, vì Trì Tái Hạ đã chủ động đến gần nên bên cạnh không còn khe hở dư thừa, anh chỉ đành để tay lơ lửng che sau lưng cô. Đứng từ xa nhìn, trông như anh đang ôm eo cô, tư thế rất thân mật.

-

Đã bắt đầu vào đông, nhiệt độ giữa ngày và đêm ở Bình Thành chênh lệch rất lớn, ban đêm lại càng lạnh hơn.

Theo dòng người ra khỏi tòa Thận tư, Trì Tái Hạ còn chưa kịp giả vờ yếu đuối kêu một câu “Lạnh quá đi”, điện thoại đã rung lên rè rè.

Cô lấy ra xem.



Người gọi: Chung Tư Điềm.

Chung Tư Điềm là bạn cùng phòng của cô. Dạo trước, khi Khương Tuế Tuế qua tìm cô để cùng tới lớp học môn tự chọn, lúc cô đưa Khương Tuế Tuế phần điểm tâm thì thuận tay tặng một hộp cho Chung Tư Điềm luôn. Thế nên quan hệ của hai người hòa hoãn không ít, bình thường trong phòng ngủ có thể trò chuyện vài câu.

Nhưng cũng chỉ dừng ở quan hệ có thể tán gẫu đôi câu thôi, không mấy thân quen. Không có chuyện gì ắt hẳn sẽ không tùy tiện gọi điện thoại.

Cô bấm nút nghe: “Alo, Chung Tư Điềm?”

“Alo, Trì Tái Hạ, là tớ.” Bên phía Chung Tư Điềm hơi ồn ào, cô nàng khẽ nói: “Ban quản lý ký túc xá kiểm tra phòng ngủ bất ngờ, máy uốn tóc của cậu đặt trên bàn bị bắt, bảo rằng đồ điện vi phạm quy định.”

Máy uốn tóc, Chung Tư Điềm không nhắc thì cô cũng quên mất.

Dùng thứ này rất phiền, ký túc xá còn không cho dùng. Sau khi mang đến, cô vẫn luôn để nó phủ bụi trong ngăn tủ.

Hôm nay lúc cô lục ngăn tủ tìm đồ, có lẽ đã lấy máy uốn tóc ra để trống chỗ, tiện tay ném lên bàn.

“Ồ, không sao cả, vậy cứ để bọn họ tịch thu thôi.” Trì Tái Hạ chẳng hề quan tâm.

“Món đồ này của cậu hình như khá đắt…Họ nói đồ quý giá cần bản thân người sở hữu ký tên đồng ý, bảo cậu tranh thủ thời gian về đấy.”

“Cậu đưa điện thoại cho người phụ trách kiểm tra phòng ngủ, để tôi nói cho.”

Chung Tư Điềm đành phải đưa di động qua đàn chị đến kiểm tra phòng ngủ.

Nhưng xui thay, đàn chị này tham gia câu lạc bộ biện luận, mạch suy nghĩ rõ ràng, logic chặt chẽ, miệng còn cực kỳ lanh lợi. Mấy cái cớ môn tự chọn lớp tọa đàm cô tìm đều bị bác bỏ toàn bộ, đối phương thẳng thắn nói giờ này tọa đàm gì cũng đã kết thúc rồi, còn bốn mươi phút nữa sẽ đóng cổng. Cô ở bên ngoài vì muốn yêu đương đêm không về ngủ sao?

Trì Tái Hạ á khẩu không trả lời được.

Hứa Định nghe tới đây, bèn ra hiệu để anh nói giúp.

“Đàn chị Thẩm, em là Hứa Định.”

“À, Hứa Định, Hội phó Hứa?”

“Vâng, đàn chị, Trì Tái Hạ, cô ấy…”

Hứa Định còn chưa nói dứt câu, đã bị đàn chị Thẩm cương trực công chính cắt ngang: “Cậu đã gọi chị một tiếng đàn chị thì tranh thủ đưa bạn gái của mình về ngủ đi. Hội phó hội sinh viên thì có thể lấy công mưu tư, dẫn bạn gái ra ngoài ở sao?”

“Hai em mới năm hai, trọ ở trường thì phải tuân thủ nội quy của trường. Đợi đến năm ba năm bốn đại học, đừng nói ở bên ngoài, dù có ở chung thì trường học cũng lười quản hai em.”

“Cuộc họp tuần này chị sẽ làm một bài báo cáo thống kê về hiện tượng đám sinh viên năm nhất năm hai các em đêm không chịu về ngủ. Đàn em à, cậu cũng không muốn trở thành ví dụ xấu để dạy dỗ đâu nhỉ?”

“...”

Trì Tái Hạ kéo vạt áo Hứa Định, vừa chỉ chỉ về phía ký túc xá vừa nói khẽ: “Về thôi, lần sau hẵng ăn.”

Hứa Định nhìn cô, mấp máy môi: “Được rồi, đàn chị.”

Cúp điện thoại, bầu không khí chìm trong vẻ xấu hổ yên tĩnh, hai người lẳng lặng trở về phòng ngủ.

“Lạnh quá.”

Hai tay Trì Tái Hạ áp vào mặt, thổi hơi nóng vào trong lòng bàn tay, kéo dài việc giả vờ yếu đuối để phá vỡ im lặng.

Hứa Định nghĩ tới gì đó, lấy một đôi găng tay len màu đen với kiểu dáng không đặc biệt mấy: “Này.”

Trì Tái Hạ nhận, vất vả đeo vào.

Găng tay là kiểu lộ năm ngón, nhưng quá lớn so với tay cô, vốn nên lộ một nửa ngón tay thì giờ chỉ lộ ra đầu ngón tay xanh nhạt.

“Vì sao trông buồn cười thế?”

Cô khó hiểu giơ hai tay lên, lắc nhẹ trước mặt Hứa Định.

Hứa Định ho nhẹ.

Rồi cô tháo một chiếc ra đưa anh: “Cậu mang thử, để tôi xem thông thường nó sẽ nhìn ra sao.”

Hứa Định nhận lấy.

Găng tay được anh mang trông đẹp lắm, theo như Trì Tái Hạ quan sát cũng như tính nhẩm một phen, tay anh chắc hẳn có thể bao trùm toàn bộ tay cô.



Ừm…mang găng tay thì có gì tốt chứ, hiển nhiên máy ấm tay hình người mới thú vị hơn hẳn!

Trong lòng Trì Tái Hạ tính toán, trên mặt lại không để lộ tí nào, chỉ chủ động nhắc đến cuộc hẹn ăn tôm không thành, hỏi anh chừng nào thì rảnh.

Dù sao cũng là một con bồ câu tinh trưởng thành kinh nghiệm đầy mình, cô biết rõ loại chuyện như hẹn trước này, không chắc chắn thời gian cụ thể thì tương đương với không có hẹn.

Hứa Định suy nghĩ một chốc, hỏi lại: “Cậu định khi nào đi khám sức khỏe?”

Trì Tái Hạ ngừng một chút rồi mới nhận ra, anh đang đề cập về quy định mỗi năm khám sức khỏe một lần mà trường học quy định.

Bình Đại có Ban Y học, bệnh viện thuộc Ban Y học cách trường không xa. Xuyên suốt tuần này sẽ mở hạng mục khám sức khỏe miễn phí cho sinh viên Bình Đại.

“Tôi hẹn với Khương Tuế Tuế sáng thứ Năm, không có tiết, còn cậu?”

“Sáng thứ Năm tôi cũng không có tiết.”

Trì Tái Hạ gật gật đầu: “Vậy sáng thứ Năm khám sức khỏe xong thì đi nhé.”

Ngoài miệng cô nói như nước chảy mây trôi, nhưng trong lòng không khỏi cảm thấy ảo não. Đang yên đang lành nhắc đến Khương Tuế Tuế làm gì.

Nhưng nhìn vẻ mặt “một người hai người ba người đều được” của anh…Đừng bảo rằng bởi vì đoán được cô sẽ không đi khám sức khỏe một mình, nên mới cố ý chọn thời gian này để tránh hiềm nghi đó?

Trải qua chuyện Thần dụ, về cơ bản, cô có thể chắc chắn Hứa Định có chút ý với Mưa hè không ngớt trong game.

Làm gì có ai sẽ tùy tiện tặng Thần dụ cho bạn bè bình thường chứ, người khác muốn anh cũng từ chối, chỉ đưa mỗi cô thôi. Cô cũng đâu phải người ngu, được chưa?

Vậy nên căn cứ vào chuyện này, anh tránh hiềm nghi với nữ sinh trong cuộc sống thực tế là chuyện hiển nhiên.

Nói không chừng anh vốn không muốn đi ăn tôm riêng với cô, cho dù ban nãy không có ai kiểm tra phòng ngủ, anh cũng sẽ viện lý do khác để khéo léo từ chối.

Nghĩ đến đây, Trì Tái Hạ vừa vui vừa không vui.

Không đúng không đúng, mình tự ghen với bản thân là hành động bất thường gì đây? Xem chừng phải mau chóng tăng tốc tiến độ trong game mới được.

Cô suy nghĩ lung tung một hồi, vô thức đã đến dưới tòa ký túc xá.

Một nhóm người đứng lao nhao dưới lầu, dường như đang chờ gì đó. Bước chân Trì Tái Hạ hơi khựng lại, hình như đang…đợi cô à?

Đội hình này, xảy ra chuyện gì đây?

“Trì Tái Hạ?” Nữ sinh đứng đầu nhìn Hứa Định, rồi ngó sang Trì Tái Hạ kế bên anh: “Phòng ngủ đã kiểm tra xong, vừa hay tập hợp dưới lầu, thuận tiện chờ em luôn. Em xác nhận một chút, đây là máy uốn tóc của em đúng không? Tuy chưa mở niêm phong, nhưng nội quy trường học chính là nội quy, phải ghi chép, xử phạt cộng thêm tịch thu. Nếu không có vấn đề gì thì ký tên, cuối kỳ cầm thẻ sinh viên đến quản lý ký túc xá để nhận lại.”

“...”

Trì Tái Hạ làm gì còn tâm trạng xác nhận, tranh thủ thời gian nhận danh sách, xoẹt xoẹt ký tên.

Cùng lúc đó, đàn chị Thẩm đứng đầu này cũng không bỏ qua cho Hứa Định.

Cô ấy và Hứa Định học chung ở Viện Kiến trúc, nếu không có gì bất ngờ thì hai người sẽ còn học nghiên cứu sinh với cùng một thầy, xem như là đàn chị trực hệ của anh. Cô ấy vốn không nể mặt, thừa dịp Trì Tái Hạ đang ký tên thì thuận tiện nói vài câu với Hứa Định.

Hứa Định giải thích bọn họ không hề có ý định đêm không về ngủ, đàn chị thấy hai người bọn họ mỗi người mang một chiếc găng tay, tỏ vẻ “Mấy cặp đôi nhỏ vịt chết còn cứng miệng như hai đứa chị đây gặp nhiều rồi”.

Đây quả thực là thời gian về ngủ, Trì Tái Hạ không muốn ở lại dưới lầu bị mọi người ngắm nghía, ký tên xong thì ngay cả nói thêm một câu với Hứa Định, cô cũng không có mặt mũi để thốt ra, chỉ vội vàng lên lầu.

Rơi vào mắt đàn chị thì đã trở thành có tật giật mình.

Thấy thế, Hứa Định cũng không giải thích thêm nữa.

-

Về ngủ.

Bạn cùng phòng còn đang rửa mặt, trò chuyện phiếm.

Thấy cô về, Chung Tư Điềm hỏi cô đã gặp người của ban quản lý ký túc xá chưa, còn an ủi cô không sao đâu. Lần kiểm tra bất ngờ này, chỉ riêng lầu bọn họ đã bị tịch thu mấy rương đồ điện nhỏ vi phạm nội quy rồi, đến cuối kỳ có thể tới lấy lại,...

Trì Tái Hạ thờ ơ ừ ừ vài tiếng, chợt phát hiện mình quên trả găng tay cho anh.

Cô mở Wechat, đang suy nghĩ có nên gửi gì đó cho anh không, thì tin nhắn bên kia đã tới trước…

Hứa Định: [Trì Tái Hạ, xin lỗi, đêm nay để cậu đói bụng rồi.]

Hứa Định: [Đã đến giờ đóng cổng, chỉ đành mua chút đồ ở cửa hàng tiện lợi. Tôi mua sandwich và sữa bò nóng cho cậu, đặt ở cửa sổ phòng bảo vệ, nếu cậu tiện thì có thể xuống lấy.]