Sau cùng, họ cũng không thể nói tiếp đề tài liên quan đến ngày kỷ niệm nữa.

Trì Tái Hạ xoay người chống cằm, ánh mắt ngó lung tung, nói này nói nọ. Lúc thì nghĩ linh tinh nên tiêu 3 ngàn Nhân Dân tệ giải ba thế nào, khi lại chỉ vào từ đơn trong sách hỏi Hứa Định đọc ra sao.

Thấy thế, Hứa Định cũng không nói thêm nữa, thuận theo đề tài của cô, kiên nhẫn dạy cô, còn sửa bài luyện viết bậy viết bạ một mớ trong sách của Trì Tái Hạ.

“...Should be a priority for… câu từ phía sau cũng sai một lỗi ngữ pháp, đổi thành…”

Trì Tái Hạ chống cằm, đôi mắt nhìn xuống, cũng không biết có đang nghiêm túc nghe không.

-

Rốt cuộc bọn họ vẫn đổi tờ vé số trúng giải ba kia.

Cả hai chọn một hạng mục giúp đỡ học tập, trợ cấp tiền sinh hoạt và chi phí học tập một năm cho một bạn nhỏ cùng ngày sinh tháng sinh với Trì Tái Hạ, dùng phần tiền bất ngờ này để khiêm tốn thể hiện tấm lòng.

Với 2 đồng còn thừa, Trì Tái Hạ mua lại tờ vé số đó, giữ làm kỷ niệm.

Ngày nghỉ luôn trôi qua rất nhanh.

Chấm dứt dịp tết Nguyên đán, môn chuyên ngành và môn tự chọn đều lần lượt bước vào giai đoạn cuối cùng. Môn tự chọn chụp ảnh cũng sắp kết thúc.

Bởi vì khi sắp xếp ra ngoài chụp ảnh lần hai đã bị mọi người dị nghị mạnh mẽ, ai nấy cũng cảm thấy gần cuối kỳ không dễ dành ra thời gian để đi chung, giảng viên quyết định đổi tiết chụp ảnh cuối cùng thành thực hành, để mọi người dùng thời gian học lý thuyết tiến hành chụp bên ngoài một lần cuối.

Trùng hợp, trời đổ tuyết.

Chạng vạng, sắc trời chuyển tối, tuyết lặng lẽ rơi như mưa. Nhưng vì chỉ mới bắt đầu rơi, nên trên sân tập vẫn còn người mặc quần áo thể thao mỏng manh kiên trì chạy bộ, tốp nam sinh đang đá bóng giữa sân cũng không vội tan cuộc.

Hứa Định và Trì Tái Hạ nắm tay đi dạo, Trì Tái Hạ còn cầm một ly trà sữa nóng.

Trà sữa uống được một nửa, phần trên đã trống rỗng, cầm cũng không ấm tay, cô đưa qua Hứa Định: “Cho, anh uống.”

Hứa Định hiểu sai ý, cúi đầu ngậm ống hút của cô hút một ngụm.

Trì Tái Hạ giận dỗi liếc anh: “Không phải em đang đút anh, cầm!”

Hứa Định hơi giật mình, “Ừa” một tiếng, ngoan ngoãn nhận ly trà sữa trong tay cô.

Đúng lúc đấy, Trần Kỷ đang bước phía trước giơ máy quay chống rung xoay người chụp bọn họ, vừa chụp vừa phối hợp kể lể: “Nhìn nè nhìn nè, ở đây còn có một đôi vô lương tâm ngược chó…”

Kim giây nhích một nhịp, đến đúng giờ, đèn pha ở thao trường chợt sáng lên.

Trì Tái Hạ bị chói, nghiêng đầu nhắm mắt, Hứa Định vô thức đưa tay kéo cô vào ngực, rồi nâng tay che mắt cô lại.

Trần Kỷ cũng bị chói kêu đậu má, trong tình huống phản xạ có điều kiện giơ tay lên che, nhất thời cũng không chú ý mình chụp phải gì.

Ống kính ngừng trong chớp mắt, đã bắt đầu lưu giữ khung cảnh khác.

Đợi đến khi thích ứng với ánh sáng mạnh đột ngột, Trì Tái Hạ mới chậm rãi mở mắt, vỗ bộ ng ực nhỏ bảo: “Dọa chết em rồi.”

“Hẳn đã tới giờ mở đèn.” Hứa Định xoa xoa tóc cô, giọng nói ấm áp an ủi.

Điện thoại vừa hay truyền đến tiếng nhắc nhở pin yếu, Trì Tái Hạ nhìn thấy, nhớ ra Khương Tuế Tuế có mang theo cục sạc dự phòng, bèn đưa mắt tìm khắp nơi.

Cô không tìm được Khương Tuế Tuế, ngược lại đã bất ngờ bắt gặp nữ sinh với cần cổ thiên nga khiến người khác chú ý ở hậu trường trao giải học bổng dạo trước.

Người ta nghiêm khắc với bản thân lắm, đang kéo duỗi ở nơi để dụng cụ thể dục, nhìn qua cách ăn mặc, chắc hẳn người nọ muốn chạy bộ.

Nữ sinh rất cao, lưng mảnh mai cổ dài, khí chất nổi bật vô cùng.

Trì Tái Hạ yên lặng thưởng thức một lát, bỗng nhớ đến đai chống gù lưng mua về nhưng đã bị cô lãng quên ở góc hẻo lánh…

“Hạ Hạ?”

Hứa Định thuận theo tầm mắt của cô nhìn qua, nơi dụng cụ thể dục đã không còn ai, chẳng biết cô đang xuất thần nghĩ điều gì, anh khẽ gọi.

Trì Tái Hạ cũng không chú ý nữa, định nhận ly trà sữa trước đó, tiếp tục chủ đề bị cắt ngang: “Hình như các lớp của em sẽ kết thúc trong tuần này.” Cô ngừng một chút: “Không đúng, vẫn còn một môn.”

“Huấn luyện phục hồi chức năng à?”

Trì Tái Hạ ngạc nhiên ngẩng đầu, nhưng đã phản ứng kịp ngay. Hiển nhiên anh phải biết rồi, có gì mà anh không biết chứ, môn tự chọn chụp ảnh cũng do anh cố ý chọn đó thôi. Khoan đã…

“Anh… lẽ nào cũng chọn huấn luyện phục hồi chức năng?”

Hứa Định mím môi ngầm thừa nhận.

Trì Tái Hạ: “...”



Đôi khi yêu thầm và bi3n thái chỉ cách nhau một lằn ranh, động lòng và phản cảm cũng chỉ hơn kém nhau một suy nghĩ.

Nếu đối phương khác người một chút, hoặc người này không phải người cô thích, có lẽ cô sẽ cảm thấy rất bị xúc phạm.

Nhắc mới nhớ, lúc ấy cô cứ tưởng mình ở ngoài sáng Hứa Định ở trong tối, lén lút tạo ra cuộc gặp tình cờ ở buổi tọa đàm… hình như mình cũng không khác anh bao nhiêu. Cô hậm hực lấy lại ly trà sữa, cắn ống hút, không nói thêm gì.

-

Một tuần sau, khóa thực hành huấn luyện phục hồi chức năng chính thức bắt đầu, phải tham gia hết một tuần.

Mấy ngày trước cơ bản đều tổ chức hoạt động ở sân vận động, gì mà Radio calisthenics, nhảy Burpee, gập bụng, squat,... Trì Tái Hạ hoảng hốt, cho rằng mình đang vào phòng tập thể thao.

Cô đặt giao hỏa tốc hai máy massage cầm tay cho mình và Hứa Định, nhưng có vẻ sử dụng không đúng cách, suýt nữa cô đã khiến bản thân nằm liệt tại giường.

Ngoài ra, trong đơn máy massage cô còn đặt thêm trang phục leo núi.

Lý do vì lúc mới bắt đầu lên lớp, giảng viên đã bảo muốn tổ chức một hoạt động leo Kinh Sơn suốt đêm để ngắm mặt trời mọc, hỏi mọi người có muốn đi không. Nếu duyệt thì hai ngày cuối cùng không cần lên lớp thực hành như bình thường.

Bò giữa đêm đông, Trì Tái Hạ nghĩ nghĩ, phàm là giảng viên không có thù sâu như biển thì sẽ không ai đưa ra ý kiến ngu ngốc này.

Cơ mà, không ít sinh viên nghe tới việc leo cả đêm để ngắm mặt trời mọc thì đều cảm thấy sao lãng mạn quá, sao ý nghĩa quá. Ngay cả Hứa Định cũng thể hiện biểu cảm động lòng.

Kết quả sau cùng, thiểu số phục tùng đa số, phản đối vô hiệu.

Kinh Sơn cách khu dạy học Thành Nam không xa, đi bộ nửa tiếng, ngồi xe vài phút. Thậm chí địa chỉ cũ của Bình Đại ở ngay chân núi, bây giờ vẫn là điểm du lịch nổi tiếng của Bình Thành.

Leo núi đêm cũng là một tiết mục hấp dẫn của Kinh Sơn, nhất là vào mùa hè, đúng chín giờ tối bắt đầu, trên đường leo núi đã lít nha lít nhít toàn người.

Nơi cắm trại có hạn, vô số người sẽ đợi đến hai ba giờ sáng rồi xuất phát. Như thế sẽ không cần nghỉ ngơi, tới đỉnh núi thì có thể ngắm mặt trời mọc ngay.

Hiện giờ đang vào giữa đông, người leo núi đêm ít hơn một chút. Nhưng suy xét về chuyện lớp huấn luyện phục hồi chức năng bọn họ có hơn mấy chục người, ngủ lại cũng không tiện, họ bèn quyết định hai giờ đêm xuất phát, lên núi nhìn mặt trời mọc luôn.

Một đoàn người đi xe vòng quanh đường núi đến trạm soát vé thì đã sang hai giờ rưỡi sáng.

Buổi sáng Trì Tái Hạ đã ngủ hơn nửa ngày, không thấy buồn ngủ, chỉ có điều ban đêm rất lạnh, cô che kín người nhưng vẫn không nhịn được mà vùi mặt vào lồ ng ngực Hứa Định.

“Buổi tối không có cáp treo, nếu lát nữa em không bò nổi thì làm sao đây?” Cô nũng nịu.

“Anh có thể cõng em.”

Cô ngẩng đầu nhìn anh, không hề tin: “Anh leo núi còn cõng được à? Em cũng đâu phải bông!”

Hứa Định nhìn ra xa, nghiêm túc suy nghĩ một tí: “Cõng hết đường thì rất khó, nhưng một nửa thì không thành vấn đề.”

Trì Tái Hạ hơi nghi ngờ, tuy trông anh cũng không yếu ớt, nhưng cũng không phải loại cơ bắp lực lưỡng. Chẳng lẽ anh thuộc kiểu mặc quần áo nhìn gầy, c ởi quần áo có thịt trong truyền thuyết à?

Không nói việc khác, quả thực cơ thể của anh rất rắn rỏi.

Nghĩ tới đây, Trì Tái Hạ lén lút vươn một ngón tay chọc chọc lên eo anh.

“...Đừng quậy, Hạ Hạ.”

Hứa Định nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, đặt về lại sau lưng mình.

Trì Tái Hạ ngửa đầu, hơi lè lưỡi với anh, rồi tiếp tục chọc chọc sau lưng anh, cứ như đang đường đường chính chính thị uy.

Hứa Định bất đắc dĩ thở dài, chỉ đành chịu đựng, nhưng anh nhẹ nhàng hơi lùi về sau một xíu, không để nửa người dưới tiếp xúc quá gần với cô.

Cũng may không bao lâu sau, đại diện lớp đã kiểm phiếu xong, dẫn mọi người bước qua máy quét, chính thức bắt đầu leo núi.

Bấy giờ, trên núi đen kịt, chỉ có đèn pin của nhóm khách leo núi chiếu sáng từng quãng từng đoạn dọc đường núi.

Một phần ba đường leo núi của Kinh Sơn vẫn khá dễ leo, rộng mà thoai thoải, Trì Tái Hạ và Hứa Định nắm tay, nói câu được câu không, còn rảnh rỗi chụp selfie.

“Anh xem, tấm này thế nào, nhưng có phải cường độ ánh sáng mạnh quá không?”

Cô suy nghĩ để điều chỉnh tham số, Hứa Định bóc một thanh sôcôla đưa đến miệng cô, cô chỉ cắn một nửa, không định ăn tiếp, Hứa Định cũng tự nhiên ăn hết nửa còn lại.

Leo được một phần ba, Trì Tái Hạ không rảnh chơi điện thoại nữa. Cô có chút thở không ra hơi, nhịp tim đập cực kỳ nhanh, bắp chân và bụng đã dần tê nhức, cũng bắt đầu chảy mồ hôi.

“Hạ Hạ, nghỉ ngơi một lát.”

Hứa Định dắt cô ngồi xuống một ghế đá đặt cạnh đường núi rồi vặn nắp bình nước cho cô.

Anh cũng toát mồ hôi, đã cởi áo khoác bỏ vào ba lô.



“Muốn c ởi quần áo không?” Anh hỏi Trì Tái Hạ.

Trì Tái Hạ vô thức bảo được, tính mở phéc-mơ-tuya của đồ leo núi. Nhưng vừa đụng tới phéc-mơ-tuya, cô bỗng nhớ đến thứ đang mặc bên trong… Không được!

Cô có vẻ hơi chột dạ, kiếm cớ: “Được rồi, em sợ lát nữa lại lạnh.” Dứt lời, cô vội vàng đứng lên, trả bình nước cho Hứa Định: “Em nghỉ ngơi xong rồi, mình đi thôi anh.”

Hứa Định quan sát áo khoác của cô, không nói thêm gì, chỉ gật đầu rồi đứng dậy nắm tay cô, tiếp tục hành trình.

Leo xong một phần ba bên dưới, đoạn địa hình ở giữa đã thay đổi đột ngột, đường leo núi cũng hẹp hơn phân nửa.

Dần dà, cũng không còn tiếng trò chuyện. Tất cả mọi người lúc trước cười cười nói nói đều không hẹn mà bắt đầu thở mạnh, thở hồng hộc, hơi khói liên tục bay lên giữa đêm tối, chẳng khác nào mười mấy nồi áp suất mọc chân đang bốc khói, họ gian nan leo lên.

Nồi áp suất tiểu Hạ cảm giác mình sắp chết mất!

Đường hô hấp bắt đầu đau âm ỉ, từng nhịp hít thở đều muốn mạng. Nhưng nếu ngưng thở một lát, cảm giác đau đớn kia sẽ cứ dùng khí thế che trời lấp đất mà đánh tới.

Cô đã thở không nổi, chân lại nặng như chì, còn nóng tới mức sắp nổ tung.

Tuy đã qua thêm một đoạn dốc, nhưng vẫn chưa đến chỗ nghỉ ngơi. Đường rất hẹp, xung quanh cũng không thấy nơi dừng chân nào.

Hứa Định chú ý đến tình trạng của cô, đợi mấy người đằng sau đi qua, anh chọn một vị trí bằng phẳng, cởi balo rồi ngồi khuỵu xuống.

“Hạ Hạ, lên đi.”

Trán anh lấm tấm mồ hôi, giọng cũng hơi trầm, nhưng sắc mặt vẫn như thường, có vẻ chưa quá mệt mỏi.

Ngay cả sức để nói chuyện Trì Tái Hạ cũng không có, cô gian nan nuốt một ngụm, khoát tay ra hiệu không cần.

Hứa Định kiên trì: “Không sao, anh có thể.”

Trì Tái Hạ thật sự không chịu được, không còn sức để từ chối nữa, đành phải cầm ba lô của anh lên, nằm úp sấp lên lưng anh.

Hứa Định cõng cô rất vững vàng, anh hơi ngừng một chốc rồi bắt đầu leo từng bước chậm chạp mà ổn định. Anh mím chặt môi, cố gắng điều hòa hô hấp.

Leo được một đoạn, có mồ hôi chậm rãi túa ra từ trán, men theo gương mặt chảy xuống.

Trì Tái Hạ nằm trên lưng anh hơn nửa phút, chậm rãi khôi phục sức lực, có thể nói chuyện.

“Anh thả em xuống, không cần cõng, em có thể từ từ đi lên.”

Hứa Định đáp: “Không sao, sắp tới chỗ nghỉ ngơi rồi.”

Trì Tái Hạ nhìn lên trên, quả thật sắp đến đình nghỉ mát lưng chừng núi.

Ban đầu, do cô thấy việc cõng người leo núi quá mệt mỏi, lương tâm có phần bất an, nhưng cũng không phải muốn tự leo thật. Nếu Hứa Định đã kiên trì, cô cũng ôm chặt anh, yên tâm dán lên lưng anh, không nói gì nữa.

Đợi đến đình nghỉ mát nghỉ ngơi, cuối cùng Trì Tái Hạ cũng trượt xuống khỏi lưng Hứa Định.

Cô tìm chỗ ngồi, uống một hơi hơn nửa chai nước, liên tục lấy tay quạt gió.

Hứa Định cũng đứng uống hết mấy ngụm nước, mau chóng phục hồi sức.

Thấy Trì Tái Hạ nóng tới độ mặt đỏ bừng, anh nhắc nhở: “Hạ Hạ, cởi áo khoác ra đi em, ủ mồ hôi thế này sẽ bị lạnh.”

Hiện tại trong đình nghỉ mát có một nhóm người đang ngồi nghỉ ngơi, Trì Tái Hạ lướt mắt qua một vòng, phản xạ có điều kiện vội vàng lắc đầu: “Không cần!”

Cô đang đeo đai chống gù lưng bên trong, bị người ta thấy sẽ thành trò cười cả đời đó!

Đoạn đường này cô đã hối hận đến nỗi xanh ruột, trên thế giới này sẽ không có người thứ hai đeo đai chống gù lưng để leo núi đâu nhỉ?

Cô nghi ngờ đầu óc mình ít nhiều gì cũng có tí vấn đề. Vì sao hoàn toàn không cảm giác có chỗ nào không đúng trước khi xuất phát chứ?

Dường như Hứa Định đã nhận ra cô có lý do khó nói nào đó, anh đóng chặt nắp bình nước rồi ngồi xuống cạnh cô, mặt không biểu cảm suy nghĩ, định hỏi một chút.

Ấy mà Trì Tái Hạ đang kéo chặt áo khoác quanh người mình, đã bắt đầu nói sang chuyện khác trước anh một bước: “Không… không ngờ thể lực của anh tốt như thế, thật sự có thể cõng em leo núi.”

Hứa Định hơi giật mình, đưa mắt nhìn cô, hiếm khi không khiêm tốn mà đồng ý: “Ừa, quả thật thể lực của anh rất tốt.”

Vừa lúc Trì Tái Hạ ngẩng đầu.

Hai người nhìn nhau, bầu không khí tựa như đã im lặng trong chớp mắt.

Sao câu này nghe cứ có cảm giác không đúng lắm nhỉ.

Anh đang muốn chứng minh gì vậy?

Hay đầu óc của cô ngày càng tối, nghĩ càng sai rồi?