Chương 15: Suy đoán của Lê Thốc
Editor: An Nhiên


Thời gian cậu ngồi nhìn nửa giây này đã quá năm tiếng. Sau khi từ nhà Tô Vạn rời đi, cậu lại ngồi trong quán net ngẩn người hồi lâu.

Không dưới một lần cậu tự thuyết phục mình rằng đó không phải cha cậu, chẳng qua do ảo giác dưới tầm nhìn ban đêm, tuy nhiên vẫn không thể lừa gạt chính mình. Cái động tác xoay người trong vòng nửa giây, cùng dáng vẻ bước đi đều hoàn toàn khớp với cha cậu.

Cậu cảm thấy tình huống này của cha có gì không đúng, ông hơi căng thẳng. Cha ở trước mặt cậu chưa từng căng thẳng như vậy. Tuy nhiên, từ biểu cảm nhìn thấy trong đoạn video, ông đang ở vào trạng thái căng thẳng cực độ.

Dựa theo những gì Lê Thốc biết về cha mình, tất cả những thứ trong video nhất định không phải nguyên nhân làm cha cậu căng thẳng, một cơn bão cát, một khe nứt trong núi. Ông là dân Bắc Kinh gốc, không có chuyện sẽ vì những thứ đó mà căng thẳng.

Xem ra, trong khi quay đoạn video thứ nhất và thứ hai đã có chuyện gì đó xảy ra. Nói như vậy, những người này ở trong hang, cái trạng thái căng thẳng đó cũng không phải lẽ thường, có lẽ đã trải qua sự việc đáng sợ gì rồi.

Nói như vậy thì cha cậu cũng tham gia. Hơn nữa ngoài Thẩm Quỳnh ra còn thấy mặt vài đứa nhóc khác, nhóm người này đem cả mấy đứa trẻ theo vào, dường như là một chuyện khá bình thường.


Cha ơi cha, khó trách sao mẹ lại đòi li hôn, cha cũng thật không đáng tin mà.

Lê Thốc suy nghĩ toàn bộ đoạn video, dùng phần mềm chia thành các đoạn có liên quan dài khoảng hai, ba giây, liền phát hiện một điểm kỳ quái.

Màn hình camera nhất định không hề động, cậu so sánh kĩ bối cảnh ở một vài thời điểm thì hoàn toàn y nguyên nhưng đồng hồ trên camera thì lại thiếu mất 9 phút 12 giây.

Đoạn video này từng được chỉnh sửa cắt ghép, có 9 phút 12 giây đối phương không muốn cho Lê Thốc xem.

Thu mình trên ghế trong quán net, hút mất một nửa bao thuốc lá giá rẻ. cậu cảm thấy nếu sau này còn tiếp tuc tình trạng này, phỏng chừng đến bốn mươi tuổi cũng đi sớm vì ung thư phổi mất.

Ngồi nhớ lại những chi tiết về cha, cậu mới phát hiện, không chỉ ông không hiểu về cậu, thật ra bản thân cậu cũng không biết gì về ông.

Kỳ thực từ khi Lê Thốc còn nhỏ, cha đã luôn thần bí, là một cán bộ không to cũng không nhỏ trong nhà xưởng, tuy nhiên lại không có thực quyền, cả ngày bận rộn, đi khắp các nơi, ít khi kể với người nhà về công việc của mình, chỉ sợ ngay cả mẹ cậu cũng không rõ cụ thể là cha cậu đang làm gì.

"Linh tinh cả, việc gì cũng làm, miễn là tôi không phải người đứng đầu." Cha tông ấy kết về công việc của mình.

Vậy là ông đã dính dáng tới việc này từ trước rồi, hay gần đây mới tham gia?

Có thể thấy rằng Thẩm Quỳnh không phải lần đầu làm việc này, mà cha cô ấy cũng không phải lần đầu, nhưng xem ra tình huống này chưa hẳn đã quen thuộc. Cho nên tám chín phần đây là việc của cha Thẩm Quỳnh, nhưng lôi kéo theo cha cậu cùng đi một chuyến.

Hừm, chọn nhầm bằng hữu rồi.

Bên trong có người làm vận chuyển, rửa tiền, giám định, cha đang làm trò gì vậy? Chính cậu cũng không rõ năng lực của cha. Cậu quyết định trở về nhà sẽ lục tung lên, cho dù những nơi cha không cho cậu đụng vào, cậu cũng phải moi ra bằng được.


Trầm mặc hồi lâu, Lê Thốc thở dài một tiếng, cảm giác tay đã có điểm tê rần. Cậu đã hiểu vì sao Tô Vạn đem giấu thứ này đi, bởi vì trong đoạn video có mặt cha cậu. Tô Vạn nhất định đã xem qua đoạn video này, bị dọa cho ngây người, có lẽ còn cho rằng bản thân cũng đang lừa gạt cậu.

Từ góc nhìn của Tô Vạn, trong đoạn video có Thẩm Quỳnh cùng một vài đứa trẻ khác, chứng tỏ việc bọn họ tham dự chuyện này là bình thường. Mà Lê Thốc khi xử lí đám thi thể lại không hoang mang, còn có phần trấn tĩnh, Tô Vạn có lẽ đã nghĩ rằng Lê Thốc đang diễn trò. Kì thực cậu cũng không phải lần đầu tham gia, mà còn hoàn toàn hưng phấn khi bị cuốn vào chuyện khó giải quyết này.

Tô Vạn quá lo lắng, nếu Lê Thốc đã biết hết thảy, liệu có kéo bọn cậu liên quan hay không.
Lê Thốc kết luận lại: cha cậu tham gia vào một nhóm trộm mộ. Đội người đó tới một nơi gọi là Cổ Đồng Kinh trong sa mạc Badain Jaran, đi tìm một mỏm núi đá kỳ lạ, dưới chỗ đó hẳn có một hoàng lăng không biết tên khổng lồ. Sau đó, hầu hết nhóm người này đã chết, chỉ có Hoàng Nghiêm cùng cha cậu sống sót trở về. Tuy nhiên Hoàng Nghiêm rốt cuộc cũng chết, còn cha cậu thì mất tích. Trước khi Hoàng Nghiêm chết, còn để lại một đồ hình kỳ quái, vẽ trên lưng cậu.

Đó là toàn bộ.

Cha cậu ở trong đội thám hiểm này sống sót trở về, hơn nữa hiện tại xem ra là người còn bình thường duy nhất.

Nói như vậy, việc cậu vướng vào chuyện này, cũng không tính là kì lạ.

Sau khi Lê Thốc rời quán net liền làm hai việc.

Thứ nhất chính là về nhà, lục lọi mọi ngóc ngách. Tiền và thẻ của cha đều đặt dưới đệm trong phòng ngủ, các thứ khác phần lớn đều là tạp chí "hội chuyện cũ", văn kiện công tác, sổ ghi số điện thoại, nhưng không có tư liệu hữu dụng nào.

Cha cậu cũng không phải một người quá cẩn trọng, thành ra như vậy chỉ có thể chứng minh, ông ấy đúng là tham dự vào việc này không lâu.


Thứ hai, cậu trở về kho hàng, lấy một khẩu súng tự động, một ít đạn, vài món trang bị thám hiểm: lều trại, lương khô, và tiền mặt. Rạng sáng, liền lẻn vào nhà Tô Vạn, lái xe của cha Tô Vạn ra ngoài.

Cậu muốn tới gian phòng ở nội Mông Cổ. Nhưng từ những dấu hiệu đã tìm ra, kết quả có thể vô cùng đáng sợ, những người tham dự vào việc này đều đã chết chỉ còn lại mình cha cậu.

Cậu đã vô cùng quen đường, nhiều năm lái xe không có bằng lái, cũng coi như tài xế có số má. Đi thẳng tới đường cao tốc, dựa theo trí nhớ và các cột mốc, tiến thẳng tới nội Mông.

Vừa mới ra khỏi Bắc Kinh, cậu đột nhiên ý thức được đây là việc bất khả thi. Đường tới nội Mông quá xa xôi, bản thân lại không có hộ chiếu, thậm chí còn là trẻ con, chỉ cần tra ra một phát thì hỏng bét mọi chuyện. Không chỉ xe bị tịch thu, còn thêm tôi tàng trữ súng ống, đây là phạm pháp. Lê Thốc đành ủ rũ quay xe trở về nhà Tô Vạn.

Còn cách nào để tới được nội Mông? Máy bay, xe lửa, xe buýt, đều phải qua trạm kiểm soát. Tuy rằng kiểm tra xe lửa và xe buýt đều hết sức qua quýt, nhưng túi của cậu to như vậy, rất khó trà trộn.

Cậu nghĩ mãi. Thái độ bốc đồng ban đầu cũng dần tan biến, Lê Thốc thậm chí từng nảy sinh ý tưởng đi bộ cùng mấy thứ điên cuồng khác, nhưng cuối cùng vẫn là đành bỏ cuộc. cậu mang theo các thứ nằm ngủ lại trong quán net, mất thêm cả ngày hôm sau đi lại lung tung trong công viên, sau đó trở về nhà.

Rất nhanh liền hết một tuần, không có thêm chuyện gì xảy ra. Cậu thực sự không nghĩ ra biện pháp gì để mang theo súng tới Nội Mông, cậu nhận ra có thể phải để vũ khí lại nhà, sau đó theo cách thường là ngồi xe lửa hoặc xe buýt. Đúng lúc này, Dương Hảo gọi điện tới, nói Tô Vạn đã khỏe, hôm nay có thể xuất viện.