Chương 33: Lối vào

Editor: An Nhiên

Ngô Tà đi tới sát rìa cồn cát, ba người theo đằng, Lê Thốc hỏi vấn đề cậu muốn biết nhất: "Phía dưới kia là nơi nào? Một hoàng lăng cổ đại hay là một công trình ngầm trong lòng đất của những năm 80 thế kỷ 20?"

Ngô Tà ngồi xuống, nói: "Thời Hán ở Trung Quốc, Badain Jaran là một vùng chết chóc, không chỉ có chiến tranh liên miên, trong sa mạc có rất nhiều khu vực con người không thể tới, nhất là vùng sa mạc trắng Cổ Đồng Kinh này, bị gọi là "sa mạc quỷ nuốt người". Khi đó Cổ Đồng Kinh cũng không phải như bây giờ không có gì cả, ở chỗ này có một di chỉ bỏ hoang, là một tòa thành chết được lưu lại bởi một dân tộc vô danh sau khi diệt vong. Khi quân đội triều Hán đi vào sa mạc đã mang ra bản đồ của Cổ Đồng Kinh, nói cổ thành này cất giấu một lượng lớn vàng bạc châu báu, đều là vật hiếm có trên thế gian."

"Tấm bản đồ kia về sau bị một nhà phong thủy trong triều đình phát hiện được, ông ta nghiên cứu tấm bản đồ đó trong nhiều năm, chỉ đưa ra một kết luận, nói tòa thành này thực chất không có gì. Ông ta căn cứ tấm bản đồ kia, vẽ lại một bản vẽ mặt phẳng, gọi là "Cổ Đồng sa hải đồ". Bản vẽ này vô cùng quỷ dị, người bình thường xem không hiểu hết huyền cơ bên trong, chỉ cảm thấy đây là một công trình kiến trúc, kỳ thực bên trong có một lượng lớn thiết kế theo huyền học, không biết có công dụng gì. Thật ra, ông ta đã lấy cơ sở trên cổ thành để vẽ ra kết cấu ngầm, cổ thành trong núi đá là một tòa tháp bằng đá, là lối vào trong lòng đất mà ông ấy vẽ ra được. Bản vẽ này về sau bị giấu trong bụng một tượng phật."

"Nhà Hán khi đó phái một quân đội mang theo tấm bản đồ này trở lại trong sa mạc tìm kiếm Cổ Đồng Kinh, vài cuộc chiến đã xảy ra, chuyện về sau được ghi lại rất mơ hồ, nhưng có thể khẳng định, không ai tìm được Cổ Đồng Kinh, vì thế cũng không có cách nào biết được bản vẽ "Cổ Đồng sa hải đồ" có chính xác hay không. Về phần vì sao cuối thập niên 70 thế kỷ 20 lại có công ty xây dựng dựa theo bản vẽ này để thiết kế một công trình hiện đại trong sa mạc thì chưa ai biết vì sao, nhưng cậu cũng nhìn thấy, biết bao nhiêu xác xe tải và cột mốc ranh giới ở đây, chứng minh rằng dưới tầng cát này, quả thực đã từng có một công trình hiện đại."

"Cậu còn nhớ bức ảnh một mỏm núi đá rất lớn mà tôi cho cậu xem lúc đó không?"

Lê Thốc gật đầu, hỏi: "Tôi vẫn tự hỏi, vì sao hai lần tôi tới nơi này đều không nhìn thấy nó?"

Ngô Tà chỉ phía trước: "Mỏm núi đá đó ở cách đây khoảng hơn 1km, là trung tâm cổ thành, vốn ở chỗ này có thể thấy, trước khi cậu tới, lần đầu tiên tôi đến đây, đã xảy ra chút chuyện, một người bạn của tôi nổi điên lên đã cho nổ tung tảng đá đó. Vì thế bây giờ cậu không nhìn thấy, thực chất đó cũng không phải là một mỏm núi đá, tôi đã đi vào một lần,"

"Bên trong có gì?"

"Tôi không cách nào hình dung phía dưới là cái gì, từ tình hình bên trong, dường như là một lăng mộ ngầm, nhưng tôi đã thấy rất nhiều cổ mộ, chưa từng thấy điều gì giống vậy, phía dưới đó có rất nhiều thứ đối với huyệt mộ mà nói, là bộ phận không thể xây dựng lên, tôi không đi vào quá sâu. Chỉ thăm dò 20% khu vực."

Ngô Tà nói xong nhìn cồn cát đối diện, ngọn đèn ở đối diện bắt đầu lóe lên, dường như có người đang gọi hắn. "Tiếp tục phối hợp với tôi là phương pháp duy nhất để giải quyết chuyện này." Hắn đứng lên, "Tôi phải đi rồi."

"Tiếp theo tôi nên làm gì?"


Ngô Tà nhìn trời, nói: "Cậu sẽ nhanh chóng biết được, bây giờ hãy kiên nhẫn chờ một chút. Tuy nhiên từ giờ trở đi, bất luận cậu dùng cách nào, đều phải cố gắng sống qua ba ngày kế tiếp. Ba ngày sau, mây đen che trời, Bồ Tát nhắm mắt. Bản vẽ trên người cô gái kia là tài nguyên bảo mệnh quan trọng nhất của các cậu. Bảo trọng."

Nói xong hắn nhảy xuống cồn cát, bắt đầu bước nhanh tới cồn cát đối diện. Lê Thốc thấy kỳ lạ, cậu cũng ngẩng đầu nhìn trời, liền thấy không biết từ lúc nào bầu trời đã bị che phủ bởi một đám mây đen rất lớn. Sau đó gió bắt đầu nổi lên, mây toạc ra để lộ bầu trời. Dương Hảo nói: "Tao thấy chuyện này thật vô nghĩa. Tiểu Lê, chúng ta đi về nhà đi, đừng dây dưa với mấy kẻ thần kinh này."

Lê Thốc lại cúi đầu nhìn sa mạc chung quanh, không biết vì sao, cả người bắt đầu run rẩy. Cậu hiểu ra ý nghĩa những lời nói của Ngô Tà, bất giác không rét mà run. Ngô Tà người này mấy tật xấu, không biết quá khứ hắn từng trải qua chuyện gì, lời nói ra thì nhẹ nhàng, nhưng tới cùng lại khá nghiêm trọng và đáng sợ.

"Sống qua ba ngày tiếp theo." Tô Vạn nhìn ba lô của mình, đếm ngón tay, "Rất đơn giản. Đừng nói chúng ta sống ba ngày, thức ăn và nước uống còn lại, sống năm sáu ngày vẫn là đơn giản, chỉ là bị nóng thôi."

Lê Thốc bỗng nhiên lao xuống sườn cồn cát, hô to với Ngô Tà: "Nếu như sống qua ba ngày sau, anh sẽ dẫn bọn tôi ra ngoài không?"

Ngô Tà không quay đầu lại, chỉ giơ ngón tay cái lên ra hiệu không vấn đề.

Ba người nhìn theo Ngô Tà biến mất trong bóng đêm, tròn mắt nhìn nhau, "Ba ngày tiếp theo, là tính từ bao giờ? Sắp qua mười hai giờ rồi." Dương Hảo hỏi.

"Tao nghĩ chắc là tính từ bây giờ." Tô Vạn giơ tay lên, trên đồng hồ đeo tay của cậu có một điểm sáng màu đỏ, bắt đầu phát ra tiếng tích tích.

"Đó là công năng gì vậy?"

"Cảnh báo tai họa thời tiết, khi độ ẩm và không khí thay đổi trên diện rộng sẽ tự động bật lên, một đèn đỏ sáng lên là cảnh báo mưa dông sấm chớp." Tô Vạn nói, "A, tao chỉ mang theo một cái ô, làm sao bay giờ?"

Lê Thốc nhìn trời, mây đen dày đặc, sức gió cũng rất mạnh, trong tầng mây cuồn cuộn như rồng, mây càng lúc càng thấp, quả thực giống như sắp sập xuống sa mạc.

"Có sét đánh?" Lê Thốc lẩm bẩm.


Tô Vạn chỉ lên trời, một tia sét rạch ngang màn đêm, chiếu sáng toàn bộ sa mạc. Trong nháy mắt mưa to tầm tã.

Ba người thấy trên mặt có cảm giác bị thiêu đốt, Lê Thốc sờ sờ, phát hiện làn da dính nước liền bong tróc. Lúc đầu ba người còn chưa phản ứng kịp, đến khi trên người bị dính sáu, bảy lỗ, bọn họ mới có nhận ra.

"Mẹ ơi!" Dương Hảo hét lớn một tiếng: "Mưa này có độc!"

Mưa này có tính ăn mòn, đau đớn cũng ập đến, cả bọn ôm đầu mà chạy, muốn tìm nơi trú mưa. Chạy về phía ô tô, ba người muốn chui vào lại thấy cửa xe đóng chặt, không cách nào mở ra được, đành phải chạy trở lại, luống cuống không biết chạy đi đâu, tất cả chen vào lều của Lương Loan.

Lương Loan bị tiếng sấm làm giật mình tỉnh giấc, vừa ngồi dậy liền thấy ba người bọn họ vọt vào, trên mặt đầy nước, sợ đến hét toáng lên.

Sợ nước mưa trên người dính vào da Lương Loan, sau khi đi vào cả ba lập tức tụm vào một góc, nhưng lều trại rất nhỏ, dù đã cố gắng ngồi sít vào một góc nhưng bốn người gần như cũng dính vào một chỗ.

"Cút ra ngoài!" Lương Loan nói, "Bằng không lão nương không khách khí."

"Bọn tôi ra ngoài sẽ chết, mưa này có thể làm cháy da người đó." Dương Hảo nói, "Chị không khách khí thì không khách khí, đến đây đi!"

Lương Loan nhìn tay của bọn họ một chút, nhíu mày: "Các cậu làm gì vậy, cởi quần áo ra!"

Lê Thốc ngẩn người: "Vậy chị cũng không cần hảo tâm như vậy, bọn tôi bây giờ không có lòng đâu."

"Nói linh tinh vừa thôi." Lương Loan nói, "Nước làm ướt quần áo sẽ ăn mòn đến bắp thịt, cởi quần áo, dùng nước sạch lau người đi."

"Nước trong ở ba lô bên ngoài." Tô Vạn nói, Dương Hảo reo lên: "Dùng hạt cát, hạt cát cũng có thể tắm."


"Đổ acid sulfuric lên người, lại lấy giấy ráp chà xát, đây là thập đại cực hình thời Mãn Thanh đó." Tô Vạn nói, "Dùng nước bọt được không? Chúng ta nhổ ra, gom lại." Nói xong liền nhổ lên người mình, Lê Thốc liếc mắt một cái, lời Tô Vạn đương nhiên là không nên nghe theo, nhưng cách nói của hắn chưa chắc đã vô ích.

"Dùng nước tiểu! Chị có cái chai không?" Lê Thốc hỏi.

Ba người ở trong lều hẹp, dùng bình nước của Lương Loan gom nước tiểu, sau đó lau người cẩn thận, Dương Hảo là người cuối cùng lau xong, Tô Vạn nhìn Lương Loan: "Chị ơi giúp một tay." Bị Lương Loan giáng cho một bạt tai, cuối cùng Lương Loan cũng bị dính nước tiểu đầy tay.

Trong lều mùi khai nồng nặc, Lương Loan nhanh chóng chịu thua, nói: "Các cậu tại sao lại tiểu khắm như vậy?"

Tô Vạn tự hào nói: "Tôi là xử nam nha, đương nhiên hỏa khí lớn."

Bỗng nhiên, Lê Thốc cũng cảm giác trên đầu có gì nhỏ xuống, mắng: "Con mẹ nó thằng nào tiểu ở trên đấy." Lau thử, ngẩng đầu lên thấy trên nóc lều đã bị hòa tan ra một lỗ.

Cầm đèn pin của Lương Loan soi tới lên, lều làm bằng chất liệu mỏng, bây giờ bị nước mưa dội vào, bắt đầu bị ăn mòn thủng lỗ đỗ, sắp bị ăn mòn rách toạc ra.

Sống qua ba ngày, có thể sống tiếp ba tiếng đồng hồ cũng là vấn đề. Ngô Tà chó má, hắn biết vì sao không nhắc tôi! Trong lòng Lê Thốc mắng chửi, nghĩ thầm: kẻ tâm thần kia làm chuyện gì đều có mục đích của mình, hắn không nhắc nhở một câu, ép chúng ta vào tình cảnh này là có ý gì, hắn muốn mình đối mặt với tình huống khó giải quyết như thế, không sợ mình không chịu đựng được sao?

Bên ngoài lại có mấy tiếng sét, mưa càng lớn, tiếng mưa rơi ào ào bên tai như súng máy rền vang, Lê Thốc bỗng nhiên ý thức được mục đích của Ngô Tà, nói với Lương Loan: "Đi giầy vào, bọc hết những chỗ hở ra trên người lại."

"Cậu muốn làm gì?"

"Chúng ta phải đi xuống dưới, xuống hoàng lăng dưới cát. Bây giờ mưa to sét đánh, hẳn là những dây leo đó không nghe được gì. Thảo nào Ngô Tà nói chúng ta sẽ nhanh chóng biết tiếp theo nên làm gì."

"Ngô Tà?" Lương Loan nghi hoặc, "Hắn đã tới?" Lê Thốc đã đứng dậy bắt đầu chuẩn bị.

Bên ngoài mưa rơi càng lớn, không được tiếp tục do dự, bốn người đội lều lên, cắt dây dưới đáy, sau đó thu thập hành lý của mình, bắt đầu lảo đảo đi xuống cồn cát như cosplay rùa, đi tới hướng Ngô Tà rời khỏi, do không nhìn được phương hướng nên ba người chống lều lên, để Lương Loan thấp nhất cúi xuống nhìn đường.

Vất vả lắm mới tới được cồn cát nơi Ngô Tà xuất hiện thì trên lều đã có mười mấy lỗ thủng nhỏ. Bọn họ bắt đầu vòng quanh chỗ đó, Tô Vạn hỏi: "Lối vào ở đâu?"

Lê Thốc cúi mặt nhìn chung quanh, một tia sáng lóe lên trong đầu cậu, cậu thấy tấm bia "Ly nhân bi" lúc trước vậy mà đứng cách mình tầm bốn bước, "Chỗ đó!"


Theo tình hình lúc trước, đây nhất định là ký hiệu Ngô Tà để lại.

Bốn người đi tới, đến trước bia "Ly nhân bi", dùng lều che bia lại, Lê Thốc đến nhổ bia lên, rút vài cái, bia lỏng ra, cát dưới chân họ bỗng sụp xuống. Dưới cát xuất hiện một cái giếng bằng đá, được đậy lên bằng một miếng tôn. Mở miếng tôn ra, có một cái thang dây treo ở miệng hầm. Lê Thốc là người thứ nhất bò xuống, tiếp theo là Lương Loan và Tô Vạn, Dương Hảo là người cuối cùng.

Kết quả là khi Dương Hảo xuống, dùng tấm tôn đậy lên, ngay lập tức nước mưa đổ xuống, nóng rát khiến hắn gào lên, trượt chân ngã xuống, tiện thể kéo theo mấy người kia cùng cát, lều trại, tất cả trôi xuống dưới.

Ngô Tà khoác áo mưa vải bố màu đen, đứng trên cồn cát, yên lặng nhìn bọn Lê Thốc che lều tìm kiếm "Ly nhân bi" .

Cho đến tận khi cồn cát đột nhiên sụp đổ, mấy người lăn vào rồi biến mất.

Vương Minh sau lưng hỏi: "Ông chủ, anh có cảm thấy như vậy vẫn hơi mạo hiểm không?"

"Sau khi trở về từ Tây Tạng, tôi rất ít khi nhìn lầm người." Hắn xoay người nói với Hắc Nhãn Kính ở cách đó xa xa, "Chuyện ở đây nhờ anh."

Hắc Nhãn Kính gật đầu, hắn che ô, tay đút túi: "Cậu thực sự đã thay đổi rất nhiều."

Ngô Tà không để ý lời đó, hắn không có tâm tư quan tâm tới những điều này, từ rất lâu rồi, hắn đã học xong đạo lý chỉ nhìn kết quả.

"Anh thực sự không phải họ Trương?" Ngô Tà cuối cùng hỏi Hắc Nhãn Kính một câu.

Hắc Nhãn Kính sờ sờ lồng ngực của mình: "Họ Trương ai cũng không biết đau, dù thế nào thì tôi đây vẫn còn biết đau mà."

"A, bây giờ ngay cả anh tôi cũng không bằng." Ngô Tà nói, phất tay cùng Vương Minh hai người đi xuống cồn cát.

Hắc Nhãn Kính gọi: "Đừng hại chết chính mình, nếu không tôi rất khó ăn nói."

Ngô Tà không để lọt tai, mưa bắt đầu nhỏ lại, hắn kéo tóc của mình, lộ ra đầu trọc bóng loáng, đeo kính mắt lên, có thể thấy bên trong áo mưa của hắn là y phục của lạt ma.