Edit: Thỏ

Sáng hôm sau, đúng 8 giờ thì Trần Thần bị Tiếu Nhạc Nhạc lay tỉnh. “Trần Thần, dậy đi, chúng ta phải đến nhà thầy Ngô sớm một chút!”

“Trời ơi.” Trần Thần kêu rên một tiếng, mặt mày ủ rũ: “Đợi buổi chiều ban 18 đến học thì mình đi chung, giờ này đến không có ai cậu không sợ hả?”

“Không sợ!” Tiếu Nhạc Nhạc ưỡn ngực tự tin. “Tất cả vì thầy Ngô thân yêu! Vừa hay ít người thì có thể quan sát kỹ!”

Tiếu Nhạc Nhạc một hai kéo Trần Thần dậy, ăn sáng xong đã muốn xuất phát rồi.

“Còn bị thương mà muốn đi đâu?” Mẹ nhỏ giằng nhỏ lại, trừng mắt.

“Con ghé nhà thầy Ngô mà.”

“Bị thương không được đi lung tung! Con ngã chưa đủ đau chắc?”

“Cặp còn để ở nhà thầy, Trần Thần cũng muốn đi lấy. Con còn bài tập chưa làm xong đây.”

“Mẹ và Trần Thần sẽ đi lấy về.”

“Nhưng con muốn tự đi…”

“Không được, con bị thương phải ở nhà nghỉ ngơi!”

“…” Tiếu Nhạc Nhạc xoắn xuýt nhìn gương mặt không-thể-thỏa-thuận của mẹ, chỉ đành dùng ánh mắt mong chờ tha thiết ngó Trần Thần lom lom. “Nhớ quan sát kỹ nhé…”

“Ừm…” Trần Thần khẽ đáp, kỳ thực nó cũng chẳng muốn đi!

“Cũng không mất đâu được!” Bà Tiếu còn cho rằng con gái đang lo lắng Trần Thần không đem cặp về cho mình nên mới dặn dò như thế, vì vậy bà thay giày rồi cùng Trần Thần đi đến nhà thầy Ngô.

Không biết có phải ảo giác hay không mà Trần Thần luôn cảm thấy trong nhà thầy Ngô âm u vô cùng, tuy nhiên lúc cầm đồ vật ra ngoài thì Trần Thần cũng không phát hiện điều gì kỳ quái cả.

***

Đưa nhóm học sinh đến bổ túc rời khỏi nhà, bấy giờ Ngô Đồng mới lái xe đến trạm xe lửa. Anh thản nhiên dùng chiếc điện thoại đời cũ mà bấm gọi số của Trần Dương. Tuy rằng đây là đồ cổ mấy năm trước nhưng vẫn nghe gọi bình thường.

“Dương tử, anh tới chưa?”

“10 phút nữa tới, chú mày đang ở trạm?”

“Ừ, chốc nữa anh rẽ phải ấy, em chờ ngay chỗ điện thoại công cộng.”

“OK.”

Chờ gần nửa giờ mới thấy Trần Dương từ trong trạm bước ra. Vừa trông thấy Ngô Đồng thì y hưng phấn lộc cộc chạy đến. Dáng vóc Trần Dương bình thường, mặt cũng bình thường nốt, thế nhưng tính nết đặc biệt rộng rãi.

“Chờ lâu, chờ lâu, xe lửa trễ gần 10 phút.”

“Không sao.” Ngô Đồng cầm hành lý của Trần Dương bỏ vào cốp xe. “Mệt không?  Ăn cơm trước hay về nhà trước?”

“Vô tư đi chú mày, về nấu mì ăn là được. Anh còn nhớ tay nghề của chú lắm cơ.” Trần Dương liếm môi lộ ra vẻ mặt thèm thuồng nhỏ dãi. Y phấn khích hỏi Ngô Đồng. “Đây là xe chú mua hay thuê vậy?”

“Mua hồi trước.”

“Giỏi! Anh còn chưa có việc mà chú đã tậu xe rồi! Không ăn mì nữa, chú làm cái khác cho anh đê.”

“Ừ ừ!” Ngô Đồng bất đắc dĩ gật đầu và đẩy mạnh y vào trong xe. “Về thôi.”

Bọn họ về tới nhà, Ngô Đồng làm hai món một canh gọi là ‘bữa cơm đầy phong phú.’

“Chú khá thật.” Trần Dương vừa khen vừa gắp rau. “Chú nấu ăn vẫn ngon lành.”

“Ăn nhiều đi, em làm cũng nhiều nên đừng lãng phí.”

Cơm nước xong xuôi, Ngô Đồng do dự chốc lát thì đành để cho Trần Dương ở căn phòng dưới lầu, còn giúp y trải sẵn chăn đệm. “Nhà vệ sinh có vòi sen, mấy thứ khác không cần nhập mật mã cũng có thể dùng. Hôm nay anh ngồi xe cả ngày rồi, thôi ngủ sớm đi.”

“Ừ, chú cũng nghỉ sớm.”

Trần Dương sắp xếp đồ đạc của mình một chút rồi lên mạng đánh hai ván game, sau đó y đóng chặt cửa sổ. Không hiểu sao cứ có cảm giác trong nhà lạnh hơn ngoài trời, y vẫn nên tắm sớm rồi ngủ một giấc ấm áp thì hơn.

Vào nhà vệ sinh vặn nửa ngày vẫn là nước lạnh, Trần Dương bèn lẹp xẹp mang dép chạy lên lầu hai tìm Ngô Đồng, gõ cửa: “Ê, chú ngủ chưa đấy?”

“Chưa ngủ, sao vậy?” Ngô Đồng mở cửa phòng, anh vẫn đang mặc áo tắm và tóc chưa khô, hiển nhiên vừa mới tắm xong.

“Phòng tắm ở dưới không có nước nóng, chú coi giúp anh đi?”

“Chắc lâu quá không dùng nên hư rồi, anh cứ lên đây tắm.” Ngô Đồng nghiêng người để Trần Dương vào phòng. “Em mới tắm xong, bên trong còn nóng lắm.”

“Chú mày đúng là lù khù vác lu chạy.” Trần Dương mờ ám nháy mắt. “Có phải chú quen bạn gái không? Nhìn dấu hôn gợi cảm kia kìa.” Dứt lời chỉ trỏ cần cổ của anh.

“Đừng đoán mò, đó là mụn nhọt mà thôi.” Ngô Đồng nhăn mi đáp.

“Chú mày gạt anh chắc! Anh đây cũng dày dặn tình trường!” Trần Dương khà khà cười gian xảo, vung tay vỗ bốp vào mông Ngô Đồng. “Bạn gái chú…”

Lời còn chưa dứt thì nhiệt độ trong phòng đã giảm xuống, một trận gió thổi xộc vào mắt Ngô Đồng khiến anh không biết ai đang gào thét.

[ Mày muốn chết! ]

Rầm một tiếng, hình như có gì đó rầm rầm ngã xuống đất. Ngô Đồng cuống cuồng mở mắt tìm kiếm bóng dáng Trần Dương, chỉ thấy y va vào bàn trà đầy đau đớn.

“Cái gì vậy…” Trần Dương đầu óc hỗn độn nằm trên đất, y mơ hồ nhìn thấy một người đứng từ trên cao nhìn xuống mình.

“Trần Dương, anh có sao không?” Ngô Đồng vội vàng toan chạy tới, nhưng rồi hoảng sợ nhận ra mình làm cách nào cũng không thể đến gần.

[ Chết đi. ]

Có ai đó cười gằn, giọng điệu đầy ác ý.

Trần Dương chỉ cảm thấy một bàn tay lạnh lẽo thít chặt cổ y, đem y nhấc bổng khỏi mặt đất, kéo y đặt đến bệ cửa sổ. Y cảm nhận được luồng gió đêm thổi qua gò má y, lạnh lẽo tương tự.

“Buông ra…” Trần Dương giãy dụa muốn gỡ bàn tay đang siết cổ mình, nhưng tay kia sức lực vô cùng lớn khiến y không thể nào cựa quậy.

“Dừng tay! Anh không thể làm thế!”

Nhưng người nọ không hề để tâm. Nửa thân Trần Dương đã nhoài ra khoảng trống. Tuy nơi này là lầu hai nhưng Ngô Đồng tin rằng hắn có thể khiến Trần Dương ngã chết tươi hoặc bóp chết Trần Dương trong gang tấc.

“Vu Sinh! Anh buông tay! Dừng lại!” Thì ra một người đàn ông cũng có thể thét lên thanh âm sắc nhọn đâm vào tai khiến người ta đau đớn như thế.

Ngô Đồng không dám chớp mắt mà nhìn chằm chặp Trần Dương, chẳng biết có phải trừng quá lâu không mà hốc mắt trở nên nóng hổi. Anh thấy một bóng ma vụt đến trước mặt mình, tiếp theo rơi vào một vòng ôm lạnh lẽo.

Thân thể anh cứng đờ. Một đôi tay chậm rãi mơn trớn sau lưng anh khiến anh sởn gai ốc, nước mắt không kìm được mà tuôn rơi.

“Đồng Đồng, sao em khóc? Có phải nhìn thấy tôi nên vui vẻ hay không?” Vu Sinh sâu kín thở dài, trên sàn nhà kết thành một tầng sương trắng, trong thanh âm mang theo oán khí và phẫn nộ. “Nhưng vì sao em vẫn trốn tôi? Em đồng ý đón nhận người khác nhưng vẫn không muốn đón nhận tôi? Rõ ràng tôi đối xử tốt với em như vậy, ngay cả mạng sống cũng chẳng tiếc cho em, tại sao em không thể nhìn tôi một lần?”

Giọng nói Vu Sinh ngày càng trầm, Ngô Đồng run rẩy liên hồi trong lồng ngực hắn: “Vu Sinh, anh chết rồi…”

“Ừ đấy, tôi đã chết, nhưng tôi không buông tay em. Tôi vẫn ở đây với em mà, nhưng tại sao em muốn rời khỏi? Tôi đợi em từng ngày dài đằng đẵng, tôi sẽ không bao giờ để em ra đi!”

Một trận gió bất thình lình thổi bay tóc Ngô Đồng, cửa phòng ‘ầm’ một tiếng đóng lại, Ngô Đồng bị đè xuống giường, anh cảm nhận được tấm chăn mềm mại bên dưới và gã đàn ông bên trên mình tuy không cường tráng nhưng sức lực vô biên. Môi hôn lạnh lẽo và dịu êm rơi trên trán Ngô Đồng, đến mũi, đến gò má rồi đôi môi…

Ngô Đồng biết lần này mình không thoát được.

Trần Dương bị ném ra ngoài khiến y đau nhức và khốn đốn. Y lồm cồm gắng gượng ngồi lên, y do dự một giây để suy nghĩ mình nên đánh bài chuồn hay xông vô giải cứu anh em chí cốt.

Y nghiến răng chạy tập tễnh đến trước cửa phòng, gõ um sùm hết cả. “Ngô Đồng ơi! Chú có trong đó không? Ngô Đồng!”

“Cút ngay!” Thanh âm trầm khàn từ bên trong truyền đến, rõ ràng là chất giọng của quỷ kia.

Trần Dương ngừng gõ, tay run lên. Y hít sâu một hơi, sau đó cắn răng tiếp tục gõ cửa. “Ngô Đồng ơi, Ngô Đồng! Tao cho mày biết, mày thả nó ra! Bằng không, tao… tao phá cửa à!”

Bên trong không có ai nói chuyện, y chỉ nghe thấy một chút âm thanh kỳ quái.

Mình làm được mà, mình làm được. Trong kia là anh em tốt, mình phải cứu vớt nó thôi!

Tâm lý được chuẩn bị kỹ càng, Trần Dương cố nén đau mà tông vào cửa.

“Muốn chết!” Cửa vẫn vẹn nguyên nhưng Vu Sinh thì nổi giận. Bề mặt ván cửa đã kết đầy sương trắng từ dưới đất lên. Trần Dương sờ sờ, ngón tay suýt chút thì đông cứng.

“Trần Dương, đi đi… A… Em không sao… Em biết hắn…” Thanh âm đứt quãng của Ngô Đồng vang lên.

“Ngô Đồng! Chú ổn chứ? Anh vào cứu chú đây!”

“Đừng!” Giọng Ngô Đồng đột nhiên hét lớn. “Anh không cần, a… quan tâm em! Bọn em, a… đều, đều sẽ ổn.”

“…” Nét mặt Trần Dương vô cùng kỳ quái, y đứng ngây ra đó, vì sao giọng của Ngô Đồng lại… phóng đãng như vậy?

Bên trong dần dần vang lên tiếng rên rỉ và tiếng va chạm lép nhép, vì sao lại không có chút cảm giác nào của vụ án mạng sắp xảy ra. Trần Dương chợt thấy tam quan của mình hơi bị nát.

Trần Dương nuốt nước bọt, ngay cả giọng nói cũng run lên. “Vậy, vậy anh ở đây, chú có gì cứ to tiếng gọi anh là được.”

Trần Dương yếu ớt bám vào tường đi đến bàn trà, y ngồi trên ghế, thỉnh thoảng sẽ có một tiếng rên cao vút vang lên.

Tình người duyên ma còn triền miên… Trong đầu y hiện lên bảy chữ này.

***

Trần Dương bị đông lạnh mà tỉnh, y thảng thốt từ trong giấc mơ hỗn loạn mở mắt ra. Trước mặt y là một người đàn ông lạnh lẽo nhìn y chằm chằm.

“Anh, anh là ai thế?” Trần Dương sợ đến mức líu lưỡi.

“Đi mua thuốc cho Đồng Đồng.”

“Mua, mua thuốc?!” Trần Dương rốt cuộc nhận biết người này là ai, không phải là ác quỷ ngày hôm qua? “Anh đã làm gì Ngô Đồng? Tôi, tôi muốn vào xem nó…”

Dưới ánh nhìn của Vu Sinh, khí thế của Trần Dương ngày càng mai một.

Vu Sinh do dự gật đầu, rồi hắn quay lưng bước vào trong.

Trần Dương cúi đầu nhìn sàn nhà và gót chân Vu Sinh. Chỉ thấy hắn từng bước từng bước mà đi, ngoại trừ không có bóng thì chung quy cũng bình thường chán. Đúng là phim ảnh toàn gạt người!

Cửa phòng đẩy ra, rõ ràng chỉ là tiếng mở cửa thông thường nhưng lọt vào tai Trần Dương lại khiến y run lên, co rụt bả vai mà đi đến.

Ngô Đồng còn đang ngủ say, cả người chôn trong chăn chỉ lộ ra gương mặt nhỏ nhắn ửng hồng.

Trần Dương đưa tay muốn sờ trán Ngô Đồng nhưng đã bị Vu Sinh tóm chặt. “Muốn làm gì đấy?”

Trần Dương có cảm giác tay mình sắp đóng băng. “Tôi, tôi chỉ định xem Ngô Đồng có sốt hay không.”

“Bị sốt.” Dứt lời hắn vẫn không buông tha. Một đôi con ngươi đen ngòm bất động nhìn chòng chọc Trần Dương, tuyệt đối không cho y có cơ hội đụng vào.

“Ừ, không cần sờ đâu.” Trần Dương mau chóng rút tay về, y xoa xoa cổ tay lạnh cóng. “Thuốc hạ sốt, còn gì nữa không?”

“Thuốc bôi nơi đó bị tổn thương.”

“…” Bố mày thèm biết nơi đó là nơi nào! Trần Dương khóc không ra nước mắt. “Vậy tôi đi mua thuốc, anh có cần mua thức ăn không?”

“Không cần, tôi sẽ nấu cho Đồng Đồng. Anh mau về đây, Đồng Đồng phải uống thuốc.”

“OK.” Trần Dương lê lết thân xác tàn tạ ra sân, dưới ánh mắt quái dị của dược sĩ mà mua thuốc chữa vết thương, thuốc hạ sốt, thuốc bôi cho chỗ đó.

Đời người gian nan quá thể…