Lấy cớ là trời mưa, Lục Xuyên nhốt Kim Hạ trong khách sạn một ngày trời, cùng anh đại chiến 300 hiệp.

Trên thực tế, Kim Hạ đã không còn sức phản kháng, đêm qua anh ép buộc làm cô cả người bủn rủn, cơ hồ muốn chết đi, hôm nay lại vây cô giữa bồn rửa mặt, anh bế cô ngồi lên trên, mạnh mẽ chế phục, mãi mãi không thay đổi.

Có lẽ anh đã nhịn lâu lắm rồi, cảm tưởng như núi lửa phun trào, từ trên giường xuống đến thảm, tới bàn làm việc, vô phòng tắm, gần như những nơi có thể làm, anh đều thử vài lần, thay đổi không biết bao nhiêu loại tư thế, Kim Hạ chỉ cảm thấy phía trong bắp đùi bị kéo căng sắp đứt, giữa hai chân vẫn ẩm ướt dính dính một mảnh.

Ba bữa đều kêu phục vụ phòng ở khách sạn, nằm trên giường ăn, Lục Xuyên luôn ôm cô vào ngực, như đang ôm lấy một bảo bối trân quý, không chịu buông tay. Cứ như vậy hàng đêm hoang lạc, gần như xuyên suốt toàn bộ chuyến du lịch, khiến người ta nghĩ lầm là đôi vợ chồng trẻ đang trong tuần trăng mật, mới có thể luôn muốn ở trên giường không chịu xuống.

Từ Ô trấn đến Tô Châu, qua Hàng Châu, cuối cùng đến Thượng Hải, ngủ lại ven bờ sông Hoàng Phổ.

Buổi tối hai người đi dạo tất cả các cảnh đẹp bên ngoài rồi mới trở về khách sạn nghỉ ngơi, Kim Hạ đứng trước cửa sổ sát đất, thu vào tầm mắt là đèn đuốc huy hoàng từ các biểu tượng của Lục gia và tháp truyền hình mệnh danh “Hòn ngọc phương Đông”, bất thình lình điện thoại Lục Xuyên vang lên. Anh đang đi tắm, di động để ở trên bàn, thật ngoan cố reo thật lâu mới chịu ngừng lại.

Đợi đến khi Lục Xuyên từ phòng tắm đi ra, Kim Hạ nói với anh: “Vừa có điện thoại tìm anh.”

Lục Xuyen cầm lấy điện thoại nhìn: “Là số lạ.”

“Anh không gọi lại sao?”

Lục Xuyên đút điện thoại vào túi áo, từ phía sau ôm lấy cô: “Việc gì phải gọi, nếu có việc gấp, đối phương sẽ gọi lại.”

Kim Hạ nghĩ lại cũng thấy đúng, liền không nói gì nữa, Lục Xuyên cắn cắn cổ cô: “Ngoan, mau đi tắm, anh chờ em.”

Mặt Kim Hạ nóng lên, rất nhanh tránh khỏi vòng tay anh chạy vào phòng tắm, trước kia cũng không thấy anh không biết thoả mãn như vậy, cô chỉ nghe phụ nữ 30 như sói, 40 như hổ, không nghĩ đến đàn ông cũng vậy, càng ngày càng mãnh liệt.

Lục Xuyên nằm trên giường, mở tivi lên, chốc lát sau di động lại vang, vẫn là dãy số khi nãy, anh nhìn nhìn, tiện tay kết nối: “Alo?”

“Là em, Kỳ Thư.”

Lục Xuyên không khỏi kinh ngậc, không biết vì sao, giọng cô nghe qua có chút run run: “Sao cô biết số của tôi?” Lần trước ở cửa nhà thấy cô ta đã gai mắt, lần này thì đến di động, hoá ra cô ta không chỉ tra được anh sống ở đâu, còn lấy được số điện thoại di động của anh.

Trước đây lúc còn đi học, chỉ cảm thấy cô ta cố chấp, không đạt được mục đích thì không từ bỏ, bây giờ nghĩ lại, hành động lúc này của cô ta cùng phụ nữ trăm phương nghìn kế, muốn dây dưa với anh, sao lại có chút giống nhau?

“Thật xin lỗi, em biết anh đã nói em không nên tìm anh, lần trước là em không đúng, không nên uống rượu chạy đến trước nhà anh quấy rối.” Kỳ Thư có chút nghẹn ngào: “Nhưng bây giờ em cũng là bất đắc dĩ, em về nước chưa được bao lâu, ở Bắc Kinh không có bạn bè nào, cũng chỉ có một mình anh, em không biết có thể tìm ai.”

Thanh âm cô nghe qua thê thảm đáng thương, pha lẫn sự kinh sợ, xung quanh còn truyền đến tiếng gõ cửa, Lục Xuyên không khỏi nhíu mày: “Đã xảy ra chuyện gì?”

Kỳ Thư gần như muốn khóc: “Em cùng giám đốc đài truyền hình đi công tác, giám đốc đài mượn rượu làm bậy, muốn em vào phòng với ông ta, em không chịu, ông ta còn nói em mà còn làm cao, sẽ huỷ chuyên mục của em, bây giờ còn chạy đến nhà em gõ cửa, em rất sợ, em không biết nên làm gì bây giờ…”

Lục Xuyên trầm mặc chốc lát: “Cô khoá trái cửa phòng lại, lão ta sẽ không vào được.”

“Em đã khoá, nhưng vẫn rất sợ, không biết ông ta muốn quấy rầy em đến khi nào, hơn nữa nếu ông ta thật sự tức giận, muốn huỷ chuyên mục của em, chẳng khác nào em mất đi công viêc, em nên làm gì bây giờ đây?”

“Cô trước gọi cho phục vụ của khách sạn, nói có người quấy rầy, mời bọn họ đến xử lý một chút.”

“Anh có thể giúp em hay không, em biết anh quan hệ rộng, anh giúp em nói roc với giám đốc truyền hình một chút, nói ông ta sau này không nên dùng quy tắc áp chế em, cũng không được huỷ chuyên mục của em?” Kỳ Thư gần như khóc không thành tiếng: “Em không thể mất đi công việc này, em đã mất anh, lại mất đi công việc, em sẽ không còn gì nữa…”

Lục Xuyên trầm mặc không nói, không giúp cô ta, dường như có chút không còn tình người, hai người cho dù đã chia tay, không thể làm bạn bè, nhưng cũng không đến mức trở thành kẻ thù, không đến mức trơ mắt nhìn cô ta gặp kẻ xấu mà khoanh tay đứng nhìn, nhưng giúp cô ta, lại sợ cô ta hiểu lầm, có khả năng dựa vào tình bạn cũ của bọn họ mà nối lại tình xưa, càng sợ mấy lời đồn đãi không hay rơi vào tai Kim Hạ, phát sing nghi ngờ không đáng có, tính chất công việc của anh cần xã giao, đã không thể để cho cô yên tâm, cho nên trong việc này, anh càng phải chú ý hơn nữa, trước tiên phải giữ vững hình tượng của mình, có được niềm tin của cô.

“Cô trước gọi điện cho tổng đài, còn chuyện công việc của cô, chờ tôi suy nghĩ xong sẽ có câu trả lời thuyết phục cho cô.”

Kỳ Thư nức nở, cảm kích: “Cảm ơn anh đã cân nhắc.”

“Tự cô cần cẩn thận một chút.” Tắt điện thoại, Lục Xuyên không khỏi ngẩn người, người trong truyền thông nước không sâu thì đục, đã chọn đi con đường này, không có người làm chỗ dựa bảo vệ, đúng là không dễ. Nghĩ đến cô ta là phụ nữ, buổi tối bị nhốt trong phòng ở khách sạn, bên ngoài còn có lão cầm thú quấy rầy, anh khó tránh khỏi có chút lo lắng, nhưng cẩn thận nghĩ lại, hẳn cũng không có chuyện gì, cửa phòng đã khoá, người bên ngoài cũng không vào được, đợi ngày mai, ban ngày ban mặt, ai cũng không dám làm gì nữa, ngoài mặt lại tiếp tục bằng mặt không bằng lòng.

Kim Hạ tắm rửa xong đi ra, lên giường tựa vào bên người anh, Lục Xuyên ôm chầm lấy bả vai của cô, theo bản năng thở dài, Kim Hạ phát hiện hỏi: “Sao vậy, có tâm sự?”

Lục Xuyên không tiện nói thẳng, sợ cô nghĩ nhiều, nói: “Ngày mai trở về, em trở lại sống chung với anh đi.” (AN: hình như đây là bệnh chung của đàn ông thì phải, cứ nghĩ là ko muốn người nữ nghĩ nhiều nên ko nói nhưng ngược lại ko nói lại làm cho họ sinh nghi hơn. Đã yêu thì phải tin tưởng và san sẻ cùng người mình yêu chứ!!! mình ghét nhất con trai như vậy)

Kim Hạ sửng sốt, chưa từng nghĩ anh lại nhắc đến chuyện này. Cùng anh hẹn hò, lên giường, cô cảm thấy đấy là chuyện thuận theo tự nhiên, nhưng việc ở chung, không biết vì sao cô có chút kháng cự, cảm thấy hai người hình như còn chưa đến mức đó.

“Em còn chưa chuẩn bị tốt tâm lý, lại nói, anh cũng phải để em nói với ba em và bà nội nữa chứ.”

Lục Xuyên không thuận theo không buông tha, xoay người một cái liền đè lên cô, ôm chặt thắt lưng cô kiên quyết nói: “Thưa chuyện thì có thể, nhưng cuối tuần phải đến ở với anh, nếu dám nói không, anh sẽ làm đến mức khiến em phải nói vâng.”

Kim Hạ nhìn mắt anh, phát ra tia sáng xanh mượt như sói đói, khó khăn nuốt nước bọt: “Ban ngày thì có thể, nhưng buổi tối em phải trở về, chờ chuyện này chắc chắn lại trở về.”

Lục Xuyện suy nghĩ một lát, gật đầu đồng ý, tiếp theo liền bao phủ lên môi cô, lại một đêm xuân sắc.

Ngày hôm sau ở sân bay Phổ Đông – Thượng Hải, lại nhận được điện thoại Kỳ Thư, tuy rằng anh không lưu số của cô ta, nhưng bất đắc dĩ trí nhớ không tệ, nhìn dãy số hiện trên điện thoại liền biết ngay là cô ta. Di động đã nắm trên tay, Kim Hạ ở ngay bên cạnh anh, nếu không tiếp, nói là người lạ, sẽ khiến người ta nảy sinh hoài nghi, anh đành phải chuyển điện thoại sang tay trái, tiếp: “Alo?”

“Là em.” Thanh âm thật cẩn thận: “Không quấy rấy đến anh chứ?”

“Không có, chuyện gì?”

“Cũng không có gì, sợ anh lo lắng, muốn nói với anh một tiếng, ngày hôm qua nhân viên khách sạn khuyên giám đốc đài truyền hình đi rồi, sáng hôm nay, mọi người đều giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, em cũng không chịu uỷ khuất gì.”

“Vậy là tốt rồi.”

“Nghe nói giám đốc đài truyền hình là người lòng dạ hẹp hòi, em đoán ông ta quay lại chắc chắn sẽ ngáng chân em, không biết sau này, em có qua được hay ko.”

“Chuyện này tôi sẽ để ý, về rồi nói tiếp.” Tắt điện thoại, Lục Xuyên ngắm nhìn Kim Hạ, nha đầu ngốc đang lục lọi tìm gì đó trong túi: “Chứng minh thư của anh đâu? Đến lúc phải đăng ký rồi.”

Lục Xuyên lấy ví tiền ra, rút chứng minh thư đưa cho cô: “Đây này.”

Trở lại Bắc Kinh, anh đưa Kim Hạ về trước, trở lại Bán Đảo Thành Bang, sau khi anh suy nghĩ thật lâu, vẫn quyết định giúp Kỳ Thư một lần, dù sao từng có khoảng thời gian yêu nhau, anh không thể thờ ơ.

Lấy điện thoại di động ra, anh liên lạc với Trầm Dục: “Giúp mình một chuyện.”

Trầm Dục ở đầu kia vui vẻ mặt mày như hoa: “Ai za, tuần trăng mật trở về rồi? Có miệt mài quá độ hay không hử? Cậu phải biết rằng, mùa xuân là mùa động dục, nhưng làm không tốt thì sẽ chảy máy mũi đấy.”

“Cậu đừng có nói linh tinh. Còn nữa, sao cậu biết bọn mình đi du lịch?”

“Mình tình cờ gặp ba Tiểu Hạ đến bệnh viện lọc thận, liền thuận tiện hỏi thăm. Đúng rồi, muốn mình giúp chuyện gì?”

“Giúp mình chăm sóc giám đốc đài truyền hình chỗ Kỳ Thư, khiến lão ta đúng mực chút.”

Đầu kia trầm mặc thật lâu: “Cậu gặp lại cô ta?”

“Lần trước ở buổi tiệc trong ngành bất động sản trùng hợp gặp.”

Trầm Dục thở dài: “Người anh em, đừng trách mình lắm mồn, mình có lòng tốt nhắc nhở cậu, cậu bây giờ là người có chủ, đừng phạm bất cứ sai lầm nhỏ nào.”

“Mình biết, cho nên mới nhờ cậu đi làm chuyện này, không muốn người ngoài hiểu lầm gì.”

“Mình nói rõ cho cậu, mình không muốn giúp cô ta, đầu không lớn như vậy, thì đừng mang cái mũ lớn thế, bộ dáng xinh đẹp muốn làm cao, một thân một mình lại không muốn bị chèn ép, mình thấy chuyện này rất khó tránh khỏi, cậu thay cô ta chắn được một lần, có thể thay cô ta chắn cả đời?”

Lục Xuyên im lặng thật lâu: “Coi như là mình thiếu nợ ân tình với cậu, giúp cô ta lần này, dù sao mình cũng nợ cô ta, lần này xem như trả lại cho cô ta.” Anh từng là người đàn ông đầu tiên của cô ta, rốt cuộc trong tim vẫn không đành lòng.

Trầm Dục hiểu ý của anh: “Được rồi, nếu cậu đã nói như vậy, mình liền giúp cậu lần này, nhưng chuyện này cậu giấu cho kỹ, trăm ngàn lần không thể để Tiểu Hạ biết.” Nói đến đây, giọng anh có chút cứng rắn: “Bởi vì chuyện đó, lúc trước mình hình như, có lẽ, có khả năng, ngẫu nhiên ở trước mặt cô ấy đề cập đến Kỳ Thư, cô ấy đại khái biết chút chuyện của hai người.”

Trầm Dục nhắc đến chuyện này, Lục Xuyên liền cười lạnh: “Cậu không nói mình cũng quên, món nợ này còn chưa tính với cậu, cậu nhớ rửa cổ chờ đấy.”

Trầm Dục: “A hả?”

Không lâu sau, Kỳ Thư đã bị đài trưởng một mình kêu đi nói chuyện, đài trưởng lời nói khẩn thiết bên ngoài thì biện minh hôm đó say rượu làm bậy, xin cô không cần để ở trong lòng, về việc muốn hủy chuyên mục của cô cũng là lão nhất thời nói bậy, coi như chưa từng phát sinh. Kỳ Thư trong lòng biết rõ, mặc dù Lục Xuyên không ra mặt giúp cô, nhưng anh đã đứng đằng sau giúp cô giải quyết mọi chuyện. Có lẽ người đàn ông này, trong lòng còn có cô.