Giang Ngọc nhẹ nhàng phiêu hốt trở về phòng, nụ hôn bất ngờ vừa rồi khiến nàng buồn nôn rất lâu!

Buồn cười thay Giang Ngọc nàng dĩ nhiên sẽ bị một nam tử cưỡng hôn!

...

Tối nay nàng đã sai người bẩm báo Vĩnh Ninh công chúa không cần chờ nàng, nàng muốn một mình yên tĩnh.

...

Nàng mạn vô mục đích đi về phía trước, ngẩng đầu, lại phát hiện bản thân dĩ nhiên đã ma xui quỷ khiến đến ngoài cửa phòng của Nam Cung Diễm...

Nàng lại nhớ nàng ấy, rất muốn gặp nàng ấy! Ôm nàng ấy, thì ra suy nghĩ này đã sớm thâm nhập đến sâu trong linh hồn nàng!

...

Tuy rằng các nàng vẫn cố ý duy trì khoảng cách với đối phương, nhưng trái tim vẫn không lừa được các nàng!

...

Giang Ngọc giơ tay lên, nhẹ nhàng gõ cửa, nói khẽ với người trong phòng: "Diễm Nhi, nàng đã ngủ chưa?"

...

Nam Cung Diễm lúc này vẫn chưa ngủ, nàng chợt nghe giọng nói quen thuộc ngoài cửa gọi tên nàng, trong lòng bỗng nhiên hoảng hốt rạo rực, không tự chủ được mà cuống quít vén chăn muốn mau mau đi mở cửa cho người kia.


Nhưng lúc nàng sắp đến trước cửa, rồi lại thoáng chốc hồi tưởng đến dáng vẻ u thương, tan nát cõi lòng của Vĩnh Ninh công chúa lần trước...

Nàng chậm rãi ngừng bước chân, vô lực xoay người lại, tựa vào cánh cửa phòng đóng chặt, nhắm đoi mắt ngấn nước, không nói một câu....

Nàng ấy, lại uống rượu say rồi!

....

Hồi lâu, Giang Ngọc cuối cùng thấy vòng tựa vào cửa phòng của quận chúa, nàng biết nàng ấy còn chưa ngủ, cũng biết nàng ấy đang đứng ngay trước cửa, nhưng lại không muốn mở cửa cho nàng...

Nàng ấy vấn chán ghét nàng như trước, ghét bỏ nàng!

A, nói cái gì mà muốn đi theo Giang Ngọc nàng, thì ra chung quy cũng không là lời thật lòng xuất phát từ nội tâm!

...

Giang Ngọc tự giễu cười to, than thở với người bên trong cánh cửa: "Quận chúa ngủ đi! Bản hầu đã quấy rầy rồi..."


...

Ngoài cửa một mảnh vắng vẻ, người đó thở dài thương cảm lại thật lâu quanh quẩn bên tai Nam Cung Diễm, nàng nhịn không được trong lòng quấn quýt, khổ sở không ngớt!

Nàng nhất thời xoay người lại, rất nhanh mở cửa phòng, chỉ tiếc bên ngoài cũng đã không có một bóng người...

...

Tiếu Nhạc Nhi chậm rãi đỡ Tiếu Dũng say rượu quay về phòng, đặt nàng nằm xuống giường.

Nàng vô thần ngồi trước giường của Tiếu Dũng, thật sâu nhìn nam tử đã say rượu!

Tiếu Nhạc Nhi nâng tay nhẹ nhàng vuốt ve gò má hồng nhuận, chậm rãi thay nàng nhẹ nhàng kéo lớp mặt nạ thật dày xuống!

Nàng không hiểu, nàng đối với nàng ấy không tốt sao?

Nàng yêu nàng ấy không đủ sâu sắc sao?

Nam nhân kia rốt cuộc có cái gì tốt? Vì sao nàng ấy sẽ thích người khác?

...

Một giọt lệ rơi xuống, yếu ớt rơi trên khuôn mặt của Tiếu Dũng...


...

Cửa phòng chậm rãi đóng lại, hồng y nữ tử thần sắc thống khổ chạy ra ngoài!

...

Thanh sam nữ tử nằm trên giường chậm rãi mở đôi mắt, ngẩng đầu tự trách không ngớt nhìn về phía cửa phòng vừa khép lại...

Nàng phải thừa nhận, nàng thực sự không tự chủ được mà động tâm đối với bạch y nhân kia!

Nàng biết nàng khiến Nhạc Nhi thương tâm khổ sở!

Nàng không hiểu, vì sao các nàng cả đời này đều phải dây dưa như thế, thương tổn đối phương!

Nếu như các nàng có thể là một đôi tỷ muội bình thường thì tốt biết bao?

...

Giữa lầu các ánh đèn loe loét, Giang Ngọc đang ôm vò rượu lười nhác lười nhác dựa vào lan can, ngửa đầu uống một ngụm rượu sầu.

...

Có người nói rượu có thể giải thiên sầu, nhưng vì sao Giang Ngọc nàng lại càng uống càng sầu, càng uống càng tan nát cõi lòng...
Trái tim nóng rực của nàng, vì sao lại luôn cảm thấy tịch mịch, thấy trống rỗng? Dường như trên đời này này bất luận cái gì cũng không thể lấp đầy nó!

Nàng rốt cuộc muốn cái gì?

Giang sơn? Thiên hạ? Thân tình? Mỹ nhân? Yêu? Hay là những thứ vô hình vô ảnh mà ngay cả bản thân nàng cũng nói không rõ?

...

Một đạo hồng ảnh đột nhiên xông vào, đôi mắt thiêu đốt thẳng tắp trừng Giang Ngọc đang ngửa đầu uống rượu trước lan can...

....

Giang Ngọc híp mắt nhìn quét qua hồng y nữ tử, vò rượu trong tay nhẹ nhàng đặt trên đầu gối, ngửa đầu cười nói: "Tiếu cô nương? Ha ha, là tới cùng bản hầu uống rượu sao?"

Tiếu Nhạc Nhi liếc trắng Giang Ngọc một cái, lại quay đầu thống khổ hỏi: "Ngươi yêu nàng sao?"

Giang Ngọc nhíu mày, thở dài một hơi, lại nâng vò rượu uống một ngụm lớn, bạch y hắc phát, nhẹ nhàng hào hiệp, mùi rượu nồng đậm...
Buông vò rượu, bạch y nhân say rượu tự giễu: "Yêu? Ha ha, dĩ nhiên yêu! Chỉ tiếc tình yêu của ta không đáng một văn tiền! Ha ha...."

Tiếu Nhạc Nhi trong giây lát quay đầu lại đến gần người đang say rượu, một tay đoạt lấy vò rượu, ngửa đầu uống một hơi...

A, thì ra các nàng đã là lưỡng tình tương duyệt!

Giang Ngọc ngẩng đầu nghi hoặc nhìn nữ tử đầy mặt ưu thương, không giải thích được, hàm hồ hỏi: "Ha ha, cô nương thật thú vị, vì sao dường như cũng thương tâm như thế?"

Tiếu Nhạc Nhi không để ý đến câu hỏi này, một mình cầm vò rượu, cũng ngồi xuống trước lan can, một mình ưu thương từng ngụm uống rượu...

Giang Ngọc nhíu mày nhìn nữ tử độc hưởng rượu ngon, tâm tình khó chịu đứng dậy tiến đến gần hồng y nữ tử đang uống rượu, đoạt lại vò rượu, hàm hồ liếc Tiếu Nhạc Nhi một cái, cười nói: "Rượu ngon cùng nhau uống, ngươi sao có thể độc chiếm?" Nói xong, liền ở một bên chậm rãi ngồi xuống, ngẩng đầu uống rượu.
Tiếu Nhạc Nhi trong lòng buồn bực lại đoạt lấy vò rượu từ trong tay phò mã gia, cả giận nói: "Ngươi dựa vào cái gì tranh đoạt cùng ta? Nàng từ lúc sinh ra chính là chỉ thuộc về ta! Ngươi không có tư cách tranh cùng ta!"

Giang Ngọc nhìn nữ tử  có chút hoảng động trước mặt, trong lòng buồn cười cố lấy lại tiêu điểm chỉ vào vò rượu, cười hỏi: "A? Từ lúc nó sinh ra thì đã là của ngươi? Ha ha, là ngươi uống say hay là ta uống sau? Ha ha.."

Giang Ngọc nhịn không được bật cười thành tiếng...

Tiếu Nhạc Nhi vốn dĩ không thắng được rượu lực, vài ngụm xuống bụng, đã có một chút choáng váng, nàng thấy bạch y nhân đáng ghét cười nhạo nàng, vội vàng tức giận nâng tay nắm cổ áo Giang Ngọc, đem khuôn mặt của bạch y nhân kéo đến gần mình, giận dữ quát: "Cười cái gì? Nàng chính là thuộc về ta! Cả đời bất luận kẻ nào cũng không thể cướp đi được! Trừ phi ta chết!"
Giang Ngọc lười nhác nghiêng đầu, khinh miệt cuồng tiếu: "Ha ha, không ai trời sinh đã thuộc về bất cứ người nào! Chúng ta nghìn vạn lần không thể tiếp tục si tâm vọng tưởng! Nghĩ càng nhiều, đến cuối cùng thương tâm chỉ có bản thân..."

Tiếu Nhạc Nhi thống khổ lắc đầu, hai tay trọng trọng lay động bạch y nhân, cả giận: "Ta không tin, ngươi gạt ta, nàng là của ta, ai cũng không thể cướp đi được, mãi mãi cũng không thể cướp đi được..."

Giang Ngọc cười khổ một tiếng, nâng tay giúp nữ tử thương tâm thống khổ lau đi nước mắt, nỉ non nói: "Nên đến rốt cuộc sẽ đến! Nên đi, muốn giữ cũng giữ không được! Tất cả đều phải nhìn thoáng một chút!"

Hồng y nữ tử ưu thương bật khóc, nàng chậm rãi cúi người tựa vào vai Giang Ngọc mà nức nở...

....

Ánh nến lay động, một đôi giai nhân say rượu thê mỹ tựa vào nhau...
Giang Ngọc nhẹ nhàng ôm ấp, an ủi hồng y nữ tử thương tâm trong lòng nàng, các nàng lười nhác, vô lực tựa vào lan can, mờ mịt cười lớn, cùng nhau đối ẩm...

...

Giang Ngọc bị men rượu dâng lên khiến toàn thân khô nóng, nàng mơ mơ hồ hồ phất tay áo, cười khẽ chậm rãi nằm trên mặt đất lạnh lẽo, cảm thụ một chút mát mẻ cùng thư thích...

Hồng y nữ tử nhíu mày mất hứng cúi người nghi hoặc nhìn bạch y nhân lười nhác nằm xuống, gắt giọng: "Thật vô dụng! Ngồi dậy uống tiếp!"

Giang Ngọc chậm rãi ngẩng đầu lên, đưa tay nhẹ nhàng vén vạt áo của mình, tản đi một thân nhiệt khí, Giang Ngọc lắc đầu nỉ non cười nói: "Rượu đều bị ngươi một mình uống hết, còn muốn ta uống cái gì?"

Hồng y nữ tử không giải thích được,  cầm lấy vò rượu lay động, quay đầu lại thở dài nói: "Quả thật là không còn nữa, vậy ngươi vậy ngươi lại lấy thêm vài vò đến!"
Giang Ngọc mơ hồ liếc hồng y nữ tử đang ra lệnh cho nàng một cái, hàm hồ nói: "Không đi, muốn đi ngươi đi, ta muốn đi ngủ!"

Hồng y nữ tử bĩu môi, chậm rãi nằm sấp trên người Giang Ngọc, cả giận: "Không được ngủ, ngồi dậy cùng Nhạc Nhi uống rượu!"

Mềm mại khẽ động, Giang Ngọc nhíu mày, giương mắt khó hiểu nhìn chằm chằm mạt hồng ảnh kia, lại nhất thời nghĩ không ra hồng y nhân này rốt cuộc là ai?

...

Tiếu Nhạc Nhi ngây ngốc nhìn đôi môi mỏng mê hoặc trước mắt, bỗng nhiên nhẹ giọng nói: "Dũng Nhi thật ngoan, cầu xin tỷ đừng rời xa Nhạc Nhi! Cả đời đều phải ở bên cạnh Nhạc Nhi!"

Nói xong, mạt hồng ảnh liền thật sâu hôn lên đôi môi của bạch y nhân đang mơ hồ...

Nụ hôn nhiệt tình không bị cản trở, nhưng cũng tràn ngập du͙ƈ vọиɠ chiếm hữu cường liệt!

Giang Ngọc nhất thời mê man đón nhận, nàng có chút phân không rõ phương hướng, tìm không được ký ức...
" Diễm Nhi?" Nàng nhẹ nhàng nỉ non...

Nữ tử cuồng nhiệt hôn môi người dưới thân, bàn tay chậm rãi thăm dò vào vạt áo trắng tuyết, muốn chiếm được tất cả...

Giang Ngọc đưa tay rất nhanh bắt lấy bàn tay đang lộn xộn trên thân thể, xoay người đem hồng y nữ tử đang khiêu khích nàng áp đảo dưới thân, chậm rãi cúi đầu, từng chút hôn lên...

Tiếu Nhạc Nhi muốn giãy dụa thoát khỏi cảm giác xa lạ khiến nàng mê man này, nhưng toàn thân đã bị người đó vuốt ve đến tê dại, mềm mại không chịu nổi...

Đôi môi kia ôn nhuyễn dao động trên thân thể, chỉ trong phút chốc đã kích khởi ngàn tầng sóng lớn....

Vạt áo mở rộng, thân thể mềm mại tuyệt mỹ của hai người chặt chẽ kết hợp, dây dưa lẫn nhau!

Ngọc thủ mềm nhẹ, trêu chọc nữ tử từ lâu trầm mê trong đó khiến nàng càng đắm chìm trong ngọn lửa du͙ƈ vọиɠ...
Tiếng rêи ɾỉ tràn ra, mơ màng mê người....

Giang Ngọc âu yếm hôn nữ tử, muốn dành cho nàng tất cả! Chỉ cần, nàng thích...

" Diễm Nhi!" Môi lưỡi triền miên, hồng y nữ tử khẽ nâng tay, gắt gao ôm lấy bạch ảnh tuyết trắng dưới ánh nến ảm đạm, các nàng tựa hồ đều muốn đem đối phương hung hăng dung nhập vào cốt tủy, chỉ tiếc, tất cả lại hoàn toàn đều là tɦác ɭoạи nhân sinh của nhau...

Bắp đùi trắng nõn mê hoặc cao cao nâng lên, quyến rũ quấn chặt bạch y nhân xinh đẹp....

Tiếng thở dốc nồng đậm ái muội quẩn quanh hai cổ thân thể mềm mại không ngừng dao động, một lần lại một lần bồi hồi, phập phồng...

...

Nắng sớm chói mắt chiếu thẳng xuống, Giang Ngọc nhíu mày đưa tay muốn che đi ánh sáng chói mắt đáng ghét, chậm rãi muốn ngồi dậy. Lại phát hiện y phục mất trật tự đang bị người nào đó áp chặt, nàng nghi hoặc nghiêng đầu nhìn lại, lại kinh ngạc phát hiện Tiếu Nhạc Nhi hồng y như lửa ở bên cạnh toàn thân xích lỏa đang yên tĩnh ngủ bên cạnh nàng!
Giang Ngọc gắng sức vỗ đầu óc hồ đồ của mình, lúc này hối hận không ngớt!

Quả ớt nhỏ thân phận bất minh này, nàng, nàng thực sự là hồ đồ, vô cớ muốn đi trêu chọc nàng! Hôm nay các nàng không rõ là bạn là địch, sao có thể mạo muội chọc vào phiền phức này!

Giang Ngọc tay trái âm thầm dùng lực, do dự chốc lát mới chậm rãi giơ lên, muốn vươn đến bên cổ của giai nhân đang ngủ say!

Gϊếŧ nàng ấy, việc này sẽ chấm dứt!

....

Bất chợt hồng y nữ tử trong lòng nhẹ nhàng hừ một tiếng, lại dịu ngoan gắt gao ôm lấy Giang Ngọc...

Bàn tay vô lực thả xuống, tựa hồ tâm của nàng vốn dĩ cũng rất dễ mềm mại, dễ dao động!

...