Nửa đêm, Giang Ngọc vẫn đang tĩnh tọa bên trong ngự thư phòng phê duyệt một chồng tấu chương.

Đại điển sắp tới, vùng Liêu Giang lại có người lấy danh nghĩa báo thù cho tiên đế thảo phạt Giang Ngọc mà khởi binh tạo phản, mà Đông Doanh ở biên quan cũng rục rịch, lúc này tình thế phức tạp, mà người phía sau màn lại sẽ là hạng người nào?

....

Giang Trí Viễn đứng ngoài cửa ngự thư phòng nhìn bên trong vẫn sáng đèn mà bồi hồi không đi, gặp nữ quan Tiểu Thanh hai tay bưng thực bàn chuẩn bị vào thư phòng, vội vàng ngăn cản hỏi: "Tiểu Thanh, mang cho bệ hạ?"

Tiểu Thanh che miệng ngáp một cái, hai mắt mơ hồ gật đầu, nói: "Đúng vậy, bệ hạ gần đây luôn thức đêm, hoàng hậu nương nương cố ý lệnh ngự thiện phòng nấu canh cho bệ hạ."

Giang Trí Viễn nhìn về phía Tiểu Thanh vẻ mặt buồn ngủ, lắc đầu đồng tình nói: "Đưa ta đi, ngươi mau nghỉ ngơi một chút, có việc ta sẽ sai người đi gọi ngươi!"


Nghe Giang Trí Viễn vừa nói như thế,  Tiểu Thanh thiếu ngủ nghiêm trọng giống như nhìn thấy cứu tinh đôi mắt phát sáng, nói: "Đại nhân nói thật sao?" Nói xong, hai tay lập tức đưa thực bàn trong tay, lấy lòng nói: "Thảo nào mọi người đều âm thầm ái mộ kính ngưỡng ngự sử đại nhân, đại nhân ngài thực sự là người có nhân tình nhất trong số đại thần!"

Giang Trí Viễn lắc đầu bất đắc dĩ mỉm cười, nhận lấy thực bàn, hất cằm với Tiểu Thanh, ý bảo: "Đừng vội nói lung tung, còn không đi ngủ, ta sẽ đổi ý..."

Tiểu Thanh nhấc làn váy chuẩn bị rời đi, nhưng vẫn không nhịn được quay đầu lại mỉm cười nói với Giang Trí Viễn: "Là thật, đại nhân cũng không biết ở hậu cung mị lực của ngài không thua gì bệ hạ của chúng ta a! Tiểu Thanh cũng rất ghen tị, ha ha..."

Giang Trí Viễn bất đắc dĩ mỉm cười lắc đầu, nhìn bóng lưng Tiểu Thanh chạy rất nhanh, biểu tình của nàng dần dần trở nên ngưng trọng, nàng lo lắng cho Giang Ngọc, lo lắng đế vương của nàng, hiện tại biên cương lần thứ hai gặp bạo loạn, Liêu Giang lại có người khởi binh tạo phản, mà đại điển của vương triều lại phải cử hành đúng thời gian, tất cả mọi chuyện ập đến cùng một lúc, nàng biết áp lực của Giang Ngọc lớn đến mức nào, vương triều lại có bao nhiêu nguy cơ. Giang Trí Viễn ngửa đầu thở dài một hơi, hai tay bưng thực bàn thẳng tắp đi vào ngự thu phòng.


....

Bên trong ngự thư phòng Giang Ngọc chấp bút chuyên chú nhìn tấu chương, vẫn chưa ngẩng đầu, chợt lên tiếng nói: "Là Trí Viễn?"

Giang Trí Viễn đem thực bàn đặt ở trên bàn, giương mắt nhìn Giang Ngọc vẫn đang đang tập trung tinh thần phê duyệt tấu chương, tràn đầy đau lòng nói: "Là Trí Viễn, hoàng hậu nương nương gọi người nấu canh cho bệ hạ, ngài tạm thời nghỉ ngơi đi, ăn một chút trước..."

Thoáng chốc, Giang Ngọc buông tấu chương, đứng lên chậm rãi xoay  cổ, mệt mỏi nhẹ giọng hỏi: "Vì sao còn không nghỉ ngơi?"

Giang Trí Viễn cúi đầu cẩn thận múc canh ra chén, lại đưa đến trước mặt Giang Ngọc, thật sâu nhìn vào người đã lộ vẻ uể oải trước mắt, nhẹ giọng trả lời: "Trí Viễn ngủ không được, đi ngang qua nơi này thấy bệ hạ còn chưa nghỉ ngơi nên muốn đến xem một chút. Bệ hạ, quốc sự mặc dù quan trọng, nhưng bệ hạ cũng phải bảo trọng long thể, vạn dân bách tính mới có thể an hưởng thái bình thịnh thế."


Giang Ngọc đưa tay nhận lấy chén canh Giang Trí Viễn đưa đến, cầm lấy chiếc muỗng màu vàng đạm nhạt nếm thử một ngụm, lúc này nghe được những lời quan tâm của Giang Trí Viễn, trong lòng cảm thấy ấm áp, liền ngẩng đầu mỉm cười nhìn nàng, nói: "Trí Viễn cũng uống một chén đi, uống cùng trẫm, đoạn thời gian này cũng vất vả cho ngươi rồi!" Nói xong, Giang Ngọc đưa tay tự mình múc một chén canh cho Giang Trí Viễn, đưa đến trước mặt ý bảo nàng uống hết.

Giang Trí Viễn nhìn về nụ cười của tuấn nhân đang đưa canh, trong ánh mắt lóe ra một mảnh chân thiết cùng quan tâm, ánh mắt này khiến đáy lòng Giang Trí Viễn sôi trào, nàng nâng tay nhận lấy chén ngọc, lại kìm lòng không được nắm bắt lấy cổ tay của người kia, trong lúc nhất thời, thời gian dường như ngưng đọng, bốn mắt nhìn nhau, không biết thời gian đã trôi qua bao lâu.
Trời đổ mưa, một tiếng sấm rền cuối cùng đánh vỡ sự trầm  lặng giữa hai người, Giang Trí Viễn hốt hoảng cuối cùng khôi phục lý trí, cuống quít thu hồi cánh tay, lui ra phía sau vài bước, cúi người quỳ một gối xuống chắp tay thỉnh tội với Giang Ngọc: "Thần đáng chết, mạo phạm long thể của bệ hạ..."

Giang Trí Viễn quỳ xuống thỉnh tội khiến Giang Ngọc khôi phục tinh thần, không biết vì sao, vừa rồi nhịp tim của nàng nhanh hơn, cảm xúc dao động, loại cảm giác này giống như đã từng quen biết.

Giang Ngọc có chút mờ mịt nhìn về phía Giang Trí Viễn đang cúi đầu thỉnh tội, chậm rãi cúi người đưa tay đỡ người trước mặt đứng lên, nói: "Nhất thời vô ý, có tội gì đáng trách. Ngươi và ta quân thần đau cần nhiều kiêng kỵ như vậy..."

Một sợi to trắng không biết khi nào đã rơi xuống mái tóc của Giang Trí Viễn, quấn quýt không đi, Giang Ngọc nhìn lại nhịn không được muốn thay người trước mặt lấy đi sợi tơ ấy.
Giang Ngọc chậm rãi đến gần Giang Trí Viễn, ánh mắt ôn nhu, nâng tay nói: "Đừng cử động..."

Sợi tơ rơi xuống, mà bàn tay kia, cùng ánh mắt lại giao quấn không đi, ở gần như vậy nhìn Giang Ngọc lúc thanh tỉnh, Giang Trí Viễn lòng tràn đầy kích động...

" Bệ hạ..." Giang Trí Viễn si mê nhìn về phía dung nhan tuấn nhã phiêu dật, lẽ nào thực sự là nàng ấy trở về? Là nàng ấy, ánh mắt này, thần sắc này, ngoại trừ nàng ấy, đế vương của nàng chưa từng nhìn nàng như thế...

.....

Hồng Ngạn, Hồng Ngạn, hai từ này một mực lặp lại trong đầu nàng, không biết từ lúc nào người trước mắt đã khiến nàng để tâm, yêu thương, nàng không biết đây là loại tình cảm gì, lại khiến nàng nỗ lực kiềm nén xung động ẩn sâu trong lòng.

Tựa hồ phát ra từ sâu trong nội tầm, những đoạn ký ức nhỏ vụn luôn thỉnh thoảng xuất hiện trong mộng của nàng, gián đoạn, nghĩ cũng nghĩ không rõ, không hiểu không hiểu bản thân là từ khi nào bắt đầu thận cận nàng ấy, từ tình bạn lại sản sinh ra một loại cảm giác mơ hồ, thậm chí là ỷ lại.
Từ lần đó vì giữ Giang Trí Viễn ở lại bên cạnh mình, Giang Ngọc nàng thà rằng bỏ qua sự giúp đỡ của Liễu Ngự Hàn, bỏ qua cơ hội tốt để có được vương triều Nam Thống, có lẽ từ lúc đó tình cảm nàng dành cho nàng ấy cũng đã không còn rõ ràng... Là yêu thích phẩm chết, yêu thích tài năng của nàng ấy, hay là cái gì khác...

Ngón tay nhẹ nhàng  luồn vào giữa vô số sợi tóc, xúc cảm nhu hòa, Giang Ngọc cúi đầu ánh mắt mê man nhìn người đối diện, muốn thăm dò đến tận cùng của mộng cảnh, mà khoảng cách giữa hai người cũng càng lúc càng gần.

" Bệ hạ..." Giang Trí Viễn chậm rãi bắt lấy bàn tay đang dừng trên tóc mình, ánh mắt tràn đầy mong đợi...

Giang Ngọc thoáng chốc lấy lại tinh thần, phát giác động tác của hai người vô cùng ám muội, cuống quít rút tay mình khỏi tay Giang Trí Viễn, nâng cánh tay giả vờ tự nhiên thay Giang Trí Viễn vén một lọn tóc rũ xuống, biểu tình tự nhiên quan tâm nói: "Có một sợi tơ, trẫm giúp ngươi lấy xuống." Nói xong, Giang Ngọc xoay người phất áo ngồi trở lại thư án, cầm lấy tấu chương, nở nụ cười nhìn về phía Giang Trí Viễn, nói: "Trí Viễn nói như thế nào cũng là một cô nương, không nên giống như trẫm suốt ngày mặc nam trang, bình thường cũng nên ăn diện một chút, chẳng lẽ thật sự muốn cả đời không thành thân mà ở bên cạnh trẫm sao?"
Giang Trí Viễn nhìn chủ tử thần sắc bình thường, không hiểu vì sao luôn chỉ thiếu một bước rồi nàng ấy sẽ lại lựa chọn trốn tránh nàng, thành thân? Rời đi? Giang Trí Viễn bi thương thất chí nói: "Trí Viễn đời này sẽ không thành thân, chỉ muốn một lòng hầu hạ bệ hạ."

Bút lông run rẩy, trong lòng Giang Ngọc rung động, giương mắt nhìn chằm chằm tuấn nhân toàn thân hắc y, giữa các nàng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vì sao ngay cả bản thân nàng cũng nói không rõ phần tình cảm vốn dĩ thuần túy vô tạp chất này, bây giờ lại xảy ra loại biến hóa nào đó...