Đội ngũ đang chờ trong rừng rất nhanh đã xuất phát, một con tuấn mã đi trước, Ngọc Hồ Ly trộm nhìn thoáng qua cỗ xe ngựa ở phía sau, vội vàng thúc ngựa đi đến trước mặt Vệ Trường Phong, kinh ngạc không giải thích được nhìn về phía Vệ Trường Phong, nhỏ giọng nghi vấn: "Sư huynh, ngươi, ngươi thế nào lại mang theo Nguyệt Nhi cô nương kia cùng đi?"

Vệ Trường Phong cho rằng Ngọc Hồ Ly ghen tỵ, lắc đầu cười nói: "Hồ Nhi ghen tỵ đi? Ha ha, mang thêm một nữ tử có gì không thể? Lần này ta cũng nhất tịnh mang Vĩnh Ninh công chúa theo, nếu như trên đường có gì cần thiết, Nguyệt Nhi cũng có thể giúp đỡ chiếu cố, cũng tránh mọi chuyện đều phải do sư muội đến vất vả quan tâm."

Ngọc Hồ Ly nghe nói như vậy, trong lòng biết hắn mang Nguyệt Nhi cô nương theo là thế nào rồi, biết Vệ Trường Phong từ trước đến nay sự thực chuyên quyền độc đoán, xa hoa dâm dật, mà nay dĩ nhiên ngộ nhận  đương kim đế vương Giang Ngọc là một thiếu nữ xinh đẹp đến đối đãi, còn muốn mang ra chiến trường để nàng chứng kiến hắn đánh giang sơn của nàng, đây, đây chẳng phải là một việc hoang đường buồn cười nhất thiên hạ!


Ngọc Hồ Ly đối với Vệ Trường Phong đã có rất nhiều chỗ không hài lòng, có vài lời đến bên môi, cũng đều nhịn xuống, lúc này, Ngọc Hồ Ly cân nhắc chốc lát: "Sư huynh, Nguyệt Nhi cô nương kia thân thế bất minh, ngươi thật có thể tin tưởng nàng?"

" Có gì không tin, một nữ tử thì có thể có năng lực gì đáng nói? Có thể làm gì được Vệ Trường Phong ta? Ha ha, huống hồ nàng đã là nữ nhân của Vệ Trường Phong ta, làm sao có thể rời xa ra? Ha ha ha..." Vệ Trường Phong tràn đầy tự tin, cuồng vọng mà nói.

" Cái gì? Ngươi, ngươi nói Nguyệt Nhi cô nương đã là nữ nhân của ngươi? Điều này sao có thể?" Ngọc Hồ Ly vẻ mặt kinh ngạc.

Vệ Trường Phong cho rằng Ngọc Hồ Ly hoài nghi năng lực của hắn, nhướng mày nói khoác: "Đó là dĩ nhiên, ngươi không thấy được dáng vẻ tiểu nương tử dễ bảo đối với ta sao? Cáp, sư muội ngươi cũng không phải không biết tính tình của ta , nếu như nàng không phải là người của ta, ta có thể nào yên tâm lớn mật mang nàng đi theo? Ha ha, ta biết Hồ Nhi không phải người nhỏ mọn, sẽ không tính toán chi li cùng một nữ tử bình thường. Vị trí hoàng hậu tương lai ta nhất định giữ lại cho muội."


" Phi! Ai hiếm lạ cái gì ngôi vị hoàng hậu của ngươi, Ngọc Hồ Ly ta cũng không muốn trộn lẫn vào hậu cung khổng lồ của ngươi. Ta chỉ muốn thành trì ở biên quan ngươi đã đáp ứng cho ta, cùng với mỹ thiên hạ." Ngọc Hồ Ly trịnh trọng nói.

" A, dĩ nhiên! Sư huynh nếu đã hứa hẹn, tức sẽ làm được! Hồ Nhi cứ yên tâm đi." Vệ Trường Phong lời thề son sắt, nhưng trong đó lại mơ hồ hiện lên một tia hàn ý, nhưng tia hàn ý kia lại hàn ý bị Ngọc Hồ Ly thu hết vào đáy mắt...."

Trong lòng Ngọc Hồ Ly rõ ràng, Vệ Trường Phong là hạng người gì, nếu như đại công cáo thành, hắn thật sự có thể thực hiện hứa hẹn chắp tay tặng thành trì biên quan cho Ngọc Hồ Ly nàng, để nàng hưởng thụ sao?

....

Ngày đêm bôn ba lao lực, thật sự khiến Giang Ngọc vẫn nhẫn nại trên xe ngựa cảm thấy bị đè nén khó chịu không chịu nổi, loại phương tiện dành cho nữ tử này, thực sự cực không tương xứng với tính tình phóng túng yêu thích cưỡi ngựa của nàng.


Nàng quan sát đội ngũ này, tổng cộng có hai cổ xe ngựa, mà trong cổ xe ngựa xích hồng sắc đi ở giữa lại là người nào? Giang Ngọc mơ hồ cảm thấy trong xe chắc chắn có Càn Khôn, bởi vì Ngọc Hồ Ly và Tiêu Nhạc Nhi đều là cưỡi ngựa, vì sao lại nhiều thêm một cổ xe ngựa? Lẽ nào là giam giữ ai đó? Chẳng lẽ là Nhị Nhi nàng vẫn đau khổ tìm kiếm? Giang Ngọc vẫn kiềm chế tâm tình kích động, âm thầm quan sát tìm hiểu.

...

Mành xa được vén lên, Ngọc Hồ Ly chồm người mà vào, mệnh lệnh cho Ngọc Liên: "Ngươi xuống phía dưới trước đi, ta có lời muốn nói với Nguyệt Nhi cô nương."

Ngọc Liên sau khi nghe xong, cho rằng Ngọc Hồ Ly là tới giáo huấn Nguyệt Nhi cô nương thị sủng mà kiêu này, tràn đầy đố kị âm thầm nghĩ: "Vị trí của Nguyệt Nhi cô nương hiện tại hẳn là thuộc về nàng, nhưng nay lại để Nguyệt Nhi cô nương này nhanh chân đến trước đoạt đi mất, trong lòng có giận cũng không dám phát tiết, nếu tả sứ đại nhân tới, nhất định sẽ không dễ dàng theo cho Nguyệt Nhi cô nương." Nghĩ vậy, nàng vội vàng đáp ứng, đứng dậy vén mành vội vàng rời đi.
...

Ngọc Hồ Ly đi đến đối diện Giang Ngọc cúi đầu nói khẽ: "Tâm Lan tham kiến bệ hạ!"

Giang Ngọc nhướng mày nhìn lại, trêu đùa: "Hoàn cảnh này, tả sứ đại nhân không cần đa lễ."

Ngọc Hồ Ly ngồi ở một bên, nhìn kỹ Giang Ngọc, tràn đầy hiếu kỳ nói: "Bệ hạ cùng sư huynh của ta...."

Giang Ngọc thấy Ngọc Hồ Ly muốn nói lại thôi, không giải thích được mà ngưng mi hỏi ngược lại: "Tả sứ đại nhân không cần cố kỵ, có chuyện gì cứ nói đừng ngại..."

" A..." Ngọc Hồ Ly cười khẽ vài tiếng, cắn môi lại cười nói: "Ha ha, kỳ thực cũng không có gì, ta chỉ là hiếu kỳ, bệ hạ cùng sư huynh ta quan hệ đến cuối cùng là thế nào?"

" Quan hệ giữa ta và Vệ Trường Phong? A, cho rằng cho rằng có thể là thế nào?" Giang Ngọc nhíu mày không giải thích được.

" Ta cho rằng?" Ngọc Hồ Ly không biết Giang Ngọc có ý gì,  nghĩ lại bản thân phải chăng quá mức nhiều chuyện, có lẽ hoàng đế  tuấn tú tuyệt luân này thật có thể vì đạt được mục đích mà thần phục dưới tay Vệ Trường Phong! Nhưng, điều này thật rất khó khiến Ngọc Hồ Ly tin tưởng, diện mục biểu tình, tính cách đến ngôn hành cử chỉ của Giang Ngọc thấy thế nào đều không giống như người có thể bị Vệ Trường Phong thu phục, lẽ nào là Vệ Trường Phong đang tự biên tự diễn?
"Tâm Lan rốt cuộc có chuyện gì không ngại nói thẳng?" Giang Ngọc không giải thích được, nhíu mày nói: "Kỳ thực ta cũng có chuyện muốn hỏi tả sứ đại nhân."

Ngọc Hồ Ly mị nhãn phiêu nhiên cười nói: "Có chuyện gì, bệ hạ mời nói."

Giang Ngọc đứng dậy chỉnh lý tay áo, dán sát bên tai Ngọc Hồ Ly nhỏ giọng hỏi: "Ngươi cũng biết trong cổ xe phía trước đang giam giữ người nào?"

Ngọc Hồ Ly thần sắc có chút khó xử, suy tư nửa khắc, như là quyết định điều gì, ngẩng đầu bình tĩnh nhìn về phía Giang Ngọc, đôi mắt lóe sáng, nói: "Bệ hạ, ngài thật có thể xóa bỏ hiềm khích trước kia, chuyện cũ sẽ bỏ qua sao?"

Giang Ngọc cười nhẹ một tiếng, dang cánh tay tựa vào cửa sổ, khóe môi cong lên, cười nói: "Ngươi có thể yên tâm, Giang Ngọc ta nhất ngôn ký xuất tứ mã nan truy, chỉ cần ngươi có thể giúp ta tiêu diệt gian thần tặc tử, ta tất nhiên sẽ thưởng phạt phân minh, nếu như ngươi không tin ta, ta có thể cùng ngươi kích chưởng phát thệ, lập khế ước làm bằng chứng. Đến lúc đó nếu như ta đổi ý ngươi liền công chiêu cáo thiên hạ, nói Giang Ngọc ta lật lọng, không tuân thủ lời hứa."
Ngọc Hồ Ly nghe vậy, suy tư chốc lát, bỗng nhiên ngẩng đầu bình tĩnh nói: "Tốt lắm, Tâm Lan liền tin tưởng bệ hạ, nguyện làm trâm làm ngựa cho bệ hạ." Nói xong, chợt đem thân thể kề sát Giang Ngọc, nhỏ giọng thì thầm bên tai Giang Ngọc....

....

Đêm khuya, xe ngựa buông mành, Ngọc Hồ Ly dời bước đến trước cổ xe ngựa xích hồng sắc, mệnh lệnh cho thủ vệ canh gác: "Mở cửa xe để bản tả sứ đi vào."

Thủ vệ có chút do dự, Ngọc Hồ Ly tàn khốc trợn mắt: "Còn suy nghĩ cái gì, mau mau mở cửa xe, làm lỡ việc, các ngươi gánh vác nổi không?"

Cửa xe mở ra, Ngọc Hồ Ly cất bước tiến vào....

....

Chỉ thấy trong xe trói một nữ tử đang kinh hoảng, tràn đầy sợ hãi lui về phía sau.

Ngọc Hồ Ly giương mắt nhìn lên, hành lễ nói: "Tâm Lan tham kiến nương nương, nương nương không cần kinh hoảng, người xem là ai đến thăm người." Nói xong liền tránh ra, từ sau cửa tiến đến một bạch y nhân....
Nam Cung Tố Nhị kinh ngạc mở to đôi mắt nhìn chằm chằm về phía trước, chỉ thấy một bạch y nữ tử mở cửa bước vào...

Giang Ngọc, dĩ nhiên là Giang Ngọc...

Miệng của Nam Cung Tố Nhị bị che kín, nhìn thấy người tiến đến dĩ nhiên là Giang Ngọc, kinh hỉ mà khóc, tiếng khóc nghẹn lại trong cổ họng....

Giang Ngọc lúc này rốt cuộc thấy Nam Cung Tố Nhị, Nhị Nhi bị trói chặt như vậy bây giờ dáng vẻ tiều tụy thật sự khiến nàng lo lắng đau lòng, nàng lập tức tiến lên phía trước, rất nhanh cởi bỏ dây thừng, tháo khăn bịt miệng, ôm chặt Nam Cung Tố Nhị đã khóc không thành tiếng vào trong lòng, nhắm mắt khổ sở trấn an: "Nhị Nhi, đã để nàng chịu ủy khuất rồi...."

Nam Cung Tố Nhị tựa vào lòng Giang Ngọc, vừa thở dốc vừa khóc: "Ngọc, thật là nàng, ta, ta còn tưởng rằng nàng sẽ không đến, ta còn tưởng rằng nàng mặc kệ ta..."
" Thế nào sẽ? Giang Ngọc thế nào sẽ vứt bỏ Nhị Nhi mặc kệ! Ta vẫn đang suy nghĩ biện pháp tìm nàng, Nhị Nhi ngốc của ta." Giang Ngọc vuốt ve mái tóc dài mất trật tự của Nam Cung Tố Nhị trấn an, đứng dậy đỡ lấy mỹ nhân trong lòng ngồi dậy, nhìn khuôn mặt gầy gò tiều tụy, uấn hận nói: "Vệ Trường Phong đáng chết thế nào dám đối đãi với nàng như vậy? Hừ, ta nhất định sẽ làm thịt hắn báo thù cho Nhị Nhi...." Nói xong, Giang Ngọc trong cơn giận dữ đứng dậy muốn đi tìm Vệ Trường Phong tính toán sổ sách.

Ngọc Hồ Ly lập tức bước lên phía trước ngăn cản Giang Ngọc, khuyên giải nói: "Bệ hạ trăm triệu không thể nóng vội, nếu như ngươi nhất thời xung động có thể thật sự gϊếŧ được Vệ Trường Phong, nhưng tất nhiên sẽ đả thảo kinh xà, hiện nay đại quân phía trước đã vận sức chờ phát động, cho dù chết một Vệ Trường Phong, vẫn sẽ có người khác thay thế thống lĩnh, tiếp tục chống lại triều đình, bệ hạ chi bằng tạm thời nhẫn nại, chờ thời cơ đến một lưới bắt hết, dùng đó trừ hậu hoạn, không phải tốt hơn sao?"
Nam Cung Tố Nhị không hiểu hai người các nàng đang nói chuyện gì, nhưng thực sợ Giang Ngọc một mình mạo hiểu, cũng vội vàng tiến lên ôm lấy cánh tay Giang Ngọc, khẩn cầu: "Ngọc, nàng không nên nóng giận, Nhị Nhi không sao cả, chỉ là Vệ Trường Phong muốn ta theo ý hắn giúp hắn khởi binh tạo phản, Nhị Nhi không nghe, hắn mới giận dữ giam giữ  ta, nhưng cũng chưa làm gì ta."

Giang Ngọc song quyền nắm chặt, quay đầu lại lo lắng nhìn về phía Nam Cung Tố Nhị nhíu mày trầm giọng hỏi: "Hắn, hắn có từng khi dễ nàng?"

" Không!" Nam Cung Tố Nhị biết Giang Ngọc là có ý gì, vội vàng đỏ mặt kinh hoảng lắc đầu nói: "Không có, thực sự không có, Ngọc, nàng phải tin tưởng ta."

Giang Ngọc thần sắc hòa hoãn đôi chút, thở dài, xoay người lại ôm lấy Nam Cung Tố Nhị đang khẩn trương không ngớt, nói: "Nàng đừng khẩn trương, không phải không phải ghét bỏ nàng, mà chỉ muốn thay nàng trút mối hận này."
" Ta biết, nhưng ta thực sự không bị hắn khi dễ, Nhị Nhi mãi mãi chỉ là người của nàng." Nam Cung Tố Nhị tựa vào lòng Giang Ngọc phát tiết ủy khuất mà bật khóc, lẩm bẩm nói: "Ta biết, nàng nhất định sẽ đến cứu ta, chỉ cần có nàng ở bên cạnh, Nhị Nhi cái gì cũng không sợ...."

...

Một bên Ngọc Hồ Ly lẳng lặng nhìn hai người trước mặt nồng đậm tình mật ngữ, đột nhiên rất ngưỡng mộ tiểu hoàng hậu Nam Cung Tố Nhị. Cho dù Giang Ngọc là một nữ tử lại thế nào? Nếu như có thể cùng một người vì mình không màn đến an nguy của bản thân, bất chất thâm nhập hang hổ dùng thân phạm hiểm cùng nhau bầu bạn, đây không phải ái tình nữ tử trên đời này đều si tâm vọng tưởng muốn có được sao?

Một Giang Ngọc như thế, mặc kệ nàng là nam hay nữ, tựa hồ đều đáng giá để yêu đáng giá sở hữu....