Vịnh công chúa dần dần tỉnh lại, mở đôi mắt xinh đẹp liền thấy nữ tử tóc dài phiêu tán đang ngủ say trên người mình, nghĩ đến nàng ấy đêm qua nhất định cũng mệt mỏi rồi...

Vừa nghĩ đến đêm qua các nàng lần lượt quấn quýt si mê, tiêu hồn đòi lấy, hai má Tiêu Vịnh Nhi không nhịn được mà nóng rực, loại cảnh giới cực lạc này cũng chỉ có người bên gối này mới có thể mang cho nàng, nàng không phải một nữ nhân không có dục niệm, nhưng cả đời này cũng chưa từng cùng người nào nếm thử việc tình sự phóng đãng không kềm chế được như vậy.

Hẳn là quy công cho Dục Hải Cuồng Hoa trong hương lô! Nhờ có nó mới có thể khiến người này trở nên hưng phấn như vậy? Vịnh công chúa nhìn về phía hương lô đã tắt trong tẩm cung, thầm nghĩ, nếu thật như thế, nàng cần phải cẩn thận cất dấu Dục Hải Cuồng Hoa này, đây là thứ tốt có thể tăng hứng thú việc khuê phòng!


Suy nghĩ này vừa toát ra, Vịnh công chúa cũng kinh ngạc tại sao mình lại có ý nghĩ xấu xa như vậy, nàng cũng không phải một người trọng sắc dục, lúc này lại bị vị 'trượng phu' phong lưu này của nàng khơi dậy dục niệm, có thể thấy được các nàng đêm qua  hoan ái khiến nàng dư vị cỡ nào.

Người trên giường ngâm khẽ một tiếng, bàn tay ở trên thân thể Vịnh công chúa lục lọi một phen, rốt cuộc mới cảm thấy mỹ mãn đem mỹ nhân ôm sát một chút, tiếp tục ngủ say.

Xúc cảm toàn thân lại bị người đó khiêu khích trở nên dị thường mẫn cảm, nhưng người ta lại ngủ rồi, tiểu phúc của Vịnh công chúa khẽ co rút, mật nước lại dần dần chảy ra. Tuy rằng một đêm đã mấy lần hoan ái nhưng lúc này vẫn động tình muốn một lần nữa cảm thụ khoái hoạt của tình triều. Nhìn người xấu kia vô tâm vô phế mà ngủ, Vịnh công chúa chỉ có thể nhẫn nại rung động, sợ đánh thức đế vương đang ngủ say, nàng cẩn thận ngẩng đầu hôn nhẹ lên đôi môi mỏng kia, xúc cảm mềm mại ấm áp thực sự là vô cùng tốt.


"Umh..." Giang Ngọc khẽ hừ một tiếng, thấy Giang Ngọc dường như bị mình đánh thức, Vịnh công chúa hối hận bản thân không thể cầm giữ được mà dùng đầu lưỡi thăm dò, lúc này vội vàng muốn thu lưỡi về, lại bị Giang Ngọc xoay người vững vàng áp đảo trên giường.

" A, ái phi thực sự là dục cầu bất mãn, trẫm đêm qua còn chưa cho nàng đủ sao?" Giang Ngọc chậm rãi mở mắt, mơ hồ nhìn tuyệt sắc mỹ nhân bị áp dưới thân.

" Là, là Vịnh Nhi đánh thức bệ hạ?" Vịnh công chúa đỏ mặt không dám nhìn Giang Ngọc, chỉ chăm chú nhìn bộ ngực mềm mại khả ái kia, nhỏ giọng nói: "Mới không phải như bệ hạ nghĩ...."

"Vậy là như thế nào?" Giang Ngọc nhướng mày ép hỏi, tay lại không chút lưu tình trượt đến giữa hai chân đã ẩm ướt, nói: "Vịnh Nhi còn muốn mạnh miệng sao?"

" Ngọc, Vịnh Nhi muốn, muốn nàng...." Vịnh công chúa biết thân thể đa bán đứng bản thân, nên cũng chủ động nâng thắt lưng phối hợp, đôi môi hôn lên thân thể nàng mơ ước đã lâu, hai người lại thuận theo dục niệm dây dưa lẫn nhau.


...

Một phen hoan ái qua đi, hai người mới cảm thấy mỹ mãn nằm trên giường nghỉ ngơi thở dốc.

" Ngọc..." Vịnh công chúa mềm mại của lẩm bẩm nói: "Sắp đến thời gian tảo triều rồi, thần thiếp giúp nàng thay y phục...."

Giang Ngọc trở tay đè Vịnh công chúa nỗ lực muốn ngồi dậy hầu hạ nàng lại, chống người ngồi dậy, nhìn giai nhân trên giường, trêu đùa: "Ngoan ngoãn nằm yên, trẫm biết nàng hiện tại thân thể thế nào, một đêm lăn qua lăn lại cũng đủ để nàng mệt mỏi, trẫm tự mình làm."

Nói xong, Giang Ngọc vén chăn lên tự mình đi xuống giường, bắt đầu mặc y phục. Vịnh công chúa thân thể cũng thực sự mệt mỏi vô lực, nên cũng nhu thuận nghe lời trốn ở trong chăn, âm thầm xấu hổ nhìn mỗi cử chỉ của tuấn nhân kia, nơi nơi đều có vẻ mị hoặc câu người, một đêm cùng người này cuồng hoan quả thật hương diễm như mộng, khiến người ta đắm chìm trong đó.
" Bệ hạ..." Vịnh công chúa khẽ gọi.

Giang Ngọc chỉnh lý xong long bào, mỉm cười đến bên giường ngồi xuống, nắm tay Tiêu Vịnh Nhi, mềm nhẹ hỏi: "Thế nào? Vịnh Nhi còn có việc?"

" Không có gì, bệ hạ, bệ hạ khi nào lại đến..." Vịnh công chúa xấu hổ đỏ mặt hỏi.

" A, trẫm còn chưa đi đã nghĩ đến lần sau?" Giang Ngọc nhìn Vịnh công chúa ngày thường đoan trang thành thục lúc này lại ngựng ngùng, đưa tay vuốt ve mi tâm xinh đẹp của nàng: "Còn muốn cho trẫm dùng Dục Hải Cuồng Hoa của nàng?"

" Bệ hạ nói vậy, là có ý gì?" Giang Ngọc nói khiến Vịnh công chúa cả kinh, ánh mắt né tránh hỏi lại, nàng không giải thích được Giang Ngọc thế nào sẽ biết mình dùng dược vật thôi tình vô sắc vô vị từ lâu đã thất truyền trên giang hồ.

" A, Vịnh Nhi coi thường trẫm rồi...." Giang Ngọc ôn nhu âu yếm cần cổ hơi đỏ lên của Vịnh công chúa, nhẹ nhàng cười nói: "Ân sư lúc nhỏ truyền dạy y thuật cho trẫm chính là sinh ra ở Dục Hải Phong, tất nhiên là vô cùng hiểu rõ vật dâm tà này. Chỉ là vạn vạn không nghĩ tới lúc này trẫm lại bị Vịnh Phi âm thầm hạ Dục Hải Cuồng Hoa, trẫm không hiểu Vịnh Nhi rốt cuộc muốn làm gì với trẫm?"
" Bệ hạ..." Vịnh công chúa thật không ngờ Giang Ngọc lại tinh thông y thuật, biết việc này xem ra là không thể gạt được nàng, nếu cố chấp chối cãi chỉ sợ hiệu quả sẽ hoàn toàn ngược lại, liền cúi đầu thẳng thắn thành khẩn trả lời: "Vịnh Nhi chỉ là, chỉ là muốn cùng bệ hạ sinh một hài tử."

" Cái gì?" Giang Ngọc nhíu mày, vạn vạn không nghĩ tới lại nhận được câu trả lời này: "Có chút tức giận nói: "Tất cả chuyện hôm qua cũng là Vịnh Nhi đặc biệt sắp đặt? Làm cho trẫm trúng Dục Hải Cuồng Hoa?" Nàng không thích bị người khác tính toán, mà cách làm của Vịnh công chúa không nghi ngờ gì đã thể hiện thủ đoạn khôn khéo cùng tâm kế của nàng ấy, bây giờ nàng có cảm giác bị người khác tính toán, trong lòng vô cùng khó chịu, mặc dù nàng biết rõ Dục Hải Cuồng Hoa kỳ thực bất quá chỉ đơn giản là vật thôi tình, nó vốn dĩ chính là truyền lưu trong hậu cung giúp các phi tần tranh sủng, nhưng đối với Giang Ngọc mà nói, cũng không hề có tác dụng gì quá lớn, nhưng nàng chính là không thích loại cảm giác bị tính toán này, hoặc là nói nàng không thích người bên cạnh mình quá mức thông tuệ.
" Bệ hạ, là Vịnh Nhi làm sai, xin bệ hạ tha thứ cho Vịnh Nhi..." Vịnh công chúa sợ Giang Ngọc sẽ tức giận, vội vàng nhịn xuống thân thể bủn rủn từ trên giường cấp cấp ngồi dậy, kéo tay áo Giang Ngọc muốn giải thích.

Giang Ngọc nắm tay Vịnh công chúa, lắc đầu thở dài nói: "Không cần phải làm như vậy, Vịnh Nhi..." Thấy khuôn mặt Vịnh công chúa thoáng chốc tái nhợt không chịu nổi, nàng tràn đầy không đành lòng nói: "Trẫm không thích bị tính toán, nàng tốt trẫm tất nhiên biết đến, nhưng nàng muốn hài tử sao? A, lời này làm cho trẫm thương tâm, nếu như trẫm không thể cho nàng hài tử thì làm sao bây giờ?"

" Không sao cả, thần thiếp kỳ thực cũng không phải, không phải thực sự chấp nhất muốn hài tử, chỉ là nghe hoàng hậu nương nương nói..." Vịnh công chúa lắc đầu nghẹn ngào giải thích: "Thần thiếp kỳ thực chỉ là muốn bệ hạ có thể chú ý đến Vịnh Nhi mà thôi."
" Nga? Vậy nàng rốt cuộc thành công rồi!" Giang Ngọc nhàn nhạt trêu đùa, nụ cười sâu không thấy đáy, làm cho người ta nhìn không ra hỉ nộ.

Trong lòng Vịnh công chúa không khỏi bội phục Giang Ngọc, quả thật là một vị đế vương trời sinh, bây giờ ngay cả tâm tình hỉ nộ đều có thể che giấu tốt như vậy, làm cho người ta đoán không ra, thực sự không dám hành động thiếu suy nghĩ.

" Nói cho trẫm biết thân thể Vịnh Nhi đã từng cho ai?" Giang Ngọc híp đôi mắt phượng, nguy hiểm hỏi.

" A?" Vịnh công chúa chưa hề lường trước Giang Ngọc sẽ hỏi chuyện này, vội vàng hoảng trương quanh co có lệ, không biết phải trả lời thế nào.

" A..." Giang Ngọc khẽ cười một tiếng, nhớ đến nàng chưa bao giờ thấy qua hồng của Tiêu Vịnh Nhi, cùng kỹ xảo quyến rũ thành thạo đêm qua, trong lòng đã sớm suy đoán Tiêu Vịnh Nhi cùng nàng cũng không phải là lần đầu tiên, nghĩ đến khúc mắc giữa nàng ấy cùng Tiêu Nhạc Nhi, không khỏi quấn quýt, có lẽ quan hệ của tỷ muội các nàng cũng không đơn giản chỉ là thân tình.
Giang Ngọc trở tay lại ôn nhu giúp mỹ nhân đang kinh hãi bất an kéo chăn, không để cảnh xuân tiết lộ ra ngoài, lúc này nắng sớm chiếu lên da thịt tươi đẹp nhẵn nhụi, khiến trong lòng nàng lại dâng lên một cổ dục niệm, cười thầm Vịnh công chúa dùng Dục Hải Cuồng Hoa thật là làm điều thừa.

Giang Ngọc thở dài một tiếng, đứng dậy buông Vịnh công chúa ra, cũng không quay đầu lại, đạm nhiên nói: "Vịnh Phi nghỉ ngơi đi, chờ trẫm giải quyết xong việc triều chính sẽ đến gặp nàng." Nói xong liền cất bước rời đi.

'Giải quyết xong việc triều chính sẽ đến gặp nàng', những lời này khiến Tiêu Vịnh Nhi không hiểu ra sao, nàng thấy không rõ hỉ nộ ái ố của Giang Ngọc lúc này, nàng sợ Giang Ngọc sẽ bởi vậy càng xa cách, khinh bỉ nàng.

....

Ngự thư phòng, Đổng Thúy Trúc ai oán nhìn Giang Ngọc lúc này đang phê duyệt tấu chương, yếu ớt hỏi: "Bệ hạ đêm qua nghỉ ngơi ở nơi nào?"
" Vĩnh Lạc cung." Giang Ngọc trực tiếp trả lời, ngẩng đầu nhìn người kia mi tâm quấn quýt, giả vờ nghi hoặc hỏi lại: "Thế nào? Nguyệt Nhi có chuyện gì sao?"

" Không, không có...." Đổng Thúy Trúc âm thầm hít sâu một hơi, kiềm nén lòng đố kị, lại rất nhanh thay bằng nụ cười khuynh quốc khuynh thành: "Bệ hạ đã lâu không đến gặp Nguyệt Nhi, Nguyệt Nhi có chút đố kị."

" A, Nguyệt Nhi sao có thể là người nhỏ mọn, hơn nữa trẫm nghe nói Nguyệt Nhi hiện tại bề bộn nhiều việc, trẫm cũng là sợ quấy rầy Nguyệt Nhi." Giang Ngọc buông tấu chương trong tay,  tựa vào lòng ỷ thần sắc bình thản nhìn ái thiếp, âm thầm ám chỉ.

Đổng Thúy Trúc nghe ra Giang Ngọc thoại lý hữu thoại, trong lòng trầm xuống, nàng sớm biết việc nàng làm không thể gạt được nàng ấy, nghĩ vậy, bĩu môi khổ sở làm nũng nói: "Bệ hạ thì ra là mất hứng Nguyệt Nhi bận rộn, nhưng thần thiếp chẳng phải vì muốn giúp bệ hạ nên mới bận như thế sao! Thần thiếp thấy bệ hạ suốt ngày ưu quốc ưu dân lao tâm lao lực, thần thiếp mới muốn cố gắng quản lý tốt hậu cung, đóng góp chút sức lực nhỏ bé của mình, phân ưu cùng bệ hạ."
" Nga? Vậy là trẫm trách oan Nguyệt Nhi rồi." Giang Ngọc nhìn vào ánh mắt tựa như oan khuất khiếu nại của Đổng Thúy Trúc, có chút không đành lòng nói: "Mặc kệ bận rộn thế nào, Nguyệt Nhi cũng phải chú ý đến thân thể, nếu như bởi vì chính sự trong triều mà mệt nhọc ái phi, trẫm sẽ đau lòng tự trách."

Đổng Thúy Trúc sao nghe không ra hàm ý trong lời nói của Giang Ngọc, chỉ là cả hai người cũng không muốn vạch trần mà thôi.

" Ngọc, buổi tối đến Vân Đình Điện đi, Nguyệt Nhi hôm nay làm món cá tây hồ dấm dường nàng thích ăn nhất, được không?" Đổng Thúy Trúc mỉm cười bước đến ôm lấy cánh tay ngọc Giang Ngọc, bám vào bên tai Giang Ngọc, quyến rũ nói.

" A, ngày khác đi, đêm nay trẫm muốn cùng tả thừa tướng thương thảo một ít chuyện quan trọng, chờ qua thời gian này trẫm tất nhiên sẽ dành thời gian cùng Nguyệt Nhi." Giang Ngọc vỗ nhẹ trên lưng Đổng Thúy Trúc, ngôn ngữ mang theo một chút cảm giác xa cách, khiến Đổng Thúy Trúc trong lòng co rút đau đớn.
Đổng Thúy Trúc là người thông tuệ, thấy nhu tình không được tiếp nhận, chỉ có thể chậm rãi buông người vô hình trung cách xa ngàn dặm kia, thần sắc ai oán thoáng hiện liền biến mất, lại thay bằng vẻ tiếu ý du nhiên, đứng dậy nói: "Được, mặc kệ bao lâu thần thiếp đều sẽ ở Vân Đình Điện chờ bệ hạ đến, nếu không còn chuyện gì, thần thiếp liền cáo lui trước."

...

Đổng Thúy Trúc đi rồi Giang Ngọc thần sắc rất nhanh trở nên ngưng trọng, nhớ đến mật hàm của Tế Vũ bẩm báo những hành động gần đây của Đổng Thúy Trúc, luôn cảm thấy trong đó càng lúc càng bất thường, nhưng nàng không rõ Đổng Thúy Trúc rốt cuộc muốn làm gì, làm sao lại có một thế lực vô hình khổng lồ như thế? Nếu nói trước đây Nguyệt Nhi giả vờ trước mặt Giang Ngọc, mà tiếp cận Giang Ngọc đều chỉ là một loại thủ đoạn, nếu Nguyệt Nhi thực sự mưu hoa lau dài như thế, tất cả chỉ là lợi dụng Giang Ngọc, việc này thật khiến Giang Ngọc cảm thấy khiếp sợ, khiếp sợ lại phẫn nộ.
Nàng không thích loại cảm giác bị tính kế này, càng không thích bị người dùng tình cảm bày mưu tính kế.