" Lan hầu gia đến, trẫm còn tưởng rằng Lan hầu gia có việc không đến được. Thịnh yến cũng đã qua hơn một nửa Lan hầu mới đến, đã bỏ lỡ một màn kịch hay." Giang Ngọc mỉm cười nhướng mày.

" Bệ hạ thứ tội, thần vừa làm một chuyện quan trọng, cho nên mới chậm trễ, nhưng không biết có trò hay gì?" Ngọc Hồ Ly mị khí như lan ngẩng đầu nhìn Giang Ngọc ngồi ngay ngắn trên long tọa.

Nhìn thấy vị đế vương đã hơn một năm không gặp, chỉ cảm thấy nàng càng cao cao tại thương cuồng ngạo bất tuân, không bị bất luận thứ gì câu thúc. Càng khiến người ta đoán không được ý đồ, cũng càng khiến người ta lưu luyến tâm sinh hướng tới, không nhịn được muốn tiến thêm một bước thâm nhập tìm hiểu người cao quý độc nhất vô nhị hãn hữu thế gian này.

Ngọc Hồ Ly xem như thưởng thức qua không ít thiên hạ mỹ nam, nhưng vẫn không tìm được người nào có thể so sánh với Giang Ngọc bất kể là khí chất thần vận hay tướng mạo, nàng không khỏi âm thầm cảm thán, đáng tiếc nam tử thiên hạ không ai có thể so sánh được với nàng ấy, sinh ra có khí chất cao quý bất phàm như vậy. Hôm nay nàng rốt cuộc đã hiểu được vì sao những tuyệt sắc giai nhân kia lại bỏ qua nam tử, đều toàn tâm toàn ý phó thác bản thân cho một nữ tử, ái mộ cùng mê luyến một nữ tử như thế, cũng không khó hiểu! Mặc kệ là ai cũng không thể vứt bỏ một người như thế để đi yêu người khác.


Quả thật là yêu nghiệt...

Giang Ngọc ghé mắt chậm rãi mỉm cười nhìn nữ tử xinh đẹp ngọc quan thúc phát, ăn mặc anh tuấn bực này tăng thêm vẻ quyến rũ của Ngọc Hồ Ly. Giang Ngọc thấy nàng hai gò má ửng đỏ hô hấp bất ổn, liền biết nàng không nói dối, quả thật là cấp bách chạy đến.

Một năm trước Ngọc Hồ Ly giúp đỡ Giang Ngọc bao vây diệt trừ loạn thần tặc tử Vệ gia, sau đó Giang Ngọc liền thống khoái thưởng phạt phân minh, dựa theo hứa hẹn lúc đầu cho nàng vinh hoa phú quý. Cho dù không ban thực quyền, nhưng cũng phong hầu cho Thu Tâm Lan, lại phong thưởng một thành trì giàu có để nàng độc lập quản lý, còn cho nàng một vạn tinh binh phòng thủ trong ngoài, sau lại tuyển chọn mười mỹ nam anh tuấn cường trắng tặng nàng hưởng dụng tiêu khiển, làm một vị quân vương hết lòng tuân thủ hứa hẹn, dĩ nhiên cũng từ đó thu phục được không ít người trung thành với Giang Ngọc nàng. Giang Ngọc là một thương nhân,  dùng một thành trì nho nhỏ đổi lấy ủng hộ cùng lòng trung thành của người trong thiên hạ, vụ buôn bán này đối với Giang Ngọc mà nói rốt cuộc tương đối có lời.


Nghe câu hỏi của Ngọc Hồ Ly, Giang Ngọc chỉ cười không nói, vươn tay về phía Thu Tâm Lan ý bảo: "Lan hầu miễn lễ bình thân, mau mau ngồi xuống. Được rồi, trẫm dường như nhớ Lan hầu cũng là người của Đông Doanh, hôm nay đúnng lúc quốc sư và nhị vương tử Đông Doanh đều ở đây, các ngươi đều là quen biết cũ, hẳn là có rất nhiều lời muốn nói đi."

Ngọc Hồ Ly nghe Giang Ngọc nói đến quốc sư và nhị vương tử Đông Doanh, tâm tư khẽ động, đứng dậy phất tay áo chậm rãi quay đầu nhìn về phía Vô Tướng đạo nhân và nhị vương tử đang tức giận trừng mắt nhìn mình, phóng khoáng mỉm cười, yểu điệu hành lễ nói: "Tâm Lam tham kiến nhị vương tử và quốc sư đại nhân, đã lây không gặp nhị vị."

" Hừ, hồ ly tinh chủ bán cầu vinh ít ở đây mèo khóc chuột giả từ bi, ngươi thân là đặc sứ Đông Doanh dĩ nhiên bán quốc chạy đến Nam Thống làm một nữ hầu gia, lẽ nào không biết hai chữ nhục nhã viết như thế nào sao?" Nhị vương tử vốn là tức giận, lại nghe Vô Tướng đạo nhân nói Giang Ngọc là một nữ tử, mà mình dĩ nhiên ngay cả một nữ tử cũng không bằng, bị người trong lòng chế ngạo trước mặt mọi người, trong lòng đố kỵ buồn bực liền hổn hển chỉ vào Ngọc Hồ Ly phát giận.


Ngọc Hồ Ly nào nhẫn nhịn được, thấy nhị vương tử đỏ mặt tía tai đoán rằng nhất định là Giang Ngọc cho hắn tức nghẹn nên hắn mới phát rồ như vậy. Nàng vốn dĩ không phục nhị vương tử tàn bạo bất nhân, nhiễu loạn triều cương, nhưng bởi vì quân thần khác biệt, cho nên mới ẩn nhẫn đến nay. Hôm nay Ngọc Hồ Ly nàng nếu đã tìm minh quân khác, không còn bị hắn khống chế, sao còn phải nhẫn nhịn để hắn nhục mạ. Nghĩ vậy, nàng mỉm cười đáp lại: "Tâm Lan chỉ có thể nói đó là đạo bất đồng bất tương di mưu, không muốn thấy tay chân phụ tử tương tàn, cho nên mới lựa chọn tìm minh chủ khác/ Nhị vương tử đừng nổi giận, bây giờ Tâm Lan thân phận bất đồng, không còn là thần tử Đông Doanh của ngươi mà là hầu tước của vương triều Nam Thống, mong vương tử điện hạ nói chuyện vẫn nên chú ý ngôn từ thân phận, để tránh tổn thương đến hòa khí hai nước."
" Lớn mật, ngươi, ngươi dĩ nhiên dám nói chuyện với bản vương như thế?"

" Có gì không dám? Tâm Lan chỉ là nhắc nhở nhị vương tử một chút, bản hầu đã không phải thần dân của Đông Doanh, bây giờ bản hầu chỉ nghe lệnh đế vương Nam Thống."

Phong Điền Ngọc Tụ nghe Ngọc Hồ Ly nói lời ấy, tức giận đến sắc mặt biến thành màu đen, nổi trận lôi đình chỉ vào Ngọc Hồ Ly giận dữ hét: "Hừ, giỏi cho một Ngọc Hồ Ly, ngươi hãy nhớ kỹ những lời hôm nay nói, chờ sau này nhất định ngươi sẽ hối hận." Phong Điền Ngọc Tụ nói xong, phất tay áo quay đầu phẫn nộ nhìn lên bảo tọa, thần sắc âm hiểm cao giọng tuyên bố: "Xem ra vương triều Nam Thống các ngươi quả thật là không còn ai nữa, lại phải dựa vào việc mua chộc triều thần của nước khác làm nội ứng, đến củng cố thực lực của mình, còn muốn dựa vào một nữ tử chấp chưởng triều chính. A, thực sự là buồn cười cho đám nam nhân Nam Thống các ngươi đều bị một nữ nhân dẫm dưới lòng bàn chân, ha ha, thực sự là vô dụng đến cực điểm..." Phong Điền Ngọc Tụ đang mắng hăng say, hơn nữa còn muốn tiếp tục ác ngôn chế nhạo, lại đột nhiên bị người nào đó điểm huyệt. Lúc này hắn chỉ cảm thấy toàn thân tê dại không thể động đậy, trong miệng như bị người nào đó nhét kín, chỉ có thể há miệng, lại nghẹn đỏ mặt không nói được một lời, bộ dạng đó vô cùng buồn cười.
Ngọc Hồ Ly nghe Phong Điền Ngọc Tụ nói, giật mình không hiểu, không rõ thân phận của Giang Ngọc thế nào lại bại lộ trước công chúng...

Mọi người nghe Phong Điền Ngọc Tụ nói như vậy cũng có chút dao động, ồ lên, không biết đối với việc này rốt cuộc phải phản ứng thế nào. Nếu đế vương của vương triều Nam Thống bọn họ thực sự là một nữ nhân, đó quả thật là việc lễ pháp không cho phép, nhưng, nhưng ngoại trừ Giang Ngọc, hiện nay còn có người nào có năng lực làm đế vương của bọn họ? Nam Vương? Lẽ nào thật sự muốn lập đế vương khác.

Giang Trí Viễn cuối cùng không thể nhịn được nữa, không muốn nghe Phong Điền Ngọc Tụ giống như chó điên nhục mạ chủ tử nhà mình, không đợi Giang Ngọc hạ lệnh đã âm thầm xuất thủ, điểm á huyệt của Phong Điền Ngọc Tụ.
Giang Ngọc nhìn thoáng qua Giang Trí Viễn ngồi ở một góc, trong lòng biết việc này là ai làm, nhưng cũng không muốn trách tội nàng ấy tự ý hành sự, chỉ là ảm đạm mỉm cười đối diện Giang Trí Viễn, khóe môi khẽ động, nâng chén tựa như không có việc gì mà uống một ngụm rượu nhạt, vươn tay ôm lấy tiểu hoàng hậu Nam Cung Tố Nhị ở một bên sắc mặt từ lâu đã trầm trọng, nhàn nhạt cười hỏi: "Nhị Nhi, xem ra đêm trừ tịch sang năm của vương triều Nam Thống ta nhị vương tử điện hạ là không thể tham gia được rồi, bởi vì từ hôm nay trở đi trẫm không muốn nhìn thấy bộ dạng đanh đá ngang ngược của hắn nữa, thực sự là khiến trẫm quá mất hứng, hoàng hậu cho rằng trẫm đề nghị như vậy có được không?"

Nam Cung Tố Nhị từ lâu đã hận chết Phong Điền Ngọc Tụ và tên đạo trưởng nhiều chuyện kia, dám ở trước mặt mọi người vạch trần thân phận của Giang Ngọc, cũng may Giang Ngọc có năng lực chịu đựng được, bằng không hậu quả thiết tưởng không chịu nổi. Nếu dựa theo chế Giang Ngọc cho dù làm đương kim đế vương, nhưng đây là tội tày trời, Nam Cung Tố Nhị nhìn Giang Ngọc còn chưa rõ họa phúc, nghe nàng ngữ khí lười biếng trong lòng tức giận, liếc xéo nàng một cái giận nàng lúc nào còn có tâm tư làm nũng, nhưng trong lòng lại cực kỳ khó chịu phu quân của mình bị người khác ác ngữ chỉ trích chế nhạo, liền thoáng chốc đứng dậy giao tiểu hoàng tử cho cung nhân, vỗ án cả giận nói: "Gia sự của vương triều Nam Thống ta đâu đến phiên ngoại ban ở chỗ này khoa tay múa chân! Giang Ngọc là phò mã tiên hoàng tự mình tuyển chọn cho bản cung, là vị hôn phu danh chính ngôn thuận chiêu cáo thiên hạ, tất nhiên là có thể danh chính ngôn thuận kế thừa ngôi vị. Các ngươi cũng đã nghe rồi, bản cung là công chúa của vương triều Nam Thống cũng là quốc mẫu của vương triều Nam Thống, ý chỉ của bản cung ban xuống, bắt đầu từ hôm nay nếu còn người nào dám chống đối đương kim thiên tử của vương triều Nam Thống, đó chính là trọng khi quân phạm thượng, bản cung và triều đình quyết không dung thứ, luận tội tru di cửu tộc." Những lời này vừa nói ra, thoáng chốc liền lấp kín miệng các triều thần còn đang lo lắng, mọi người đều biết công chúa và tiên hoàng cũng chưa từng phát sinh mẫu thuẫn gì, nếu hai người kia đã có thể chấp nhận phu quân cùng con rể là một nữ tử, triều thần như bọn họ còn gì phải nhiều lời dị nghị. Hơn nữa không nói đến thân phận, chỉ nói Giang Ngọc người ta bất luận năng lực trí dũng đều vượt xa thường nhân, chỉ trong thời gian ngắn đã khiến Nam Triều lớn mạnh gấp mấy lần, còn đổi quốc hiệu là Nam Thống, có khí thế thống nhất thiên hạ, thiên hạ bách tính cũng được hưởng phúc trạch, bây giờ quốc thái dân an, thiên hạ thái bình, một vị minh quân như vậy, tại sao phải chọn người khác? Cho dù là Nam Vương cầm quyền, nhất định cũng không có sự quyết đoán cùng thủ đoạn như Giang Ngọc.
Giang Ngọc nghe ái thê che chở mình, cảm giác ấm áp bỗng nhiên dâng trào, rốt cuộc là người một nhà, bất luận là khi nào tâm vẫn ở cùng một chỗ, bất kể hiềm khí nhất trí đối ngoại. Giang Ngọc nắm tay Nam Cung Tố Nhị đang tức giận, kéo trở lại trong lòng mình, vỗ nhẹ lưng nàng, lắc đầu khuyên can: "Nhị Nhi đừng giận, người như thế để ý đến hắn chỉ làm mất thân phận của chúng ta, Giang Ngọc ta chẳng lẽ còn không đối phó được một loạn thần tặc tử?"

Lão thừa tướng Phùng Khánh Hải nghe ra mấu chốt, vuốt râu vội vàng đứng dậy nói: "Hoàng hậu nương nương nói rất đúng, bệ hạ chính là phò mã tiên đế lựa chọn, là ta hoàng thân quốc thích danh chính ngôn thuận của vương triều chúng ta, lại thống lĩnh Nam Thống đánh bại ngoại tộc, lần lượt lập nhiều công tích trước nay chưa từng có, là đế vương được bách tính ủng hộ, sao có thể để ngoại bang xúi giục, dao động lòng trung thành của chúng ta."
"Không sai, mặc kệ bệ hạ là nam hay nữ, Nam Cung Phi ta đều sẽ một lòng phò tá, quyết không hai lòng, nếu có người cố ý ly gián, Nam Cung Phi ta nhất định là người thứ nhất không buông tha hắn." Nam Cung Phi chỉ tay lên trời, nhấn mạnh từng chữ.

Chúng triều thần nghe thừa tướng Phùng Khánh Hải và Nam Vương đều ủng hộ Giang Ngọc như vậy, cũng không ai dám dị nghị, tất cả đều quỳ xuống đồng thanh phụ họa bày tỏ lòng trung thành.

Vô Tướng đạo nhân ở một bên thấy cảnh tượng này, lại thấy vẻ thống khổ khác thường của nhị vương tử, vội vã dùng nội lực điểm vào vài đại huyệt, mới giải được huyệt đạo trên người Phong Điền Ngọc Tụ vừa rồi bị Giang Trí Viễn phong bế, Vô Tướng đạo nhân thần sắc khẽ biến, ánh mắt chợt lóe cùng Đổng Thúy Trúc trên điện trao đổi một ánh mắt.
Phong Điền Ngọc Tụ sau đó được giải huyệt sắc mặt trắng bệch không chút máu, từng ngụm từng ngụm thở dốc, nghe mọi người chế nhạo, thẹn quá thành giận, mặc dù là có chút sợ hãi, nhưng biết mình chính là khách nhân, Nam Thống cũng không dám làm gì với hắn, cho nên lại ngẩng đầu nhìn về phía Giang Ngọc, thở dốc nheo mắt quát: "Ngươi, ngươi đừng vội càn rỡ, sẽ có một ngày vương triều Nam Thống các ngươi hối hận..." Phong Điền Ngọc Tụ trong lòng có tính toán, nghĩ mình không lâu sau liền có thể thuận lợi ngồi lên vương tọa thống lĩnh Đông Doanh, đến lúc đó sẽ cùng các nước lân cận hợp sức tiêu diệt Nam Thống, đến lúc đó xem Giang Ngọc còn có thể cười được không.

" Hối hận? Tâm Lan nghĩ trước sau hận còn không biết rốt cuộc là ai đâu." Thu Tâm Lan ngón tay quấn lấy một lọn tóc dài, mị nhãn như tơ, thần thái động nhân, nâng mắt nhìn Phong Điền Ngọc Tụ đã phẫn hận không kiềm chế được, kiều mị nói.
" Ngươi lời này là có ý gì?" Phong Điền Ngọc Tụ không giải thích được, nhíu mày giận dữ hỏi.

" Có ý gì? Nếu vương tử đã hỏi, vậy Tâm Lan đành nói cho ngươi biết tình hình thực tế cũng tốt. Hôm trước Tâm Lan nhận được mật báo nói quốc chủ Đông Doanh bị thích sát, may mà quốc chủ đã sớm đề phòng, cho nên không có nguy hiểm gì, còn bắt được thích khách, có người nói thích khách  đã khai rõ ai là kẻ mưu hoa..."

Phong Điền Ngọc Tụ nghe lời này, thân thể thoáng chốc run rẩy, mơ hồ chảy ra mồ hôi lạnh, thần sắc càng hoảng sợ đến trắng bệch không chịu nổi. Hắn vốn dĩ tính toán mượn cơ hội tham gia thịnh yến của Nam Thống, rời khỏi Đông Doanh để tránh khỏi hiềm nghi, sai người âm thầm hành thích quốc vương, san bằng tất cả trở ngại, thuận lợi leo lên ngôi vị hoàng đế, nhưng làm sao đoán được việc này lại bại lộ nhanh như vậy.
" Nhị vương tử điện hạ, bây giờ bản hầu nghe nói quốc chủ Đông Doanh đã chiêu cáo thiên hạ, bắt đầu từ hôm nay tước bỏ quyền kế vị của nhị vương tử, tước bỏ tất cả bổng lộc, còn nghe nói muốn lập tức đoạn tuyệt quan hệ phụ tử với Phong Điền Ngọc Tụ, chiêu cáo thiên hạ tận lục truy nã loạn thần tặc tử." Ngọc Hồ Ly xinh đẹp quyến rũ nói xong lời cuối cùng thần sắc thoáng chốc trở nên vô cùng băng lãnh, âm u nói: "Nếu quốc chủ Đông Doanh đã nói như vậy, nói cách khác nhị vương tử hôm nay đã không còn là vương tử, mà chỉ là loạn thần tặc tử mưu đồ hành thích quốc chủ...."

" Không có khả năng, ngươi, ngươi đừng hù dọa bản, bản vương tử..." Phong Điền Ngọc Tụ hoảng hốt lùi một bước, khó có thể tin mà lắc đầu hoảng loạn nói.

" Vương tử, Tâm Lan thực sự không lừa ngươi..." Ngọc Hồ Ly thấy Phong Điền Ngọc Tụ hoảng hốt, bỗng nhiên lại biến trở về dáng vẻ thiên kiều bá mị: "Tâm Lan quyết không dám lừa dối vương tử điện hạ, Tâm Lan còn thu được phi cáp truyền thư của quốc chủ Đông Doanh gửi cho các quốc gia, nói khẩn cầu các quốc gia khác giúp đỡ hắn bắt nhị vương tử tạo phản hành thích, áp giải quay về Đông Doanh chấp nhận nghiêm phạt."
Giang Ngọc nhìn thấy nhị vương tử sợ đến sắc mặt trắng bệch, ngửa đầu cười to. Nàng từ lâu đã biết được việc này, Ngọc Hồ Ly cũng đã dùng phi cáp truyền tin báo cho nàng biết. Nhưng vốn dĩ còn đang lo lắng có nên nhúng tay hay không, đến hiện tại gặp hắn càn rỡ đắc ý, lúc này mới trào phúng nói: "Xem ra nhị vương tử thực sự là ác giả ác báo, nếu quốc vương Đông Doanh đã đưa ra thỉnh cầu, trẫm cũng phải tuân theo, người đâu mau bắt giữa tên loạn thần tặc tử và yêu đạo tà ngôn hoặc chúng này lại, áp giải về Đông Doanh để quốc chủ xử lý."

Lời vừa nói ra, thị vễ đã âm thầm chờ đợi ngoài điện lập tức nhận mệnh, vội vã tràn vào bao vây Phong Điền Ngọc Tụ và đám người Vô Tướng đạo nhân.

Nhị vương tử lúc này mới cảm thấy khủng hoảng, vội vã lắc đầu lớn tiếng cầu xin tha thứ: "Dừng tay, các ngươi không có quyền bắt bản vương! Mau thả bản vương ra, bệ hạ, việc này không phải bản vương làm, tất cả đều là quốc sư âm thầm sai sử, thật sự không liên quan đến bản vương, các ngươi mau mau thả bản vương ra..."
Giang Ngọc đạm nhiên cười, cũng không để ý đến nhị vương tử la hét, nghĩ đến hôm nay có thể một lưới bắt gọn nhị vương tử và Vô Tướng đạo nhân nham hiểm xảo trá cũng coi như là công đức viên mãn.

Nhưng nàng là hiếu kỳ Vô Tướng đạo nhân hôm nay tại sao một chút phản kháng cũng không có, mặc kệ nàng bắt giữa! Nhìn nụ cười âm hàn trên mặt Vô Tướng đạo nhân, dáng vẻ dường như muốn Giang Ngọc tùy ý xâm lược, điều này khiến Giang Ngọc mơ hồ cảm giác được có chút không thích hợp...

Một cổ hàn khí thoáng chốc làm cho Giang Ngọc nhịn không được rùng mình, tựa hồ có một âm mưu lớn vừa mới bắt đầu, mà mục tiêu minh xác chính là Giang Ngọc nàng.